Chương 9: Nguồn sáng

Hỏa Hôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong phòng lúc này yên tĩnh không một tiếng động.

Ca Diễm đứng bất động đối mặt với Bồ Tư Nguyên, người đeo nửa chiếc mặt nạ bị hỏng.

Cô không biết bằng cách nào mà anh có thể phát hiện ra thận phận thật của mình, cô tin chắc đêm nay từ đầu đến cuối không hề để lộ bất kỳ thông tin gì liên quan đến Hỏa Hôn, thậm chí cô còn giả thận phận của anh để ngụy trang cho mình.

Sau khi Bồ Tư Nguyên nói xong, anh đưa tay lên tháo nửa chiếc mặt nạ còn lại, ném xuống ghế sofa. Rồi anh cất khẩu súng trong tay, sải bước rời đi.

Ca Diễm nhìn khuôn mặt tuấn tú lộ ra hoàn toàn, cảm giác quen thuộc tưởng chừng như xa lạ lại càng thêm mãnh liệt.

Cô cắn môi, thấy anh sắp rời khỏi phòng, đột nhiên gọi anh lại: "Chờ đã!"

Bồ Tư Nguyên dừng bước và quay đầu lại.

Ca Diễm nghịch súng trong tay, sắc bén nhìn anh: "Làm sao anh nhận ra?"

Anh không trực tiếp đáp lại lời cô, hơi cụp mắt xuống, ánh mắt quét qua cánh tay cô: "Cô nên ở trong ống thông gió mà chơi vui vẻ."

Giọng điệu lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng trong câu nói này lại ẩn chứa một chút nhiệt độ vô hình.

Tên của nhiệt độ này được gọi là sự chế nhạo.

Ca Diễm nghe đến đây tức đến nôn ra máu.

Giác quan thứ sáu của cô hoàn toàn đúng, người ở nhà tù ADX khiến cô xấu hổ chính là hacker Ksotanahtk ở ẩn nhiều năm và đó là người đang đứng trước mặt cô bây giờ. Trải nghiệm trong nhà tù đã trở thành một vết nhơ không thể xóa nhòa trong sự nghiệp của cô, thủ phạm còn dám nhắc đến nó trước mặt cô!

Anh có muốn chết không?

Nếu không phải tình huống phức tạp bây giờ, hôm nay cô phải đánh anh đến mức anh không còn biết mặt mẹ mình.

Tuy nhiên, tại sao anh, một hacker tài giỏi thế này lại chọn cách biến mất khỏi giới để trở thành đặc công? Vả lại, từ vẻ ngoài của anh, có vẻ như anh không làm việc cho CIA hay MI6, cục tình báo, vậy anh thuộc tổ chức nào? Có mục đích gì khi đến Hắc Mao Đại lần này? Tại sao người của Huyết Hạc Tử muốn gϊếŧ anh?

Hơn nữa, câu hỏi mấu chốt nhất là tại sao lần trước anh giúp CIA bắt cô trong nhà tù, lần này anh lại tận mắt gặp và nhận ra cô là ai nhưng không muốn bắt cô chút nào, ý gì đây?

Vừa nãy Bồ Tư Nguyên tắt máy liên lạc đi vì cuộc nói chuyện của Ca Diễm. Lúc này, anh nghĩ rằng bọn Ngôn Tích hẳn đang rất lo lắng.

"Tại sao anh không bắt tôi?"

Tên tội phạm bị truy nã gắt gao nhất mà tất cả các cục tình báo lớn đều siết chặt đầu muốn bắt đang ở gần anh, thêm Nam Thiệu mua một tặng một ngay cửa, anh lại hoàn toàn không có hành động gì.

Bồ Tư Nguyên dừng tay mở máy truyền tin, lạnh lùng nói: "Cô ở đây thêm năm phút nữa, CIA sẽ tới mời cô uống cà phê, không cần tôi ra tay."

Cô nghiến răng, nheo mắt cố gắng làm cho thái độ người này bớt kiêu ngạo: "Anh không sợ tôi đăng một tấm poster thật lớn nói cho hacker trên toàn cầu biết thần tượng của họ trông như thế nào sao?"

"Xin mời."

Anh bật máy truyền tin lên, quay lại kéo theo một tên trong Huyết Hạc Tử duy nhất còn sống rồi rời khỏi phòng không buồn nhìn lại.

Ca Diễm nghiến răng nhìn bóng lưng cao lớn của anh biến mất trong thang máy, trong lòng thầm muốn đánh anh hơn năm mươi lần.

Sau đó cô cúi xuống với vẻ mặt xám xịt, nhặt chiếc mặt nạ lên đeo lại, bước ra cửa, kéo Nam Thiệu vẫn còn mềm nhũn trên mặt đất lên, đi đến lối thoát hiểm không có ai bên cạnh thang máy: "Đi thôi."

Nam Thiệu vừa bị ép ở ngoài cửa nghe được thông tin trong đoạn đối thoại của hai người, chưa kịp tiêu hóa thì phải chạy máy móc theo Ca Diễm xuống lầu, chạy được hai vòng, cậu ta mới nhận ra, hỏi cô: "... Cô vừa nói rằng anh chàng đẹp trai đó là hacker số một thế giới?"

Ca Diễm hừ lạnh một tiếng.

"Aaaaaa! Đó có phải là nam thần K của tôi?!"

Đi thẳng vào gara từ lối thoát hiểm và lên xe, Ca Diễm thắt dây an toàn khởi động xe, gắt gỏng nói: "Sao? Tiếc vì quên xin chữ ký của anh ta à?"

"Fuck, Fuck, me dead!" Nam Thiệu tiếc đứt ruột, âm thanh mang theo nức nở: "Tôi ở trong lòng ảo tưởng hơn một nghìn lần được anh ấy ký tên. Tôi quá ngu ngốc! Cả đêm đều ở bên nam thần, thế nhưng lại không nhận ra! Cô biết không, vừa mới khi nãy nam thần còn bảo vệ tôi, tôi yêu anh ấy, aaaa..."

Khi nhớ lại đã từng thể hiện trước mặt nam thần mình là người trẻ tuổi tài năng trong giới hacker, còn mời nam thần tham gia tộc thiếp vàng, cậu cảm thấy mình đã gây ra chuyện lớn chết tiệt!

Ca Diễm khó chịu khi nghe những tiếng si mê của Nam Thiệu đối với Bồ Tư Nguyên, đưa tay lên đập vào đầu cậu ta: "Nếu cậu còn nhắc đến anh ta, tôi sẽ cho cậu không thấy được mặt trời ngày mai!"

Nam Thiệu xoa xoa sau đầu, trong lòng càng thêm thống khổ: "Tính tình cô sao xấu như thế? Nam thần của tôi không chỉ dung túng cho cô mạo danh, mà còn tự mình làm tay súng giúp cô nữa."

Ca Diễm đánh tay lái lái xe ra khỏi hầm, nhìn thấy xe của CIA đang đậu bên đường, cô liền nhấn chân ga: "Sao cậu không nói suýt nữa anh ta bắn tôi một phát súng?"

Nam Thiệu không ngừng tranh luận bảo vệ nam thần: "Không phải nam thần của tôi thả cô đi sao? Cơ hội tốt như vậy nhưng anh ấy không bắt cô!"

"Anh ta bắt được cái rắm!" Ca Diễm đen mặt: "Anh ta bắt được tôi sao?"

"Tại sao không bắt được?..." Nam Thiệu vừa bảo vệ đầu, vừa lẩm bẩm nói: "Cô đều đánh không lại anh ấy..."

Đối với trận đánh giữa Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên, có thể thấy rằng Bồ Tư Nguyên không dùng hết sức, thật muốn như vậy đánh tiếp, phỏng chừng bách chiến bách thắng hạ được Ca Diễm không phải là đối thủ của Bồ Tư Nguyên.

Có điều phải nói, nam thần của cậu ta quả thực là rất tuyệt vời, anh ấy thành thạo các kỹ thuật đánh đấm, quan trọng nhất là đẹp trai như vậy, đúng là không hâm mộ nhầm người! Đây đơn giản là người đàn ông hoàn hảo nhất trên thế giới!

Lần này Ca Diễm không thô bạo với Nam Thiệu, lúc này trong lòng cô chỉ toàn là bí mật chưa được giải đáp của Bồ Tư Nguyên, vì vậy cô cần khẩn trương giải quyết và xử lý triệt để người này.

*****

Lúc này, Bồ Tư Nguyên quay trở lại khán phòng cùng với tên thuộc hạ của Huyết Hạc Tử, nhìn thấy Ngôn Tích, Đồng Giai và một loạt người của CIA đang đứng ngay lối vào của khán phòng.

Ngôn Tích cả khuôn mặt hiên lên vẻ gấp gáp, khi thấy anh xuất hiện liền chạy đến anh như một vị cứu tinh: "Cậu đến rồi, vừa rồi tôi gọi cậu liên tục trong máy truyền tin mà cậu không trả lời."

Bồ Tư Nguyên vẻ mặt không thay đổi, khẽ nói: "Khi nãy đối phó với Huyết Hạc Tử vô tình bị đóng lại."

Ngôn Tích không hề nghi ngờ lời nói của anh, ngay lập tức nói với anh chuyện khác: "Những người trong CIA không biết lấy tin từ đâu, đến nhanh hơn những con chim. Chúng tôi vừa sơ tản khách ra ngoài, họ liền lao vào đem đám Huyết Hạc Tử ấn xuống đất, kiểm soát được tất cả. Tôi muốn hỏi chuyện này có liên quan gì đến họ?"

Bồ Tư Nguyên biết Ngôn Tích đang tức giận, lúc này bước lên phía trước, giơ tay vỗ lên vai anh ta như an ủi: "Không phải địa bàn của bọn họ thì họ vẫn chen chân vào, huống chi nơi này danh chính ngôn thuận là quốc gia của họ."

Ngôn Tích tức giận thấp giọng mắng một câu: "Thật là nhàn rỗi lo chuyện bao đồng!"

Khi anh bước tới cửa, Bồ Tư Nguyên phát hiện ra rằng đội CIA do JC, trưởng nhóm hành động của họ dẫn đầu. JC có thể được mô tả là nhân vật nổi tiếng cấp cao của CIA, chỉ sau giám đốc. Anh không biết tại sao hôm nay anh ta lại đích thân đến.

JC chưa đầy bốn mươi tuổi, khí chất cả người thoạt nhìn rất ấm áp. Nhưng một khi tiếp xúc sâu, bạn sẽ cảm thấy rằng phía dưới sự ôn hòa đó là một dải đá ngầm sâu không thấy đáy.

Bồ Tư Nguyên chưa bao giờ thích người đàn ông thủ đoạn cùng cường ngạnh này, anh gật đầu xem như một lời chào, chuẩn bị bước thẳng vào khán phòng.

Nhưng JC đã giơ tay chặn lại: "Thanatos, chờ một chút."

Bồ Tư Nguyên giao tên tù binh lại cho Ngôn Tích, người đang đứng bên cạnh và không biểu cảm nhìn JC.

JC không bận tâm đến sự thờ ơ của anh, mỉm cười: "Hôm nay cậu đã vất vả rồi, cậu có thể để phần còn lại cho chúng tôi."

Bồ Tư Nguyên môi mỏng khẽ mở: "Tại sao?"

JC: "Tôi biết rằng bắt Huyết Hạc Tử là nhiệm vụ của Shadow các cậu, nhưng cậu phải biết rằng Huyết Hạc Tử đã gây ra những thiệt hại không thể xóa nhòa cho khắp nơi trên thế giới. Chúng là kẻ thù chung của chúng tôi, kể cả ở Hoa Kỳ hay bất cứ quốc gia nào chúng tôi đều có quyền điều tra Huyết Hạc Tử. Nói cách khác, nếu sự việc hôm nay xảy ra ở Anh, MI6 cũng sẽ can thiệp."

Vẻ mặt Bồ Tư Nguyên nhàn nhạt: "Anh sai rồi."

Nét mặt JC thay đổi.

"Vì anh biết rằng việc bắt Huyết Hạc Tử thuộc quyền quản lý của Shadow, điều duy nhất anh phải làm là hợp tác với Shadow trên chính đất nước của anh. Nói cách khác, anh chỉ cần thực hiện phần mà Shadow đã đề xuất cho các anh phụ trách, không có quyền thay thế Shadow điều tra. Hiện tại không có việc gì cần các anh giúp đỡ, sau khi thu đội tôi sẽ gửi cho anh một bản tình huống cụ thể làm thông tin."

Nói xong, Bồ Tư Nguyên đi thẳng vào khán phòng.

Ngôn Tích nhìn JC vừa rồi còn nắm chắc phần thắng giờ đã lặng thinh không nói được lời nào, lúc này anh ta muốn vỗ tay khen Bồ Tư Nguyên. Anh ta tức khắc cảm thấy tự tin lên, cười như không cười hướng đến JC nói: "Thủ lĩnh JC, anh cũng nghe những gì Thanatos nói rồi, bây giờ anh hãy rút người của mình khỏi khán phòng đi."

Vẻ ôn hòa trên mặt JC thoáng chốc biến mất, ánh mắt anh ta thay đổi một lúc rồi giơ tay ra hiệu phía sau một cách miễn cưỡng, rồi bước đi với khuôn mặt lạnh tanh.

*****

Sau khi Bồ Tư Nguyên bước vào khán phòng, anh nhìn lướt qua đám người Huyết Hạc Tử bị trói trên bàn và trên ghế đẩu, ngoại trừ những tên côn đồ gϊếŧ ngay tại chỗ, bao gồm kẻ bị anh đánh gục, vẫn còn lại năm tên bị giam giữ.

Cầm trong tay cuốn sổ ghi chép, Đồng Giai đi về phía anh: "Lão đại!"

Anh không nhìn lại: "Thương vong của khách thế nào?"

"Có tổng cộng bốn mươi hai vị khách được đưa đến bệnh viện cấp cứu, khoảng bảy trăm khách bị thương ở mức độ khác nhau." Đồng Giai nói: "Số người chết không thể nói là cực kỳ nặng nề so với toàn bộ khách. Rất may chúng tôi đã khống chế Huyết Hạc Tử kịp thời."

Lúc này ánh mắt của Bồ Tư Nguyên rơi vào vệt máu lớn trên thảm khán phòng, anh im lặng trong một khoảng.

Một lúc sau, anh nói: "Chỉ cần một người chết, hành động của bọn chúng sẽ phải trả giá đắt."

Đồng Giai sững sốt một chút, sau đó liền im lặng.

Bồ Tư Nguyên: "Đã thẩm vấn những tên này chưa?"

Đồng Giai lập tức gật đầu: "Bọn họ cái gì cũng không biết, không cảm thấy là đang nói dối. Chỉ có thể nói đám cô đồ này không phải là thành viên cốt cán của Huyết Hạc Tử."

Bồ Tư Nguyên đáp lại một tiếng như đã hiểu rõ tình hình, anh nhìn quanh và hỏi Đồng Giai: "Đã tìm ra danh tính của kẻ đánh lén rơi xuống phòng trước đó chưa?"

"Tôi đã tìm thấy." Đồng Giai nói: "Người này là tên lợi hại nhất được Huyết Hạc Tử cử đi lần này. Anh ta là cựu đặc công đã bị loại khỏi MI6 vì hối lộ, tên anh ta là Pam."

Mắt Bồ Tư Nguyên chợt lóe lên: "Người này ở trong hiệp định Satan."

Đồng Giai và những người khác biết Bồ Tư Nguyên có một trí nhớ tuyệt vời mà anh không bao giờ quên. Cách đây vài năm, Bồ Tư Nguyên đã từng đọc thỏa thuận Satan bằng tiếng Mông Cổ, anh nói tên Pam có trong đó thì chắc chắn là sự thật.

Cho nên vừa nghe lời này, Đồng Giai lập tức nói: "Xem ra Osiris không nói dối. Hắn dùng thỏa thuận Satan triệu tập những cựu đặc công bị trục xuất này, những cựu đặc công này thực sự nguyện ý mà làm việc cho hắn."

Ngôn Tích, người đã đá bay được CIA, bước đến chỗ họ và xen vào: "Tại sao Osiris không nói dối? Hắn bảo chỉ có một hacker bị truy lùng, nhưng tình hình thực tế cậu cũng thấy rồi đó."

Bồ Tư Nguyên lúc này mới quay đầu lại, ánh mắt rơi bên ngoài khán phòng. Anh thấy trong khách sạn còn có mấy vị khách lưu lại không chịu rời đi, bạn của họ là những hacker bị thương, nhất thời khó có thể rời đi.

Anh biết trước ngày hôm nay rất nhiều người chưa từng gặp qua nhau, tất cả đều gắn kết bởi Internet, bọn họ lần đầu tiên  tụ tập vì hội nghị Hắc Mao Đại mà gặp nhau trong đời. Nhưng dù quen nhau bao lâu, những người này vẫn giữ được sự tôn trọng và thân thiết đối với các đồng nghiệp cùng ngành.

Hôm nay, bốn mươi hai người cứ như thế mà rời bỏ thế giới này.

Anh nhắm mắt lại, vừa định đi ra ngoài, liền nghe thấy Ngôn Tích nói: "Mà này tiểu Bồ, nữ hacker giả danh cậu và cộng sự nhỏ của cô ấy thì sao? Bọn họ đã đi đâu? Từ Thịnh vừa tìm bộ kỹ thuật điều tra bọn họ rồi, sẽ có kết quả sớm thôi."

Khi Bồ Tư Nguyên nghe đến đây, anh lập tức nghĩ đến cô gái với mái tóc màu đỏ ấy.

Khoảnh khắc chiếc mặt nạ trắng được anh tháo xuống, khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt sáng của cô dường như là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng mờ ảo đó.

Cũng giống như cánh hoa đỏ rực, nó ở lại trong dòng sông dài của thời gian, tỏa sáng rực rỡ và không bao giờ tàn lụi.

"Không biết."

Một lát sau, anh khẽ nói: "Tôi không để ý."