Chương 11: Cậu cười mình đánh trứng tệ chứ gì?

Hình Tượng Của Đại Tiểu Thư Sụp Đổ Rồi!

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Căn tin đột nhiên ầm ĩ lên, chỗ quầy mua cơm không biết xảy ra tranh chấp gì, rất nhiều bạn học bu vào xem náo nhiệt.

Triệu Nghệ Manh chỉ thiếu chút nữa là đứng hẳn lên ghế mà xem, may mà Hoắc Thành ở đây, cô nàng mới có chút ý thức giữ gìn hình tượng của mình: "Sao vậy, sao lại đánh nha?"
"Không biết nữa." Thẩm Quán Doanh đặt thìa xuống, nhìn về phía có nhiều người vây lại, "Nghe tiếng giống như Phương Nhất Sưởng."
"Để mình đi xem sao!" Triệu Nghệ Manh cầm ly trà sữa, chạy vội đến quầy mua cơm, Thẩm Quán Doanh cũng không kịp gọi cô nàng lại.
Trước quầy bán, Phương Nhất Sưởng bắt lấy Quý Diệu không chịu thả ra: "Làm gì đấy, tưởng mình hạng nhất mà có quyền chen ngang à? Mà mày giờ cũng có còn là hạng nhất nữa đâu."
Bạn học nam bên cạnh Quý Diệu sốt ruột giải thích: "Không phải, chỉ là hiểu lầm thôi. Quý Diệu vừa đi rửa tay, nhờ mình mua cơm giúp cậu ấy, nhưng đến khi cậu ấy rửa tay xong rồi mình vẫn chưa xếp hàng xong nên cậu ấy nói để cậu ấy tự mua cũng được."
Phương Nhất Sưởng không hề lung lay: "Mày tưởng nói thế mà tao tin à? Ai biết được hai người có thông đồng với nhau không?"
Bạn nam có vẻ gấp gáp: "Cậu đừng có mà ngang ngược."
"Tao ngang ngược? Bọn mày chen ngang như thế mà còn bảo tao ngang ngược?"
"Mình nói rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm. . . . . ."
Quý Diệu giữ chặt bạn nam đang muốn giải thích, mở miệng nói: "Không cần nói với cậu ta, cậu ta cố ý gây chuyện đấy."
"Tao cố ý gây chuyện? Tao đây thành thành thật thật đứng xếp hàng, kết quả bị mày chen ngang, nói qua nói lại một hồi lại thành tao là người gây chuyện á?"
"Ồn ào cái gì đấy? Có còn muốn ăn cơm không đây?" Nhân viên quản lý căn tin cuối cùng cũng chạy tới, tách hai bạn học đang cãi nhau ra, "Không muốn ăn cơm thì nói một tiếng tôi dẫn hai cậu lên văn phòng, đừng làm ảnh hưởng đến các bạn học khác ăn cơm."
Quý Diệu nhìn Phương Nhất Sưởng một chút, ra phía sau xếp hàng. Triệu Nghệ Manh cầm trà sữa, chen lấn từ trong đám người quay lại: "Chuyện là vầy, Phương Nhất Sưởng nói Quý Diệu chen hàng, Quý Diệu nói cậu ta không có, Phương Nhất Sưởng càng khẳng định Quý Diệu chen hàng."
". . . . . ." Thẩm Quán Doanh trầm mặc, "Vậy cuối cùng giải quyết thế nào?"
"Quý Diệu sang phìa sau xếp hàng." Triệu Nghệ Manh nhấp một hớp trà sữa, "Mình thấy Quý Diệu nói đúng, Phương Nhất Sưởng chính là cố ý gây chuyện!"
Khâu Tử Linh giật giật mắt, nói: "Mình cũng thấy Phương Nhất Sưởng cố ý, đây cũng không phải chuyện gì lớn, nếu là người khác Phương Nhất Sưởng sẽ không bám lấy không tha như thế. Mấu chốt là do người đó là Quý Diệu."
Triệu Nghệ Manh liếc cô nàng: "Cậu có ý gì đó? Chẳng lẽ Phương Nhất Sưởng lại đố kị với thành tích của Quý Diệu à?"
Nếu cậu ta có tinh thần cầu tiến như thế thì đã không ngồi phòng thi cuối rồi.
Khâu Tử Linh nói: "Không liên quan đến thành tích, không phải Phương Nhất Sưởng nói cậu ta thích Thẩm Quán Doanh sao? Nhưng Thẩm Quán Doanh lại thích Quý Diệu, vậy nên hai người đó không hợp nhau cũng đúng thôi."
Triệu Nghệ Manh: ". . . . . ."
Hóa ra cậu đặt bẫy ở chỗ này đấy à? Trước mặt Hoắc Thành và đại tiểu thư mà lại nói đại tiểu thư thích Quý Diệu, lương tâm của cậu bị chó gặm rồi hả!
Thẩm Quán Doanh ngồi đối diện cười cười, nhìn Khâu Tử Linh nói: "Bạn học Khâu Tử Linh nè, mình không biết bạn nghe ai nói nhưng mình không muốn bạn học đồn đại chuyện như vậy nữa đâu."
Triệu Nghệ Manh lập tức phụ họa: "Đúng vậy! Lời đồn làm mờ mắt kẻ thông mình! Thành tích cậu tốt như vậy, trí thông minh hẳn cũng sẽ không thấp, sao lại leo lẻo cái mồm như thế?"
Hai người một xướng một họa, làm Khâu Tử Linh lúng túng không thôi: "Thật xin lỗi, là lỗi của mình, sau này mình sẽ không đồn đoán chuyện của các bạn học nữa."
Triệu Nghệ Manh nhìn xem bộ dạng ăn quả đắng của cô nàng, tâm trạng thoải mái vô cùng. Chiêu bốn lạng địch ngàn cân này của đại tiểu thư quả nhiên vả mặt rất đã! Không hổ là đại tiểu thư!
Bốn người cơm nước xong xuôi, liền quay về phòng mình nghì trưa một lát rồi lại chuẩn bị lên phòng thi làm bài.
Ngày thi thứ hai, Khâu Tử Linh vẫn ăn trưa cùng cả đám bọn cô.
Có lẽ là vì chỉ còn thi một môn và buổi chiều nữa là xong, ngày mai lại có hoạt động ngoại khóa nên các bạn học xung quanh ăn trưa rất vui vẻ.
Đồ ăn ở căn tin trường lúc nào cũng được khen, cũng có nhiều gói thức ăn để lựa chọn, dựa vào độ chanh xả của nó có thể chia thành 3 loại A B C.
C là phần ăn gồm ba mặn một chay, là phần dành cho dân nhà giàu, hôm nay vì có rất đông học sinh nên đi trễ là không thể mua được luôn.
Thẩm Quán Doanh gọi một bàn phần ăn loại C. Triệu Nghệ Manh nghĩ thầm, cứ có cảm giác như mình đang ăn cơm tình nhân với Hoắc Thành vậy đó.
Hôm nay món chính trong phần ăn loại C là hải sản xào nấm, Khâu Tử Linh thấy Hoắc Thành ăn hết hải sản xào nấm, liền hỏi: "Bạn học Hoắc Thành, có phải cậu thích ăn hải sản xào nấm không? Phần của mình vẫn còn, mình chưa ăn đâu, cậu có muốn ăn không?"
Hoắc Thành từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn."
Khâu Tử Linh nói: "Đừng khách sáo, mình chưa động đũa vào đâu, mà mình cũng không thích ăn món này nữa."
Triệu Nghệ Manh cầm lấy phần hải sản xào nấm của Khâu Tử Linh: "Mình cũng thích ăn hải sản xào nấm, cho mình đi, cảm ơn nha."
". . . . . ." Khâu Tử Linh mím môi nhìn cô, cuối cùng không nói gì, cúi đầu ăn cơm.
Thẩm Quán Doanh nhìn phần ăn của Hoắc Thành, đúng là cậu ấy đã ăn hết phần hải sản xào nấm rồi: "Cậu thích ăn hải sản xào nấm à?"
"Ừ." Hoắc Thành gật đầu, "Mình thích ăn nấm."
"Hay thế này đi." Thẩm Quán Doanh đề nghị, "Hôm ngoại khóa mình làm nồi lẩu nấm đi, cho tất cả loại nấm vào luôn."
"Được đó được đó!" Triệu Nghệ Manh thảo luận, "Còn có thể cho xương sườn vào nồi hầm, á không được, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy thèm rồi."
Ba người bọn họ cùng thảo luận về hoạt động ngoại khóa, Khâu Tử Linh vì không cùng lớp nên không thể chen miệng vào, trông rất giống người ngoài cuộc.
Ngày hoạt động ngoại khóa.
Thẩm Quán Doanh là lớp trưởng nên 7 giờ sáng đã đến trường. Theo sắp xếp của trường, mọi người sẽ đi xe buýt đến nông trại Tinh Quang. Trên đường đi, để giết thời gian, lớp phó văn thể mỹ liền tổ chức cho mọi người ca hát, cả đoàn cùng nhau hát vang, không bao lâu đã tới nơi.
Vì ban đêm ngủ ở khách sạn, chuyện đầu tiên sau khi đến nơi là check-in. Việc chia phòng đã được chuẩn bị từ trước, tự mình tìm bạn cùng phòng, ai bị lẻ ra thì báo cho giáo viên chủ nhiệm.
Thẩm Quán Doanh cùng phòng với Triệu Nghệ Manh. Triệu Nghệ Manh vào phòng liền đem một đống đồ ăn vặt ra: "Mình mang theo nhiều đồ ăn để tối có thể vừa ăn vừa xem phim! Đúng rồi, mặt nạ lúc trước cậu hứa đem cho mình đó, có đem theo không? Tối nay cho mình đắp thử nha!"
"Có đem." Thẩm Quán Doanh lấy mặt nạ từ trong túi xách, đưa cho Triệu Nghệ Manh. Bao bì đóng gói đơn giản nhưng sang trọng, nhìn qua có vẻ đắt tiền.
"Không hổ là đồ của đại tiểu thư." Triệu Nghệ Manh khoa trương ca ngợi.
Thẩm Quán Doanh nói: "Cậu thật sự có tài đóng kịch đó, mong chờ tiểu phẩm đầu tay của cậu tối nay."


Triệu Nghệ Manh: ". . . . . ."
Đừng có nhắc đến chuyện này nữa được không! Cũng tại cô xui xẻo bốc thăm trúng mà thôi!
"Nếu lần này kiểm tra mà thành tích của mình có giảm xuống thì tất cả là tại tiểu phẩm tối nay!" Triệu Nghệ Manh kéo tay Thẩm Quán Doanh, cùng ra ngoài tập hợp, "Cậu có nghe nói không? Lần trước mình cũng ở khách sạn này, có đàn chị nói cho mình biết, căn phòng ở phía tây của tầng một kia kìa, lúc nào cũng đóng cửa im ỉm, nghe bảo là bên trong trống không, không có thứ gì hết."
". . . . . ." Thẩm Quán Doanh trầm mặc, "Cậu đừng có nói lung tung."
"Mình không có nói lung tung, hay chút nữa chúng ta đi nhìn thử xem căn phòng kia có khóa không?"
"Cậu là lớp phó không đi quản lí lớp mà chạy đi làm loạn cái gì hả."
". . . . . . Hứ."
Kiểm tra tổng số học sinh xong, mọi người liền xúm vào thực hiện công việc đầu tiên của buổi sáng —— làm cơm trưa. Tất cả nguyên liệu nấu ăn ở nông trại Tinh Quang đều là của nhà trồng được, trừ đầu bếp chính, tất cả các thành viên của các lớp đều muốn đi lấy nguyên liệu nấu ăn, góp một phần công sức vào việc làm cơm trưa.
Phòng bếp của nông trại rất lớn, hôm nay đặc biệt chừa trống chỗ cho học sinh dùng. Một lớp cần 3 đến 4 người nấu cơm, Thẩm Quán Doanh gọi các bạn học trong lớp, theo Hoắc Thành vào phòng bếp.
Phòng bếp lúc này rất náo nhiệt, mọi người đều đang nghiên cứu các thiết bị trong phòng. Vì để phù hợp với không khi của nông trại, nên phòng bếp cũng chỉ được trang trí giản dị, nhưng thiết bị bên trong lại cực kì hiện đại, chứ mà để học sinh dùng bếp lò nấu cơm chắc trưa nay cả lũ nhịn đói hết.
"Đại tiểu thư cậu cũng tới đây à?" Đang thử nồi, Phương Nhất Sưởng trông thấy Thẩm Quán Doanh, lập tức thả nồi xuống, ân cần chào hỏi. Thẩm Quán Doanh cười nói: "Mình đến chạy việc lăng xăng giúp mọi người thôi."
"À, mình nấu ăn rất giỏi nha, tí nữa mình sẽ cho cậu xem."
Hoắc Thành lạnh lùng nói: "Cậu làm cơm hay biểu diễn tạp kỹ?"
"Ai cần cậu lo?" Phương Nhất Sưởng nhìn dáng vẻ đó của anh, ngước cằm tỏ vẻ không phục, "Chờ chút nữa so tài một chút, xem đồ ăn của ai ngon hơn đi?"
Hồng Hưng lập tức nói đỡ cho Phương Nhất Sưởng: "Chuyện học hành thì anh Sưởng nhà bọn này không bằng cậu nhưng nấu cơm thì còn chưa biết được đâu. Muốn tìm bạn trai thì phải tìm người như anh Sưởng đây này."
Nói xong còn nháy mắt ra hiệu với Thẩm Quán Doanh.
Thẩm Quán Doanh cười ha ha, nói: "Trường học không cho phép yêu sớm, chúng ta bắt đầu nấu cơm được rồi đó."
Phòng bếp có một số nguyên liệu nấu ăn cơ bản, Hoắc Thành tính sơ chế những nguyên liệu này trước, để chút nữa bận nhỡ không làm kịp. Thẩm Quán Doanh thấy anh đánh trứng bằng một tay, cũng bắt chước làm thử, nhưng cố gắng nửa ngày vẫn không thành công, cuối cùng vẫn đổi sang đánh trứng bằng hai tay.
Hoắc Thành đứng bên cạnh, cười một tiếng.
Thẩm Quán Doanh nghiêng đầu sang, nhìn anh nói: "Cậu vừa cười đấy à?"
Hoắc Thành phủ nhận: "Mình đâu có cười."
Thẩm Quán Doanh nói: "Mình vừa nghe thấy cậu cười."
Hoắc Thành: ". . . . . ."
"Cậu cười mình đánh trứng tệ chứ gì?"
"Không có . . . . . ."
Thẩm Quán Doanh đem vỏ trứng trong tay vứt vào thùng rác, cười với Hoắc Thành: "Cậu có biết, ở trong không gian bốn chiều, chúng ta có thể lấy được trứng mà không cần đập vỏ không?"
"Mình không biết." Hoắc Thành một mặt thành khẩn.
Thẩm Quán Doanh nói: "Cho nên đánh trứng bằng một tay cũng không có gì lợi hại hết."
"Cậu nói cũng đúng."
Sau khi vui vẻ kết thúc cuộc hội thoại, Thẩm Quán Doanh cũng không có ý định tiếp tục đánh trứng, cô cầm một con dao, nói với Hoắc Thành: "Để mình cắt nấm."
Vì sợ ở nông trại không có nhiều loại nấm, Thẩm Quán Doanh dùng quỹ lớp mua một ít nấm mang tới. Đánh trứng cô có thể đánh không tốt, nhưng cắt nấm hình chữ X như thế này thì cô có thể làm rất tốt đó nha.
Hoắc Thành nhìn con dao trong tay cô, đột nhiên nhớ đến cảnh Thẩm Quán Doanh cầm dao đâm vào bụng mình.
Hồi ức quá sâu sắc, sâu sắc đến mức những vết thương trong lòng như muốn thức tỉnh lại.