Chương 15: Bí mật

Hỏa Hôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mặc dù có chút phi nhân tính, nhưng Ca Diễm giờ đây đang cố nén cười trong lòng và sắp nghẹt thở vì nội thương.

Nếu có người khác ở hiện trường, có thể tận mắt chứng kiến. Đường đường là huyền thoại trong giới hacker và là đặc công Tử Thần, khuôn mặt có giá 258 vạn tệ, thế mà lúc này đây lại rực rỡ như một buổi biểu diễn.

Vào thời điểm đó, Ca Diễm chắc chắn rằng cô đã nhìn thấy màu đỏ, cam, vàng, lục, lam và tím lóe trên khuôn mặt Bồ Tư Nguyên.

Có điều, sắc mặt anh không thay đổi gì nhiều.

Cô nghĩ thầm, không ai có thể tưởng tượng được điều này, khi thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm thậm chí còn bị đối phương lợi dụng phải thực hiện màn thoát y ngay tại chỗ.

Ca Diễm bỗng nhớ lại chính mình lúc trước ở ống thông gió trong nhà tù ADX bị anh quần cho thê thảm, hôm nay có thể miễn cưỡng để lộ một nửa vậy.

Từ nay về sau, có lẽ Tử Thần Shadow sẽ thay đổi từ năng lực nghiệp vụ và kỹ thuật hacker, thành "mông cong".

Thật đúng là buồn cười!

Nhịn từ đầu đến bây giờ thực sự sắp nghẹt thở rồi, Ca Diễm nghĩ đến đây, không nhịn xuống được nữa mà cười một tiếng.

Ngay khi cô cười, Bồ Tư Nguyên liếc sang. Nếu đôi mắt anh có thể gϊếŧ người, thì lúc này hẳn là cô đã sang thế giới bên kia.

Cô nhìn khuôn mặt bão táp của anh rồi lại cười.

Tên đàn ông vạm vỡ không thể ngồi yên được nữa, lúc này vỗ đùi, chỉ thẳng vào mặt cô quát lớn: "Mày cười cái gì? Mày cũng phải cởi đồ! Cùng cô ta cởi ra!"

Ca Diễm nhún vai, như cười như không mà nói: "Được, tôi cởi ra là được, tôi sợ em ấy cởi ra là có vấn đề."

Giả dụ.

Có thể lấy nó ra được không?

Một con dao găm và một khẩu súng được giấu dưới váy.

Cô sợ tên đàn ông vạm vỡ đó mà đá một cú vào người là đi Tây Thiên luôn.

Hắn ta nghe thấy lời này, càng thêm hăng hái: "Tao muốn xem là xảy ra vấn đề gì, hai đứa mày cởi ra cho tao!"

Eva và những cô gái đều khiếp sợ, một cô gái bị dọa phát run, ôm chầm lấy những người khác mà nhìn.

Trong im lặng, Ca Diễm bình tĩnh bắt đầu kéo khóa váy, kéo được một phần ba, cô đột nhiên trợn mắt, hất cằm nhìn người đàn ông: "Đại ca, anh có thể kêu bạn của anh đóng cửa lại được không? Tôi hơi ngại."

Người đàn ông vạm vỡ vừa cười vừa mắng: "Dù gì cũng phải cởi, đóng cửa làm gì?"

Ca Diễm ôm cánh tay, chậm rãi nói: "Anh ta không đóng cửa, những thứ còn lại tôi không thể cởi. Ngay khi anh ta đóng, tôi sẽ cởi ra ngay lập tức, không do dự."

Hắn ta không biết cô đang giở trò gì, nhưng cô có muốn đóng cửa hay không cũng không ảnh hưởng nhiều đến kết quả cuối cùng, vì vậy hắn ta nháy mắt với tên tóc vàng bên cửa, lúc này mới đóng cửa phòng tắm lại.

Bồ Tư Nguyên bên này mới bình tĩnh tiến lên một bước, ánh mắt lặng lẽ dừng trên người tên tóc vàng.

"Đủ vui rồi."

Ca Diễm cong môi cười, ngay khi cánh cửa đóng lại, cô sải bước về tên đàn ông vạm vỡ: "Nào, tôi sẽ cởi ra gần một chút, để anh có thể nhìn rõ..."

Tên đàn ông vạm vỡ chỉ cảm thấy như có một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng trong giây tiếp theo, hắn ta ngay lập tức không thể cười nữa. Bởi vì hắn ta nhìn thấy Ca Diễm đến gần, sau đó lấy ra một con dao găm từ dưới váy cô.

Sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi, hắn muốn rút súng ra, nhưng trong phút chốc động tác của hắn đã bị đình trệ. Mắt hắn mở to, thậm chí còn không phát ra âm thanh gì, chỉ có một dòng máu ghê người trào ra từ cổ họng.

Ngay tức khắc, không chậm trễ dù chỉ một giây.

Vào lúc hoảng loạn xảy ra, Bồ Tư Nguyên đã lao tới tên tóc vàng ở cửa với tốc độ cực nhanh. Ngay khi hắn thấy tình hình không ổn, hắn ta chỉ muốn mở cửa và gọi hỗ trợ, nhưng đã bị quật ngã xuống đất.

Tuy tên tóc vàng chỉ bị một cú quật vai, nhưng anh đã điều chỉnh sức lực phù hợp. Đáng lẽ phải tạo ra tiếng ồn rất lớn, nhưng khi tên tóc vàng bị đè xuống đất, không có động tĩnh gì lớn để thu hút sự nghi ngờ từ bên ngoài.

Sau đó, Bồ Tư Nguyên liền kê đầu gối vào cổ họng hắn ta khiến hắn không thể phát ra âm thanh.

Eva và những người khác đã khóc vì sợ hãi, nhưng dù vậy, những cô gái này vẫn ngoan ngoãn che miệng theo yêu cầu trước đó của Ca Diễm, cố gắng hết sức không để phát ra âm thanh nào.

Trong vòng mười giây, hai người đàn ông vừa mới ham mê nữ sắc đã chết.

Trên thực tế, khi họ vẫn còn ở trong phòng giam, Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên không thảo luận về kế hoạch cụ thể cho bước tiếp theo, đại khái chỉ có một lộ trình hành động trong phòng tắm lớn.

Vì vậy, tất cả những gì vừa xảy ra ở đây, sự hợp tác ăn ý của họ, đều chưa được bàn bạc qua.

Mặc dù cô không muốn thừa nhận, trong lòng cũng lờ mờ kinh ngạc. Giữa hai người họ, thực sự có điểm ăn ý.

Lúc này, Ca Diễm dùng quần áo của tên đàn ông lau sạch vết máu trên con dao, dắt dao lên đùi, rồi kiêu ngạo hất cằm về phía Bồ Tư Nguyên: "Về thời gian, tôi ba giây, anh là năm giây, anh chậm hơn tôi rồi."

Bồ Tư Nguyên dùng một tay kéo xác chết vào góc phòng tắm mà không thèm nhìn cô.

Ca Diễm ở sau lưng nhăn mặt, sau đó đi đến chỗ Eva và những người khác, ngồi xổm xuống an ủi: "Các em làm tốt lắm, cảm ơn."

Eva lau nước mắt nơi khóe mắt, thấp giọng nói: "Chị Ca Diễm, tiếp theo chúng ta nên làm gì nữa?"

"Đợi lát nữa tụi chị ra ngoài, đem những người đã đàm tổn thương các em tới đây, khiến cho chúng nhận kết cục của mình. Việc các em phải làm là mau đem máu trên sàn này rửa thật sạch, sau đó dựa vào tường quay lưng về phía cửa, bất luận xảy ra chuyện gì hay nghe thấy gì đều không được quay đầu lại, duy trì yên lặng."

Ca Diễm dặn dò thật chậm, bảo đảm các cô gái đều nghe hiểu ý, lát sau hỏi lại một lần nữa: "Nghe hiểu hết chưa?"

Các cô gái đều không tiếng động mà gật đầu.

Cô cười, giơ ngón tay cái lên, sau đó đi về phía Bồ Tư Nguyên, người đang dọn xác chết và đứng chờ cô ở cửa.

Ca Diễm mở cửa phòng tắm, cùng Bồ Tư Nguyên đi nhanh đến khu vực có chiếc bàn vuông.

Bốn tên kia đang đánh bài rất hăng say, hoàn toàn không lường trước được phía phòng tắm có gì thay đổi. Thẳng đến khi Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên đi đến trước mặt chúng, bốn tên mới phát hiện ra sự tồn tại của họ.

Trong đó có tên Will ban ngày phụ trách Bồ Tư Nguyên, hắn lúc này đứng dậy khỏi ghế và cau mày: "Ai để hai người tự đi ra ngoài?! Còn Louis và tên còn lại đâu?"

Một giây sau Ca Diễm để lộ vẻ mặt đáng thương: "Chúng em không muốn tự mình ra ngoài. Vừa rồi Louis và tên còn lại đã ngất xỉu trong phòng tắm. Mọi người đều vô cùng sợ hãi, nên hai người tụi em mạnh dạn đến nhờ anh giúp đỡ..."

Nghe vậy, Will và những tên khác đều sửng sốt, bốn người đều ném bài trong tay xuống, đứng dậy đi về phía phòng tắm: "Làm sao có thể được? Làm sao mà cả hai tự nhiên ngất xỉu?!"

Ca Diễm liếc nhìn khu vực trung tâm đã hoàn toàn trống rỗng, sau đó nhìn cầu thang cách tầng trên một khoảng nhất định, mỉm cười bình tĩnh.

Đây đích thực là một chiêu điệu hổ ly sơn hoàn mỹ.

Lúc cô quay đầu lại, tầm mắt lơ đãng nhìn, đúng lúc ánh mắt Bồ Tư Nguyên rơi vào cô thoáng qua.

Dù không lộ liễu nhưng vẫn bị cô bắt gặp.

Ca Diễm liếc nhìn bốn tên đi phía trước, thấp giọng nói với anh: "Có phải cảm thấy tôi thông minh lắm đúng không? Anh đừng sùng bái tôi, tôi không chỉ là truyền thuyết mà còn là thần thoại đó."

Bồ Tư Nguyên mặt không biểu cảm thu hồi tầm mắt, qua hai giây, mới khó khăn ném ra mấy chữ: "Giải thưởng Oscar nên trao cho cô."

Kỹ thuật diễn xuất tự nhiên và tuyệt vời này, mỗi lần đều khiến người khác vỗ tay tán dương. Ở trình độ của cô, phải trở thành ảnh hậu ít nhất mười lần liên tiếp.

Ca Diễm khẽ cười với anh, dùng khẩu hình nói: "Anh quá khen!"

Ngay sau đó, bốn tên kia tiến vào phòng tắm, khi bước vào, chúng lập tức nhận ra có điều gì không ổn liền đi thêm hai bước vào trong, nhìn thấy hai thi thể dựa vào góc tường.

"Các người..."

Tức khắc, Will cùng những tên khác thay đổi sắc mặt, biểu tình hoảng sợ chạm vào súng và bật máy liên lạc. Ca Diễm "răng rắc" mà đem cửa phòng tắm lần nữa đóng lại. Từ trên đùi rút ra dao găm.

Bốn tên này cũng giống như Louis và tên còn lại, bị Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên khuất phục ngay lập tức. Bồ Tư Nguyên gϊếŧ chết một người ngay tại chỗ, để lại Will, người bị đánh đổ máu, đang thở khó khăn.

Ca Diễm cũng xử lý hai tên mà cô chịu trách nhiệm, lấy tất cả chìa khóa phòng giam trên người một tên trong số đó. Cô bước tới, ngồi xổm xuống và giẫm lên ngực Will.

Ngay lập tức hắn ta ho ra một ngụm máu lớn.

"Kể từ bây giờ, tôi yêu cầu anh trả lời. Nếu anh cố gắng chống cự hay la lên hoặc thực hiện hành động thái quá nào, tôi sẽ cho anh lên đường trong một giây." Ca Diễm nghịch con dao găm đẫm máu trên tay, không để ý nói với Will.

Will sợ đến mức tè ra quần, nước mắt, nước mũi, máu đều lẫn lộn, chỉ dám khóc rấm rức mà tuyệt vọng gật đầu.

Ca Diễm: "Tầng này có bao nhiêu phòng?"

Will run rẩy đưa tay lên, uốn cong một ngón tay, bốn.

Nói cách khác, có tổng cộng bốn phòng giam giữ như vậy ở tầng này, giả sử rằng có mười cô gái trong mỗi phòng giam giống như phòng giam họ lúc trước, thì ít nhất bốn mươi cô gái ở tầng này may mắn vẫn còn sống sót.

Ca Diễm liếc nhìn Bồ Tư Nguyên, sau đó hỏi Will: "Tầng trên đang làm gì?"

Will với miệng bị đánh đầy máu và gãy răng, nói đi nói lại cô mới nghe được rõ ràng.

Tầng trên là khu triển lãm.

Ngay khi ba chữ này xuất hiện, trong lòng cô đột nhiên có linh cảm xấu. Nhưng cô cố kìm nén cảm xúc trong lòng và yêu cầu Will phải kể hết thông tin ở những tầng khác.

Will cho biết tầng bốn là khu vực trực tiếp, tầng ba là khu vực giao dịch và phòng điều khiển tổng bộ, tầng hai và tầng một là khu vực gian lận mạng. Các tầng trên hầu hết có nhiều nhân viên hơn tầng này và đều trang bị vũ khí.

Sau khi yên lặng khi nhớ hết thông tin này trong lòng, cô quay đầu lại, bình tĩnh hỏi Bồ Tư Nguyên: "Anh còn điều gì muốn biết không?"

Bồ Tư Nguyên lặng lẽ nhìn cô vài giây, sau đó đứng dậy và cởi một mảnh quần áo từ xác của một tên lính canh bên cạnh, nhào thành một quả bóng, đưa cho cô.

"Cảm ơn." Ca Diễm cười với anh.

Vào lúc đó, Bồ Tư Nguyên đã hiểu cô muốn làm gì.

Những tên này, mặc dù chưa bao giờ thực sự xâm phạm Eva và những người khác. Tuy nhiên, trong thời gian này, chúng đã dùng ánh mắt lăng mạ, dùng điện thoại để chụp ảnh thân thể và giở trò đồi bại.

Đôi mắt và bàn tay chúng là công cụ của tội ác, để lại cho những cô gái này những cơn ác mộng và bóng tối mà họ sẽ không bao giờ quên trong đời.

Đôi mắt Bồ Tư Nguyên khẽ ánh qua vài giây, trước khi cô nói anh, anh đã quay người lại và đi đến bức tường của phòng tắm.

Ca Diễm ngạc nhiên một lúc, nhưng cô khưng nói, chỉ lặng lẽ nhìn theo anh.

Cô thấy anh nhẹ nhàng đưa tay ra, vỗ vai Eva một cách lịch sự, ra hiệu cho các cô gái đi theo anh: "Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây trước đã."

Eva cùng các cô gái khác đều gật đầu, quay người một cách ngoan ngoãn.

Khi các cô gái quay lại và nhìn thấy thi thể của những tên lính canh, họ bất giác run lên, sau đó nhắm mắt lại, bước từng bước nhanh chóng theo Bồ Tư Nguyên ra khỏi phòng tắm.

Khi chuẩn bị bước ra khỏi phòng tắm, Eva cố tình đi cuối cùng.

Sau đó, cô dừng lại, nhẹ nhàng kéo góc váy Bồ Tư Nguyên, cắn môi gọi anh: "Chị gái cau có."

Bồ Tư Nguyên cụp mắt xuống, dừng lại khẽ "ừm".

Eva quay đầu, miễn cưỡng nhìn Ca Diễm đang ngồi xổm bên cạnh Will, tiện tay xoay con dao găm, thấp giọng hỏi anh: "Chị Ca Diễm không đi sao?"

Mặc dù ánh mắt Ca Diễm đổ dồn vào Will lúc này vẫn chưa chết, cô đang suy nghĩ nên chặt tay những tên này trước hay đâm vào mắt trước. Nhưng trên thực tế, sự chú ý của cô luôn hướng về phía Bồ Tư Nguyên.

Dù Eva nói bằng giọng rất nhỏ, nó vẫn rõ ràng bên tai cô trong phòng tắm rộng lớn im lặng này.

Giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói trầm ấm và dễ chịu của Bồ Tư Nguyên vang lên.

"Chị Ca Diễm sẽ đến sớm thôi." Anh nói rất chậm rãi bằng sự dịu dàng hiếm có: "Chị ấy muốn thay các em trừng phạt những người này, vì những người này đã làm tổn thương các em."

Eva nghe vậy lập tức nổi lên tò mò: "Trừng phạt như thế nào?"

Sau đó, Ca Diễm nghe được Bồ Tư Nguyên thấp giọng mà cười một tiếng.

Sự dịu dàng ẩn chứa trong tiếng cười ấy, như thể có thể hòa tan cùng ánh nắng ấm áp của sông băng, khiến trái tim cô bất giác mềm nhũn.

Cuối cùng cô không nhịn được quay đầu lại, thấy anh đột nhiên giơ tay trái lên.

Sau đó, anh nhẹ nhàng xoay má cô gái nhỏ lại, dùng lòng bàn tay che mắt cô bé.

"Em không thể xem." Bồ Tư Nguyên nói: "Đó là bí mật của chị Ca Diễm."