Chương 34: Chương 33 : Cùng nhau đi thả diều.

Hoa Thủy Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.



"Đại hội mùa hè ⊙o⊙?'' Hoa Đào Vương làm rơi chén trà 'loảng xoảng' vỡ là ba.
"Đi thả diều ⊙o⊙?" Hà Thương Như làm rơi. . .khăn tay xuống nền đất.
"Vâng. . ." Xuân Đào cúi đầu nói "Tam công chúa bảo mùa hè là mùa tình yêu đồng thời cũng là mùa của những ngày tuổi thơ. . ."
"A? Có vẻ thú vị đấy nhỉ?" Hoa Đào Vương buồn cười nói "Lý do này thật đặc biệt."
"Oa, hay đấy hay đấy. Ta cũng muốn tham gia nữa." Hà Thương Như hai mắt tỏa ánh sao lấp lánh khiến người ta đui lòa "Đồng ý đi, Đồng ý đi, hoàng thượng!"
"Ân." Hoa Đào Vương cười cười nhìn hoàng hậu.
"Oa, hay quá." Hà Thương Như ôm chằm lấy Hoa Đào Vương.
"A?" Đám cung nữ, thái giám cùng mấy đại thần kêu lên.
"Khụ. Hoàng hậu. . ." Hoa Đào Vương nhỏ tiếng.
"Khụ. Xin lỗi." Hà Thương Như đỏ mặt ngồi lại vị trí ban đầu.
"Cứ quyết định 3 ngày sau tiến hành." Hoa Đào Vương hô to.
"Dạ."
. . .

Mấy ngày sau, ánh mặt trời ấm áp cùng đợt gió hảo với hàng cây xanh tươi rực rỡ trong chiều tà màu hoàng hôn. Khu rừng An Mai có diện tích rất rộng và dài, 1 phần 2 là rừng cây đang tích cực phát triển, còn khoảng trống còn lại là sân chơi. Nhưng sau này có vẻ sẽ được bổ sung cây vào, bởi đây là nơi phát triển khu rừng cây An Mai. Vì gần đây sa mạc đang xuất hiện càng nhiều, nguy cơ mất nước rất cao và vân vân.
"Liễu Kiều, nàng thấy thế nào?" Hoa Kiểu Lam hi ha nói với nữ nhân bên cạnh.
"Hả? Ừm, được lắm." nữ nhân kế bên tên Liễu Kiều là phu nhân của Hoa Kiểu Lam.
"Xì, phu nhân khó tính." Hoa Kiểu Lam nhỏ tiếng nói.
"Nói gì? ò_ó Hả?" Liễu Kiều mặt đỏ đạp chân Hoa Kiểu Lam.
"Ui, chết ta rồi." Hoa Kiểu Lam nằm sắp dưới đất.
"Xạo vừa thôi cha nội ="= đứng lên đi." Liễu Kiều tươi cười nói.
"Hì hì, đi thả diều không?"
"Cái. . .gì?" mặt đen lại.
"Ha ha, đi nào."
"A? Từ từ đã nào. . ." mỉm cười hô to.
. . .
"Mất chỗ hết rồi." Hoa Thủy Tiên đen mặt lại.
"Hừ, đi thả diều cái gì mà xui xẻo gớm. Chán gần chết, không biết tên khùng nào ra chủ ý này thế không biết." Mạnh Thi lạnh lùng nói như một mũi tên độc một phát đâm vào tim Hoa Thủy Tiên.
"A ha ha. . .vậy ư?" Hoa Thủy Tiên cười buồn "Ta chỉ muốn mọi người vui vẻ thôi. . ."
"Không lẽ. . ." Mạnh Thi giật mình.
"Là ta ra chủ ý đấy." Hoa Thủy Tiên ôm mặt khóc hu hu.
". . ." Chết rồi. Mạnh Thi đen mặt lại "Đừng khóc."
"Ta khóc hồi nào cơ chứ? Bụi bay vào mắt thôi." Hoa Thủy Tiên lau lau mặt.
"Đi nào."
"Đi đâu?" Hoa Thủy Tiên ngẩn đầu lên nhìn Mạnh Thi.
"Như nàng đã nói. Thả diều." Mạnh Thi ôn nhu cười.
"A?" Hoa Thủy Tiên đỏ mặt lên.

"Còn chừng chờ gì nữa. Mau lên." nắm lấy đôi bàn tay này, Mạnh Thi nói.
"Ân. . ."
. . .
"Tứ hoàng tử. . ." Xuân Đào cúi đầu nói.
"Ngươi đúng là chuyên gia lừa gạt người ta ấy nhỉ." Hoa Minh Kỳ hừ lạnh.
"Nhưng mà. . ." Xuân Đào không dám ngẩn đầu lên.
"Tại sao không rủ ta đi cùng? Ta rất muốn đi cùng ngươi." Hoa Minh Kỳ giọng trở nên ôn nhu.
"Ơ? ⊙o⊙ Cái. . .?" Xuân Đào đỏ mặt khó hiểu nói.
"Ta rất thích Xuân Đào." Hoa Minh Kỳ nắm tay Xuân Đào.
". . .⊙0⊙. . ." Xuân Đào há mồm, tim đập nhanh.
"Ta rất thích. . ."
"Tứ hoàng tử, xin ngài đừng đùa với nô tỳ. Nô tỳ thực gánh không nổi đâu ạ. Tứ hoàng tử. . ." Xuân Đào quỳ xuống 'cho dù đó là đùa cũng xin cảm ơn ngài'. . .
"Ta không có nói đùa. Những gì ta nói hôm nay đều là sự thật. . ." Hoa Minh Kỳ kéo Xuân Đào đi.
"Tứ hoàng tử. . ." Xuân Đào e thẹn cúi đầu theo sau Hoa Minh Kỳ.
. . .
"Tuổi trẻ là thế đó." Hoa Đào Vương thở dài nhìn lũ trẻ tung tăng thả diều.

"Xì, nhìn thì được gì." Hà Thương Như chống hông nói.
"Muốn đi à?" Hoa Đào Vương mắt loé sáng.
"Ư? Ân. . ." đỏ mặt quay sang chỗ khác.
"Hì. . ."
. . .
"Phù, diều bay mất rồi ╥╥" Hoa Thủy Tiên ngẩn đầu nhìn trời.
"Không có ở trên đó đâu mà nhìn. Muốn nhìn thì nhìn dưới đất ấy." Mạnh Thi nắm tay kéo đi.
"Tại sao?" Hoa Thủy Tiên cười sáng lạn.
". . .diều đứt dây. . ." Mạnh Thi tiếp tục kéo đi.
"Tại sao?" Hoa Thủy Tiên cười càng sáng lạn.
"Đằng kia. . ." Mạnh Thi dừng chân lại.
"A?" Hoa Thủy Tiên bây giờ mới hoàn hồn lại.
Cánh diều màu lam như cháy bỏng trên nền trời xanh mát dịu cùng mây trắng bay. Hoa Thủy Tiên mỉm cười tiêu sái cùng Mạnh Thi đi đến, ngẩn đầu ôi chao này nọ. Không hiểu tại sao lại muốn ở bên nhau. . .