Chương 28: C28: Chương 28

Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thấy bao lì xì cứ spam liên tục không hề có ý định dừng lại, Tô Ngự vội nói.

Cá: [Thôi thôi ạ, nhiều quá rồi.]

Hôm nay Tô Ngự còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, còn gửi nữa thì cậu lại phải đi mua quần áo mất.

Vì Tô Ngự nói nên cơn mưa bao lì xì đã ngừng lại, tiếp theo là tin nhắn của đối phương.

Tống Quân Ngật: [Không thích à?]

Tô Ngự nhìn màn hình đầy những bao lì xì đỏ.

Cá: [Thích ạ.]

Cá: [Nhưng mà nhiều quá.]

Tô Ngự đợi một lúc mà không thấy đối phương nói gì. Sợ đối phương hiểu lầm nên cậu bổ sung thêm một câu.

Cá: [Em còn chưa làm xong nhiệm vụ.]

Tống Quân Ngật: [Nghe lời nhóc.]

Ba chữ này dù không có âm thanh, cũng không có biểu cảm, nhưng vẫn khiến tim Tô Ngự đập nhanh, toàn thân nóng lên.

Nhìn ba chữ này, Tô Ngự choáng váng nghĩ, sao mình có thể như vậy chứ?

Đây là lần đầu tiên Tô Ngự nhận lì xì đến mức mỏi cả tay. Bao lì xì của Wechat có hạn ngạch, mỗi cái chỉ được 200, tổng cộng cậu đã được hơn một vạn. Tiền này cậu lại đi mua quần áo thôi, cậu là một cậu bé không quá thích trang điểm, đành mua quần áo vậy.

Một tin nhắn WeChat xuất hiện trên điện thoại.

Tiểu Dương: [Ông chủ, đã tìm được đầu bếp và người hầu cậu muốn lúc trước rồi, cậu có tới xem chút không?]

Cá: [Ở đâu vậy?]

Tiểu Dương: [Ở phòng giao dịch nhà đất.]

Cá: [Giờ tôi tới đây.]

Nhắn xong, Tô Ngự đang chuẩn bị ra ngoài thì chợt nhớ ra chiếc xe đạp của mình đã bị hỏng

Cá: [Xe tôi hỏng rồi, chắc hơi lâu đấy.]

Tiểu Dương: [Hay là để tôi lái xe tham quan đến đón cậu nhé?]

Cá: [Được!]

Tô Ngự im lặng ngồi xổm ở cửa chờ, không có xe bất tiện thật chứ.

Tiểu Dương đi xe tham quan tới đón Tô Ngự. Xe tham quan không có mui nên rất thông thoáng, vừa ngồi lên, Tô Ngự đột nhiên muốn mua một chiếc xe tham quan.

Lái đi loanh quanh hóng gió cũng hay mà.

Xe dừng lại ở văn phòng giao dịch. Có mấy nam nữ đang ngồi trong đó, thấy Tô Ngự vừa đi vào lập tức nhìn sang.

Tiểu Dương giới thiệu: “Đã hỏi giúp cậu rồi, họ đều thành thật và rất có trách nhiệm.”

Tổng cộng có năm người, nhìn mặt rất hiền lành.

“Ai là đầu bếp?” Tô Ngự hỏi.

Một ông chú mũm mĩm nghe thấy hỏi đến đầu bếp liền quay lại, tiểu Dương cười nói: “Chú béo này nói mình từng là bếp trưởng trong một nhà hàng cao cấp, nhưng đã xin nghỉ việc vì cháu gái bị ốm. Bây giờ cháu gái đã khỏe, nhưng nhà hàng đó có đầu bếp mới rồi nên ngại quay về”.

Sau khi Tô Ngự hỏi đầu bếp xong thì cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ đi đến chỗ bọn họ rồi ngồi xuống đối diện. Tiểu Dương cũng không quấy rầy họ nữa, thấy họ muốn nói chuyện liền rời đi.

Tiểu Dương đã trao đổi hết với họ về tiền lương và đãi ngộ rồi cho nên Tô Ngự cũng không nói nữa. Dù sao sau này nếu có nhiều người làm việc cùng nhau như vậy mà biết rõ mức lương của nhau cũng không phải điều tốt.

Hơn nữa, tiền lương đều do hệ thống A11 đưa ra. Giúp việc khởi điểm là 8000 rồi từ từ tăng lên, đầu bếp thì khởi điểm là hai vạn rồi tuỳ theo sau đó mà tăng.

Cậu lấy những bản hợp đồng đã soạn sẵn ra và lần lượt đưa cho họ.

“Nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi.”

Tô Ngự không có gì để nói, cậu cũng không quá rõ về người hầu.


Năm người đều đã ký hợp đồng, dù sao đãi ngộ thật sự rất tốt, lương khởi điểm là 8000 bao ăn ở. Ở thủ đô như vậy đã là rất tốt rồi, hơn nữa sau này sẽ còn tăng lên.

Tô Tử Kính vừa nói chuyện điện thoại, vừa bước đến văn phòng giao dịch của Phỉ Thuý Vân Phủ.

“Giờ con đã gắn liền với thể diện của Tô gia, mua một căn biệt thự ở Phỉ Thuý Vân Phủ rồi chịu khó giao tiếp kết bạn nhiều vào.” Giọng phụ nữ trong điện thoại vô cùng cao ngạo, nói chuyện không hề dịu dàng, mà ngữ khí còn mang theo mệnh lệnh.

Tô Tử Kính: “Con hiểu.”

“Cũng đừng giao du với mấy kẻ không đứng đắn kia nữa. Tuy Tô gia kém những nhà khác ở thủ đô, nhưng ít ra vẫn giàu nhất tỉnh G. Biết bao nhiêu người nghèo muốn bám vào chúng ta. Yêu đương gì đó cũng phải quan sát kỹ gia thế của đối phương trước.”

Ánh mắt Tô Tử Kính trầm xuống: “Con biết.”

“Biết thì tốt, mua biệt thự đi, bao nhiêu tiền thì nhắn cho ta.” Nói xong, bà ta cúp máy luôn.

Tô Tử Kính cất điện thoại, đẩy cửa phòng giao dịch ra, vừa đi hai bước, ánh mắt đã dán vào một người, vốn cậu ta đang bước thẳng, giờ lại rẽ sang một góc.

“Cậu là nhân viên bán hàng ở đây à?” Tô Tử Kính đi tới phía sau Tô Ngự rồi hỏi.

Thanh âm quen thuộc khiến Tô Ngự quay đầu nhìn lại, đã thấy Tô Tử Kính đứng ở phía sau mình từ lúc nào.

Tô Tử Kính nhìn Tô Ngự, khí chất của cậu vẫn không hề thay đổi, thứ thay đổi có lẽ chỉ có thân phận.

“Nếu là người quen thì dẫn tôi đi xem biệt thự ở đây luôn đi.” Tô Tử Kính nói.

Tô Ngự lạnh lùng nhìn cậu ta: “Tôi không phải nhân viên bán hàng.”

Tô Tử Kính liếc nhìn mấy người ngồi đối diện cùng đống đồ giống như hợp đồng trong tay, khẽ nhíu mày.

“Tô Ngự, đừng cố ra vẻ trước mặt tôi.” Giọng cậu ta có hơi bất đắc dĩ, “Dù sao ở một khía cạnh nào đó, chúng ta cũng coi như người một nhà.”

Tô Ngự nhìn cậu ta, trong lòng có hơi phức tạp.

Chẳng lẽ cậu bị thần xui xẻo bám vào người rồi?

“Mẹ bảo tôi mua một căn biệt thự, nếu có thể, tôi muốn mua nó từ cậu, ít nhất thì từ đó, cậu có thể kiếm được một số tiền.” Tô Tử Kính tỏ vẻ quan tâm.

Cậu ta không biết Tô Ngự có tiền hay không, nhưng 150 vạn mà Tô gia cho Tô Ngự đều đã vào túi cậu ta. Việc này là do mẹ đẻ của Tô Ngự làm, Tô phu nhân cũng không biết chuyện này.

Tô gia đã cho tiền tức là cũng giữ thể diện rồi, dù tiền có vào túi Tô Ngự hay không thì cũng coi như đã cho. Cho nên người ngoài đều bảo Tô Ngự đã cầm tiền của Tô gia, nhưng thực tế lại không có.

“Không cần.” Tô Ngự nói.

Năm người ngồi trước mặt Tô Ngự không biết, cũng không dám nói năng gì. Dù sao thì có vẻ như ông chủ của họ vừa có mâu thuẫn lại vừa rất quen thuộc với người trước mặt này, hơn nữa người kia có vẻ cũng rất quan tâm đến cậu.

“Tôi rất quan tâm đến cậu, mẹ tôi cũng vậy, cả mẹ cậu nữa.” Tô Tử Kính nhìn Tô Ngự như thể đang nhìn một đứa bé quấy rối vô lý, “Việc ở nhà, tôi với cậu đều là người bị hại. Nếu trong lòng cậu không vui thì có thể tâm sự với tôi, nếu có thể thì tôi sẽ cố gắng giúp cậu, đừng lạnh lùng với tôi như vậy.”

Quan tâm?

Tô Ngự nghi ngờ nhìn cậu ta.

Vẻ mặt Tô Tử Kính quả thực là quan tâm, là bất đắc dĩ. Nhưng nếu thực sự quan tâm, vậy thì tại sao kiếp trước suốt năm năm cũng không đi tìm cậu?

“Quan tâm gì? Quan tâm xem liệu tôi có quấy rầy các người không à?” Tô Ngự hỏi.

Tô Tử Kính bị hỏi như vậy, nhất thời nghẹn lại, mãi mới nói được một câu: “Là thực sự quan tâm.”

Tô Tử Kính nói quan tâm cậu, mẹ ruột cậu cũng nói là quan tâm cậu, nhưng cứ hễ gọi điện là lại bảo cậu đừng đi quấy rầy Tô Tử Kính, nhưng cậu đã bao giờ quấy rầy ai cơ chứ? So với Tô Tử Kính, cậu giống hệt như một đứa trẻ bị bỏ rơi, bị ném vào thùng rác mặc kệ sống chết.

Gió: thương con trai quá…