Chương 10: Chào bạn, bạn là Hoắc Thành đúng không?

Hình Tượng Của Đại Tiểu Thư Sụp Đổ Rồi!

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Hoắc Thành đời trước theo dõi Weibo Thẩm Quán Doanh có thấy cô đăng bài về hôm hoạt động ngoại khóa. Bài đăng không có gì đặc biệt, sở dĩ Hoắc Thành nhớ kĩ là bởi vì sau hôm đó suốt một tháng ròng Thẩm Quán Doanh không hề cập nhật thứ gì.

Đến lúc Hoắc Thành không nhịn được, muốn gửi tin nhắn hỏi han thì Thẩm Quán Doanh rốt cuộc cũng cập nhật trạng thái. Trên Weibo, cô nói lúc trước mình bị thương, ở nhà nghỉ ngơi một tháng, giờ đã hồi phục rồi.
Cô không nói mình bị thương ra sao, Hoắc Thành muốn hỏi nhưng lại thấy không ổn nên cuối cùng cũng chỉ like bài đăng.
Về sau hai người kết hôn, Hoắc Thành mới phát hiện vết sẹo trên lưng Thẩm Quán Doanh. Cô nói đây là vết thương hồi lớp 11 tham gia hoạt động ngoại khóa, không tính là nghiêm trọng, chỉ thảm một chỗ là còn bị trầy luôn cả da mặt.
Vết thương trên mặt không sâu, nhưng diện tích hơi lớn, đặc biệt là sau này kết vảy trông lại càng đáng sợ. Thẩm Quán Doanh có cho tiền cũng không dám đem khuôn mặt này ra đường, chứ đừng nói chi là trường học.
Cô ở nhà dưỡng thương một tháng, giấu mặt mình, may mà sau khi tróc vảy ra hết thì không để lại sẹo, màu da cũng không phục lại bình thường.
Có lẽ là vì dưỡng chất có bao nhiêu dồn hết vào mặt nên vết thương trên lưng vẫn để lại một vết sẹo nhỏ. Nhưng ở chỗ này người khác không thể nhìn thấy nên Thẩm Quán Doanh cũng không để ý.
Hoắc Thành xâu chuỗi những thông tin đã biết, có thể đoán ra tình hình đại khái như thế nào, nhưng vẫn chưa biết thời gian cụ thể lúc Thẩm Quán Doanh bị thương.
Theo như Thẩm Quán Doanh miêu tả, cô bị ngã từ trên cây xuống, bị trật chân, trên đường trở về lại ngã thêm một cú.
Hoạt động chỉ kéo dài một ngày, Hoắc Thành tin chắc Thẩm Quán Doanh không thể nào đêm hôm khuya khoắt mà ra ngoài leo cây, cho nên chỉ cần ban ngày nhìn chằm chằm vào cô, không để cô rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
"Mọi người đều biết đến khi lên lớp 12 rồi sẽ không thể tham gia hoạt động ngoại khóa như thế này, nên đây chính là lần cuối chúng ta có thể tham gia, hi vọng mọi người sẽ tích cực đăng kí tham gia các mục trong này."
Âm thanh của Thẩm Quán Doanh trên bục giảng kéo suy nghĩ đang lơ lửng trên mây Hoắc Thành trở về.
"Vẫn giống như năm ngoái, cơm trưa là do chúng ta tự làm. Nông trại Tinh Quang buổi trưa chỉ cung cấp 10 suất ăn, chắc chắn không đủ cho cả lớp nên mong rằng những bạn biết nấu ăn sẽ tích cực đăng kí tham gia. Không biết nấu cơm thì buổi tối cũng có thể biểu diễn văn nghệ, cái này thì mọi người đến đăng kí ở chỗ lớp phó văn thể mỹ nhé."
Thẩm Quán Doanh vừa kêu gọi xong, phía dưới đã có bạn học ồn ào: "Lần trước nồi cá Quý Diệu làm ăn ngon khủng khiếp, thèm suốt một năm cuối cùng cũng đợi đến ngày này!"
Mọi người ngẩng đầu lên, những người khác cũng mồm năm miệng mười nói: "Đúng vậy, nồi cá hôm đó ăn rất ngon, lần này Quý Diệu lại nấu cho mọi người nữa nhé."
Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng rơi vào Quý Diệu. Quý Diệu vẫn còn đang cắm đầu trong mớ bài tập, không ngẩng đầu lên: "Không làm, tuần này có bài kiểm tra, không muốn bị phân tâm."
Các bạn học: ". . . . . ."
Không phải, bình thường cậu ta không thèm ôn tập đều có thể đứng hạng nhất (lần trước không tính), giờ lại liều mạng như vậy là muốn đạt điểm tối đa đó hả?
Không ít người vô tình hay cố ý mà nhìn vào kẻ đầu sỏ, Hoắc Thành, Thẩm Quán Doanh ho nhẹ một tiếng, nói mọi người chú ý: "Việc này không thể miễn cưỡng, mọi người cứ tự nguyện tham gia."
Phía dưới có bạn học cười đùa: "Không sao, cùng lắm thì học theo lớp 7 năm ngoái nấu một nồi lẩu là được rồi!"
Nấu lẩu thật sự là lười lắm mới làm, Thẩm Quán Doanh coi như là phương án dự phòng. Nếu không có đủ bạn tham gia nấu cơm, cả lớp sẽ nấu lẩu ăn: "Lần trước không có bạn nào tham gia, hi vọng từ giờ đến thứ Sáu mọi người sẽ tích cực đăng kí. Vậy hôm nay chúng ta bàn đến đây thôi, mọi người tan học đi."
Mọi người ra về rất nhanh, phút chốc trong phòng học liền không còn lại mấy người. Thẩm Quán Doanh dọn sách vở xong, thấy Hoắc Thành còn chưa đi, liền tiến lên hỏi hắn: "Bạn học Hoắc Thành có biết nấu cơm không?"
Hoắc Thành gật đầu: "Biết."
Sau khi kết hôn, chỉ cần rảnh rỗi anh đều vào bếp nấu cơm nên khẩu vị của Thẩm Quán Doanh anh đều hiểu rất rõ.
Thẩm Quán Doanh nghe anh nói vậy, vui mừng nói: "Vậy cậu có muốn tham gia nấu cơm hôm ngoại khóa không? Mình nghĩ cậu vừa mới chuyển tới, chưa quen hết các bạn cùng lớp, hoạt động lần này chính là cơ hội rất tốt để hòa mình cũng với mọi người."
Hoắc Thành không để ý đến việc có thể hòa đồng với các bạn học hay không, chủ yếu là Thẩm Quán Doanh làm gì anh cũng sẽ ủng hộ: "Mình có thể tham gia."
"Vậy quá tốt rồi!" Thẩm Quán Doanh phát hiện Hoắc Thành quả nhiên là trong nóng ngoài lạnh, dễ nói chuyện đến bất ngờ, "Cậu chỉ cần chuẩn bị 3 món là được rồi, các bạn học khác chắc cũng sẽ đăng kí tham gia, đến lúc đó mọi người cứ tự bàn với nhau nên làm thế nào."
"Ừ." Hoắc Thành nghĩ nghĩ, nói với Thẩm Quán Doanh: "Vậy cậu làm phụ bếp giúp mình được không?"
Thẩm Quán Doanh hỏi: "Làm phụ bếp giúp cậu á? Chắc là được nhưng mình cũng không rành lắm đâu, đừng ghét bỏ mình nha."
"Không đâu. Vậy mình cứ quyết định như vậy đi."
"Được. Vậy cậu có muốn tham gia biểu diễn văn nghệ không?"
Hoắc Thành: ". . . . . ."
"Ha ha ha, mình đùa thôi." Thẩm Quán Doanh cười ra tiếng, chỉ tưởng tượng ra việc Hoắc Thành biểu diễn văn nghệ thôi cũng khó rồi.
Càng gần đến ngày hoạt động ngoại khóa, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình các bạn trong lớp, nhưng giờ chết đã điểm, không ai có thể trốn khỏi bài kiểm tra tháng này.
Hai ngày trước ngày ngoại khóa, kì kiểm tra hàng tháng cuối cùng cũng diễn ra. Vì đợt thi trước xếp đầu bảng, Hoắc Thành nhảy vọt từ phòng thi cuối lên phòng thi đầu tiên.
Bốn mươi người đứng đầu khối đều ngồi ở đây, lúc trước chỗ ngồi đầu tiên luôn là của Quý Diệu, giờ lại đổi sang Hoắc Thành.
Quý Diệu ngồi sau Hoắc Thành, lặng lẽ quay bút. Hai người không nói chuyện nhưng vẫn có mùi thuốc súng vô hình quanh quẩn đâu đây, làm mọi người trong lớp không ai dám nói chuyện lớn tiếng.
Triệu Nghệ Manh lần trước đứng hạng 30 nên cũng đang ngồi trong phòng này. Lúc này, cô ấy đang đứng phía sau cửa cùng Thẩm Quán Doanh, bí mật quan sát Hoắc Thành và Quý Diệu: "Đại tiểu thư cậu nói xem, có khi nào CP Lửa Cháy đây là muốn BE không?"
Thẩm Quán Doanh: ". . . . . ."
Thẩm Quán Doanh không nói chuyện, Triệu Nghệ Manh tự hỏi tự trả lời: "Nếu Quý Diệu lần này lật kèo thành công, quay lại vị trí đầu bảng thì quá đỉnh, còn nếu Hoắc Thành lại xếp thứ nhất. . . . . ."
Chắc chắn là BE rồi!
"Cậu nói thử xem có khi nào Hoắc Thành sẽ vì Quý Diệu mà cố ý thua?"
". . . . . ." Thẩm Quán Doanh trầm mặc, "Mình thấy sẽ không đâu."
". . . . . . Thật ra mình vẫn có thể ship tình yêu ngược luyến tàn tâm." Triệu Nghệ Manh ngoan cường nói, "Chỉ cần nhan sắc của hai người bọn họ vẫn còn đó, mình chắc chắn sẽ ship đến thiên trường địa cửu."
Thẩm Quán Doanh: ". . . . . ."
Không cần phải thế đâu.
Trước cửa phòng học lại có thêm một bạn nữ, thấy Hoắc Thành ngồi bàn đầu, dù đã cố kiềm chế nhưng ánh mắt mừng rỡ của cô ấy vẫn hiện ra mồn một: "Chào bạn, bạn là Hoắc Thành đúng không?"
Giọng nói nữ sinh rất dịu dàng, nghe có cảm giác giống với Thẩm Quán Doanh. Hoắc Thành ngước mắt nhin một chút, không nói chuyện, nữ sinh liền chủ động giới thiệu: "Mình là Khâu Tử Linh, học sinh lớp Hai. Chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần trên hành lang, cậu có ấn tượng không?"
Hoắc Thành nói: "Không."
"Phì." Triệu Nghệ Manh đứng ở cửa sau, buồn cười nói, "Lúc trước mình phát hiện Khâu Tử Linh đi đi lại lại trên hành lang nhìn lén Hoắc Thành, quả nhiên không phải là ảo giác mà."
Cô với Khâu Tử Linh không có ân oán cá nhân gì, nhưng cô vẫn cứ không thích cô ta. Dáng dấp Khâu Tử Linh lại còn không tệ, thành tích cũng rất tốt, nhưng nhìn đi nhìn lại lại thấy sao mà giống bắt chước Thẩm Quán Doanh quá. Điểm kiến thức căn bản học không tới nơi tới chốn, mặt không đẹp như Thẩm Quán Doanh, còn thành tích thì lúc nào cũng xếp sau Thẩm Quán Doanh.
Khâu Tử Linnh lúc này có hơi xấu hổ, cũng may giám khảo coi thi vào lớp, kịp thời cứu cô một mạng: "Mọi người ngồi lại vị trí của mình, chuẩn bị bắt đầu làm bài."
Khâu Tử Linh lại nhìn Hoắc Thành một chút, trở về chỗ ngồi của mình.
Buổi sáng đầu tiên của bài kiểm tra hàng tháng kết thúc, Hoắc Thành cầm bút viết ra khỏi phòng thi. Cặp sách đều để ở tủ bên ngoài, Hoắc Thành đứng trước hộc tủ thu dọn đồ đạc, Khâu Tử Linh vừa ra khỏi phòng, liền đi tới: "Bạn Hoắc Thành thi có tốt không?"
Triệu Nghệ Manh đi theo sau cô nàng, nghe thấy câu hỏi, liền đế vào một câu: "Chắc chắn là thi tốt hơn cậu."
Khâu Tử Linh nghiêng đầu nhìn Triệu Nghệ Manh, hai người mặc dù không học cùng lớp nhưng mỗi lần kiểm tra đều ngồi chung phòng nên khá quen thuộc. Khâu Tử Linh không để ý đến Triệu Nghệ Manh, tiếp tục nói chuyện với Hoắc Thành: "Cậu có tham giá nhóm học tập nào không? Nếu có cơ hội chúng ta cũng có thể học nhóm chung với nhau đó."
Triệu Nghệ Manh nói: "Cậu ấy gia nhập đội bắn cung chung với đại tiểu thư rồi."
Khâu Tử Linh mấp máy môi, không vui nhìn Triệu Nghệ Manh: "Triệu Nghệ Manh, mình không có nói chuyện với cậu."
Triệu Nghệ Manh thích nhất là nhìn bộ dáng tức muốn xì khói của cô nàng, rõ ràng là bắt chước Thẩm Quán Doanh, nhưng bắt chước không tới, đại tiểu thư nhà ta còn lâu mới bị chọc tức đến ngứa răng như cậu nhá.
"Mình chỉ tự lẩm bẩm với chính mình thôi, có nói chuyện với cậu đâu." Triệu Nghệ Manh lướt qua.
Lúc hai cô còn nói chuyện, Hoắc Thành đã dọn đồ xong xuôi, đi về phía Thẩm Quán Doanh: "Cậu muốn về lớp hả?"
Thẩm Quán Doanh: "Mình đến căn tin ăn trưa luôn."
Hoắc Thành: "Vậy chúng ta cùng đi đi."
"Được, sẵn tiện trao đổi với cậu một chút về chuyện hoạt động ngoại khóa luôn." Thẩm Quán Doanh nói xong, gọi Triệu Nghệ Manh phía trước, "Cậu có còn muốn đi ăn cơm không?"
Triệu Nghệ Manh: ". . . . . ."
Đương nhiên là muốn, nhưng sao mình giống cái bóng đèn quá vậy nè.
Rõ ràng là cô hẹn đại tiểu thư trước à nha!
Triệu Nghệ Manh ho khan một tiếng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Mình đi chung được không?"
Cô nhìn Hoắc Thành hỏi.
Hoắc Thành nói: "Đi chung đi."
"Yes sir!" Triệu Nghệ Manh vui sướng đáp, trước khi đi còn dương dương tự đắc nhìn Khâu Tử Linh.
Thế nhưng cô thật sự không nghĩ tới, da mặt Khâu Tử Linh còn dày tới mức ngồi ăn ngay bên cạnh bọn họ!
"Mọi người không ngại mình ngồi ở đây chứ?" Khâu Tử Linh để cơm lên bàn, "Trong phòng hết chỗ rồi."
Triệu Nghệ Manh: ". . . . . ."
Cô thật sự muốn nói một câu, Khâu Tử Linh cậu tưởng bọn tôi mù đấy à?
Thế nhưng căn tin là nơi công cộng, người ta muốn ngồi chỗ nào là quyền của người ta, cô cũng không thể nói gì.
Thẩm Quán Doanh và Hoắc Thành càng không thể mở miệng đuổi cô ta đi.
Thẩm Quán Doanh đem trà sữa Triệu Nghệ Manh mua dịch qua một chút, nhường chỗ cho Khâu Tử Linh ngồi, "Vương Đình Đình đâu? Bình thường mình toàn thấy cậu ăn trưa với cậu ấy mà."
Khâu Tử Linh nói: "Cậu ấy thi xong sớm nên ăn trước rồi."
"À." Thẩm Quán Doanh gật đầu, "Vậy cậu muốn uống trà sữa không?"
"Mình không uống, cảm ơn cậu." Khâu Tử Linh nhìn cô cười cười, "Ngày mai mình có thể ăn cơm cùng các cậu không? Đoán chừng mai Vương Đình Đình cũng sẽ ra sớm."
"Được."
Triệu Nghệ Manh bên cạnh chép miệng, đại tiểu thư cậu cũng tốt quá ha, không cảm nhận được chút nguy cơ nào à! Cô ả này rõ ràng là đến đoạt bạn trai của cậu đó!
. . . . . . Á? Sao cô lại nói Hoắc Thành là bạn trai của đại tiểu thư? Cô là shipper của CP Lửa Cháy kia mà!