Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Giang Giang
Beta: Peach
Sâm Sâm vội vã chạy ra khỏi phòng học.
Đầu óc cô rối bời, lòng cũng hoảng, tay không khống chế được mà bắt đầu run rẩy. Lục Thần Dục hình như đã nói với cô cái gì đó, nhưng cô không có cách nào bình tĩnh mà nghe, hoảng hốt chạy vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu lấy điện di động ra gọi cho Sâm Mạt Lệ, điện thoại vang lên rất lâu đầu kia mới tiếp, vẫn là tiếng bận rộn huyên náo sau bếp, lưỡi dao sắc bén chặt ở trên thớt, bang bang vang dội. Sâm Mạt Lệ vào nhà kho, giọng ân cần: "Sao lại gọi điện tới đây?"
"Mẹ." Sâm Sâm gọi, lỗ mũi ê ẩm, "Mẹ đang bận sao?"
Sâm Mạt Lệ không trả lời, có người vào nhà kho, không biết nói cái gì, bà trả lời "Con gái của tôi." Tiếp tục nói với điện thoại: "Có phải con đã xảy ra chuyện gì ở trường không?"
"Không có." Sâm Sâm hít mũi một cái, thanh âm buồn rầu, "Chính là... có kì kiểm tra, con nghe bạn học nói, hình như kì thi tháng sẽ là kì thi chung giữa 14 trường."
"Vậy thật tốt, một loạt người thi xong, con cũng biết trình độ của trong thành phố của con thế nào." Sâm Mạt Lệ dừng một chút, nghi ngờ, "Con khẩn trương?"
"Có một chút." Sâm Sâm nói, "Nhất Trung với Tam Trung đồng thời thi đấu cùng trường bọn con."
"Nếu bình thường con chăm chỉ học tập một chút thì thời điểm thi cũng sẽ không khẩn trương." Sâm Mạt Lệ trách cứ cô, "Khi nào có kì kiểm tra? Con bây giờ đã bắt đầu khẩn trương, điều này nói lên điều gì? Này là nói rõ tâm tư của con toàn bộ không phải đặt ở trong trường học."
Bà nghiêm túc khiển trách, Sâm Sâm vâng dạ nghe, cho đến khi tiếng chuông chói tai vang lên, Sâm Mạt Lệ nói, "Nếu thành tích học tập bị thụt lùi, con nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ có cuối tuần nữa, đi học bổ túc đi. Thôi chạy nhanh trở về còn học."
"Con biết." Sâm Sâm nói, "Mẹ, hẹn gặp lại."
Sau khi kết thúc việc nghe một đợt giáo huấn, trong lòng cô ngược lại ổn định hơn chút. Trở lại phòng học, cô nhìn thấy Lục Thần Dục ngồi ở hàng ghế cuối cùng, đang bò ra bàn ngủ. Buổi chiều là giờ lịch sử, Triệu Chiếu khẽ meo meo, cầm điện thoại di động ngồi xuống bên cạnh Lục Thần Dục, vẫn còn cùng Hàn Lâm Kiệt dùng voice chat nói chuyện trên Wechat, hưng phấn lại đắc ý nói: "Lão Hàn, tớ cùng Lục ca đang chiếm chỗ ngồi của cậu nè."
Sâm Sâm ngồi xuống, Lâm Thiên Úy quay người lại, nháy mắt nói: "Cậu vừa rồi sao vậy?"
Dưới ánh mắt của mọi người trực tiếp bị Lục Thần Dục ôm cũng quá kích thích rồi.
"Không sao." Khuôn mặt Sâm Sâm còn chưa có khôi phục, sắc mặt so với bình thường càng trắng, "Chỉ là có chút tụt huyết áp thôi."
"Cậu chưa ăn cơm hả?" Lâm Thiên Úy rất kinh ngạc.
"Ừ." Sâm Sâm hạ thấp giọng, "Giảm cân."
Cô chóng mặt, còn xuất hiện triệu chứng tim đập rộn ràng, tay run rẩy, quả thật giống như bị tụt huyết áp. Lâm Thiên Úy trong đầu nghĩ buổi tối mình còn ăn khuya, trong khi cậu ấy gầy như vậy lại còn giảm cân, trong lòng không có chút tư vị gì.
Trong chốc lát, thầy giáo tới, mặt đầy bi thương mà bắt đầu nói về lịch sử sau thời đại nhà Thành.
Triệu Chiếu một chút cũng không muốn nghe, thấy Lục Thần Dục di chuyển, nửa bên gò má từ trong cánh tay lộ ra, mắt lim dim quan sát thầy giáo giảng bài. Thầy hỏi "Chiến tranh Nha phiến* lần đầu tiên xảy ra là lúc nào?"
*Chiến tranh nha phiến: nước Anh mượn cớ Trung Quốc cấm thương nhân Anh buôn bán thuốc phiện nên phát động chiến tranh xâm lược Trung Quốc 1840-1842, sau khi chiến tranh bùng nổ Lâm Tắc Từ lãnh đạo nhân dân yêu nước ở Quảng Đông kiên quyết chống lại, nhưng triều đình nhà Thanh mục nát nhiều lần thoả hiệp với quân xâm lược, để cho quân xâm lược lần lượt đánh chiếm Hạ Môn, Ninh Ba, Thượng Hải..., quân lính đã tiến sát thành Nam Kinh. Dưới sự cưỡng bức bằng vũ lực của quân Anh, triều đình nhà Thanh đã nhục nhã đầu hàng và ký với quân Anh "Điều Ước Nam Kinh", đây là nổi nhục mất nước đầu tiên trong lịch sử cận đại Trung Quốc. Từ đó, Trung Quốc dần dần trở thành một nước nửa thuộc địa, nửa phong kiến, Cách mạng dân chủ của chủ nghĩa chống phong kiến, chống đế quốc cũng từ đó ra đời. Còn được gọi là chiến tranh nha phiến lần thứ nhất.
Triệu Chiếu ôm điện thoại di động lại gần, hạ thấp giọng nói: "Lục ca, lão Hàn gọi tớ chơi game, tới một ván không?"
Sâm Sâm cùng mấy âm thanh thưa thớt trả lời vấn đề của thầy giáo, người phía sau đột nhiên lên tiếng, bị cắt ngang một chút.
Lục Thần Dục ném ánh mắt lãnh đạm tới: "Im miệng."
Triệu Chiếu nghe lời, yên lặng làm một động tác khéo miệng.
Kết thúc giờ học, Sâm Sâm không muốn tới nhà ăn ăn cơm, cầm trà sữa Lâm Thiên Úy cho về ký túc xá. Cô xin nghỉ với thầy giáo, buổi tối ở lại ký túc xá làm đề. Tô Ỷ Hạ chỉ ở một chút trong buổi tự học buổi tối liền trở về, nhìn video học động tác nhảy múa, động tĩnh rất lớn, ngay cả phòng cách vách cũng có thể nghe rõ.
Cao Vũ Hân trở lại nhìn thấy cô ấy như vây, trong lòng tức đến mức muốn nổ tung, hết lần này đến lần khác Tô Ỷ Hạ còn không có tự giác, ở trước mặt các cô nhảy qua nhảy lại. Lúc Cao Vũ Hân lấy đồ cùng cô ấy đụng một cái, hô to: "Cậu đạp vào chân tôi rồi."
"Cậu tự đụng vào, lại còn trách tôi?" Tô Ỷ Hạ phản bác.
"Nếu không phải cậu cứ ở chỗ này làm ảnh hưởng người khác, tôi cũng sẽ không đụng vào cậu." Cao Vũ Hân lạnh mặt nói, "Ký túc xá là khu vực công cộng, không phải chỗ của mình cậu, cậu mỗi ngày ở chỗ này ầm ầm ĩ ĩ còn có để cho người khác nghỉ ngơi hay không?"
"Ký túc xá không phải của mình tôi, nhưng mọi người cũng đâu có ý kiến gì với tôi." Tô Ỷ Hạ liếc mắt.
"Cậu có tin tôi sẽ tìm quản lý kí túc xá phản ánh hay không?" Cao Vũ Hân lườm cô ấy.
"Cậu đi đi, có bản lĩnh thì đi luôn đi." Tô Ỷ Hạ một chút cũng không bị ảnh hưởng, giọng nói lành lạnh, "Hôm nay cứ như ăn phải thuốc nổ, cho rằng tôi sẽ sợ cậu chắc? Hay là do Khương Hoa nhà mấy người còn không rõ sống chết, cậu tức giận không có chỗ xả liền tìm tôi hả giận?"
Hai mắt Cao Vũ Hân như muốn phun lửa, lạnh lùng nói: "Chỉ bằng vào cậu cũng xứng kêu tên anh ấy? Cậu đứng trước gương soi xem, cậu học chính chủ* nhà cậu nhảy múa cái gì đó trông có thật sự giống đang nhảy múa không? Tập thể dục theo đài radio có khi còn trông đẹp hơn! Sớm hay muộn cũng phải xuyên thủng tầng giấy*, còn không biết xấu hổ mà đánh đồng bản thân với phái diễn xuất."
*Ở đây tác giả viết là ""sớm muộn hồ xuyên địa tâm đích đoàn" t cũng không biết phải edit ra sao mạn phép viết là "xuyên thủng một tầng giấy" như nhiều bạn đọc ngôn tình nhiều sẽ biết ý tớ edit ở đây đại loại là: Dù gì cũng phải nói ra sự thật, xuyên thủng tầng giấy mỏng như kiểu chọc vỡ 1 điều mà bạn không muốn thừa nhận ấy:vv Nói chung là đây mới chỉ là ý kiến riêng của tớ, nghe có vẻ phù hợp với hoàn cảnh. Còn bạn nào biết rõ ý của câu này thì mong rằng sẽ giúp chúng tớ một chút. Cảm ơn:vv
"Cao Vũ Hân, cậu tự tìm chết." Tô Ỷ Hạ cũng nổi giận, chỉ tay về phía mũi của cô ấy nói, "Cậu hôm nay đã muốn cùng tôi ầm ĩ thì cũng đừng trách tôi không khách khí."
"Đừng có ầm ĩ nữa." Sâm Sâm rốt cuộc không nhịn được phải đứng ra, cắt đứt hai người, "Hôm nay thân thể tớ không được thoải mái, mời hai cậu nói nhỏ một chút." Cô không có tâm tư nhìn hai người gây gổ, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm, đóng cửa lại, hai người bên ngoài căn bản không để ý tới cô, gây gổ tiếp tục lên cao trào, từ mâu thuẫn riêng phát triển đến công kích idol lẫn nhau, đem từng cái hắc liêu* nói ra, xuất sắc mà tranh chấp.
*hắc liêu: mấy câu chuyện bôi đen
"Kỹ thuật diễn mẹ nó mỗi ngày cũng chỉ là thổi phồng. Tra nam bỏ vợ bỏ con, nhân phẩm gớm như vậy các cô còn xem như bảo bối, ghê tởm chết tôi rồi."
"Cô có bệnh sao? Tin đồn bị bác bỏ bao nhiêu lần như vậy, đó chỉ là một người phụ nữ điên tinh thần thất thường tới ăn vạ, đừng có mà đem mấy chuyện không có căn cứ này nói ra! Mà idol của cô chỉnh dung bao nhiêu lần? Đôi mắt hai mí của cô cắt sao lại thất bại như vậy? Là hỏi bác sĩ từ idol nhà cô à?"
Blah blah blah blah, ríu ra ríu rít.
Sâm Sâm một chút cũng không muốn nghe, cô dùng sức che lỗ tai, không biết làm sao với thanh âm ầm ĩ có lực xuyên thấu có thể so với lựu đạn của nữ sinh, có thể khiến một cái tường bị ầm nát. Cô ngơ ngác ở trên bồn cầu, cúi đầu nhìn một cái, kinh nguyệt tới rồi.
Nhà dột lại còn gặp mưa suốt đêm, chỗ nào cũng không thuận lợi.
Ở trong phòng vệ sinh hơn nửa tiếng, hai người bên ngoài ồn ào đến mệt mỏi, đi tìm quản lý kí túc xá khiếu nại. Sâm Sâm tắm xong đi ra, vừa vặn gặp Cao Vũ Hân đang đi vào, đối phương liếc cô một cái, ngồi xuống nước mắt rơi lộp bộp, nức nở nói: "Các cậu thật không có lương tâm, Khương Hoa còn không biết có thoát khỏi nguy hiểm hay không đây này."
Sâm Sâm không nói tiếng nào leo lên giường, nằm xuống rồi nhắm mắt lại, muốn đem cái tên này đuổi ra khỏi đầu. Suốt cả ngày, hai chữ Khương Hoa giống như mầm bệnh chiếm cứ trong đầu cô, không ngừng xâm chiếm ký ức cùng tình cảm của cô, cô không muốn cùng người này có bất kỳ liên quan gì, thế nhưng những thứ đó cứ ngang ngạnh xông đến trước mặt cô.
Tai nạn xe cộ, làm sao không dứt khoát chết luôn đi còn cấp cứu cái gì, không đáng, anh ta không đáng được các bác sĩ tốn công tốn sức.
Một nhà ba người đều bị tai nạn xe cộ, thật tốt, người một nhà thì phải chỉnh tề, tốt nhất là nắm tay nhau lên thiên đường luôn đi.
Sâm Sâm cắn chăn, hốc mắt không tự chủ được mà tràn ra nước mắt, cô cảnh cáo bản thân không được biến thành người ác độc, nhưng cô chính là không nhịn được mà nguyền rủa trong lòng, nguyền rủa cái người đàn ông đã từ bỏ cô cùng Sâm Mạt Lệ.
Từ Đế Đô lưu lạc đến Minh Thành, đôi tay nhẵn mịn của Sâm Mạt Lệ chứa đầy vết chai, mỗi ngày cô phải chịu đựng cái tính khí nóng nảy của bà đều bởi vì ông ta, vì cái thứ gọi là hình tượng, vì cái thứ gọi là tiền đồ, đem người phụ nữ mới mười chín tuổi đã vì ông ta sinh con đuổi đi.
Lúc thảo phấn* sao lại không suy nghĩ một chút mình còn phải giữ hình tượng và tiền đồ.
*Bọn mình không tìm ra nghĩa, bạn nào biết thì giúp bọn mình với nhé.
Sâm Mạt Lệ lúc còn trẻ không có đầu óc, theo một người diễn viên không nổi tiếng chạy khắp thế giới, sau đó ông bà ngoại của cô biết chuyện, ngại mất mặt, trực tiếp cùng bà đoạn tuyệt quan hệ, cháu gái ngoại họ cùng không cần, xem ra với bọn họ, đứa bé kia cũng chỉ biểu tượng cho sự sỉ nhục.
Sâm Sâm từ khi sinh ra đã chưa từng thấy qua ông bà ngoại, Sâm Mạt Lệ cũng bướng bỉnh, ban đầu cùng Khương Hoa xa cách mấy năm, sau khi nghe được tin tức anh ta kết hôn thì hoàn toàn từ bỏ ý định, rời khỏi Đế Đô lặn lội đến Minh Thành, một mình kiên cường đem Sâm Sâm nuôi lớn. Nhiều năm như vậy trôi qua, bà cũng chưa từng mang Sâm Sâm trở lại quê nhà, tin chắc rằng tự mình có thể nuôi được đứa trẻ.
Nhưng mà, những điều khổ sở này vốn dĩ cô không cần phải chịu đựng. Trong lòng Sâm Sâm hận, hận người đàn ông vứt bỏ mẹ con cô, hận ông bà ngoại chưa từng gặp mặt, hôm nay thấy tin tức xảy ra tai nạn của Khương Hoa, cô nghĩ, thật đúng là thiên đạo luân hồi.
- ------------
Vì chương 19 này rất dài, tận 8000 nghìn chữ hơn nên chúng mình chia ra làm hai chương nhé. Nghe chị Giang báo hơn 8000 nghìn chữ làm tui chả muốn làm nữa mọi người ạ =)))))