Chương 40: Rối 4

Hi Chị Alice!

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Dưới ánh đèn sáng trưng tôi quan sát nơi ở vẫn như xưa, trong mắt tôi từ trước đến giờ nó vẫn chỉ là một nơi ở, mà không phải là nhà, thỉnh thoảng nó còn vượt xuyên qua bên kia đại dương đến trong giấc mơ của tôi, mang theo biết bao nỗi bi thương.
Nhìn về phía cánh cổng đang rộng mở, bước trên lối đi nhỏ đã từng vô số lần giẫm chân qua trong những năm tháng thanh xuân, tôi mang theo tình cảm bồi hồi lo lắng khi về đến quê hương.

Người đàn ông đó, khi gặp tôi sẽ thế nào đây ? Hỉ ? Nộ ? Hận ? Hay còn có một chút trông ngóng ?
Hoa viên, bậc thềm, hương hoa thơm đêm hè, mùi cỏ cây thanh thoát, chẳng gì thay đổi cả.
Tiếng cười rộn rã, quần áo xúng xính, quan khách đông đúc, tất cả mọi thứ không hề xa lạ, Lợi gia từng là một danh gia vọng tộc ở Giang Nam, đến thời đại này tuy có hơi không được như trước, nhưng vẫn có thứ hạng.
Lợi phu nhân mặc chiếc sườn xám màu rượu chát, đang chào hỏi các vị khách quý, khi nhìn thấy tôi liền kéo đến bên cạnh.

Người phụ nữ thân thiện này đối với sự xuất hiện của tôi tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
“ Chú Lợi của con vừa mới lên lầu nghe điện thoại, sẽ quay lại ngay thôi.” Bà thì thầm bên tai tôi.
“ Liên Ngọc đâu ạ ?” Tôi nhìn xem một lượt, nhưng không thấy cô bé.
“ Nó đi đón bạn rồi.” Lợi phu nhân vừa gật đầu chào khách vừa nói với tôi.
Tôi nghĩ, tôi thấp thỏm rồi đây, bèn đến nhà vệ sinh, chỉnh trang lại một chút.

Khi vừa bước trở ra, dưới thềm cầu thang, liền đụng ngay gương mặt đã lâu không gặp.

Ánh đèn sáng trưng, chiếu lên khuôn mặt đã thôi không còn trẻ trung gì, trong lòng tôi buồn vui không rõ, người này đây rốt cuộc cũng phải già đi, hóa ra, năm tháng vẫn rất công bằng.

Dưới ánh đèn chiếu sáng, chúng tôi cứ thế nhìn nhau, sương gió đã lưu lại trên gương mặt ông những đường nét dày dặn.

Những đường nét kia khiến càng tôi ảo não.
“ Cô còn đến đây làm gì ? Còn chưa hả giận hay sao ?” Người đàn ông này, nói chuyện thật không chút khách khí.
“ Chú Lợi, là Liên Ngọc mời tôi đến dự tiệc sinh nhật của dì Lợi.” Tôi bình tĩnh nói.
“ Liên Ngọc ?” Lợi Vĩnh Hoa ngay lập tức ghì chặt vai tôi : “ Cô và Liên Ngọc gặp nhau bao giờ, tại sao tôi không biết, có phải cô bảo con bé giấu tôi ?”
“ Chú Lợi, tôi không ngờ tôi lại có sức uy hiếp đến thế, khiến cho ông ghim ghút cả đời .” Tôi bực bội gạt tay ông ra, trong lòng bắt đầu lan tỏa thứ cảm xúc có tên thất vọng, vừa rồi đã có đáp án, là tức giận, không chỉ có tức giận, mà còn có căm ghét.
“ Tại sao cô phải trở về, trở về đây làm gì, cô đã hủy đi đứa con trai của tôi, còn chưa đủ hay sao ?” Ánh mắt ông giận dữ đối đầu.

Tôi không thể ngờ sau chín năm gặp lại vẫn cứ là đường cùng ngõ cụt thế này.

Lâm Tứ Nguyệt, mày còn mong đợi điều chi.
“ Nói thử xem, hôm nay cô đến đây với mục đích gì ?” Lợi Vĩnh Hoa giữ lấy người muốn rời đi là tôi.
“ Mục đích ?” Tôi quay người lại, cười với ông ta, nụ cười trông sao cho thật rạng rỡ : “ Mục đích.

Tôi đã đạt được rồi, kì thực, nói ra cũng chẳng có gì phức tạp, chỉ đơn giản muốn xem ông bị dày vò ra sao thôi.

À đúng rồi, chú Lợi, nghe nói hiện giờ Liên Thành đang ở Anh Quốc, cái đất nước Anh Quốc đó tôi cũng thường hay lui tới.”
Gương mặt Lợi Vĩnh Hoa trắng bệch.
“ Thật thú vị, vài câu nói đã dọa cho chú thành ra thế này, xem ra, đúng là chú đã già thật rồi.” Tôi bật cười ha ha.
“ Lâm Tứ Nguyệt, đã làm ra những chuyện như thế còn không hối cải, cho nên, phải chuốc lấy báo ứng thôi.


Thằng nhóc tên Joe kia chính là báo ứng của cô.

Tôi khuyên cô nên liệu mà lo lấy thân.
Người đàn ông này vẫn cứ luôn gọi tôi là Lâm Tứ Nguyệt, còn tôi, đã từng mong mỏi biết bao nhiêu ông ta có thể thân thiết gọi tôi một tiếng, Tứ Nguyệt.
Trong thềm cầu thang không biết gió từ đâu thổi đến, lạnh căm căm xuyên vào trong tim, tôi ngồi xổm xuống đất, vết thương lòng không ngừng rỉ máu, những lời chất chứa trong thâm tâm không dám nói ra cuối cùng cũng có người bới móc.

Hơn nữa người đó còn là bố của tôi, người mà mẹ luôn luôn trân trọng, nếu như, mẹ không trân trọng ông ta như thế, tôi nghĩ tôi sẽ không phải hận ông ta thế này.

Giả như, ông ta còn nhớ đến chút tình cảm của mẹ, vậy thì, nhất định ông ta sẽ không nói ra những lời như thế, bởi vì.

.

.

chúng tôi đều cùng là người được mẹ quý yêu.
Tôi vẫn luôn cố chấp tin rằng, nếu như Joe không gặp được tôi, Joe vẫn sẽ là Joe hoạt náo hiếu động.
Tôi ngồi xổm ở thềm cầu thang rất lâu, rất rất lâu.

.


.
Lần nữa bước vào khung cảnh buổi tiệc, ánh đèn nơi đây quá chói mắt, đến nỗi tôi phải nheo mắt lại.
Tôi trân trối nhìn người đang được đông đảo vây quanh, vợ chồng nhà họ Lợi đang dùng đôi mắt nhìn con rể thích thú ngắm nghía cậu ấy, trên gương mặt Lợi Liên Ngọc ngọt ngào hạnh phúc, họ hàng nhà đó càng nhốn nháo vây quanh vị hoàng tử ấy hơn, mà hiếm khi một Lam Trinh Liệt lạnh lùng lại trưng ra nụ cười, xem ra, cũng đang rất vui vẻ đây mà.
Hóa ra, Lợi Liên Ngọc đi đón bạn chính là cậu ấy.
Tôi lạnh lẽo nhìn bọn họ, vẫn luôn cứ như thế, từ xa xa nhìn thấy bọn họ, với dáng vẻ hạnh phúc mỹ mãn.
Tiểu hoàng tử cuối cùng cũng nhìn thấy tôi đang lạnh lùng tia bọn họ, khóe môi trưng ra nét cười nồng đượm, vẫy tay với tôi : “ Tứ Nguyệt, sao chị lại ở đây ?” Tên nhóc này, sao mới đó đã quên mất những lời tôi nói ngày hôm trước, tôi chỉ thích cậu ấy, chớ đâu có yêu.
Tất cả mọi người đều vì phát ngôn của tiểu hoàng tử mà dời ánh mắt hướng đến người tôi, cuối cùng, có người nhớ ra : “ Cô ấy không phải là cô gái nhỏ ngày trước sống ở đây hay sao ?” _ “ Là cô ấy không sai.”
Những người kia đã quên mất tên của tôi, quên luôn họ của tôi, trong mắt bọn họ, tôi chỉ là một cô nhi thân thế tội nghiệp sống nương nhờ ở Lợi gia, thường xuyên dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi để thể hiện tấm lòng từ bi của bọn họ, nhưng bọn họ vẫn luôn không nhớ ra tên tôi, vẫn luôn miệng gọi cái người gì gì đó.

Thật tốt, vậy thì hôm nay tôi sẽ để lại cho các người một ấn tượng sâu sắc.
Tôi vớ lấy ly rượu vang bên cạnh, dưới cái nhìn của đông đảo mọi người, một hơi uống cạn.
“ Lam Trinh Liệt, có muốn đi với tôi hay không ?” Rượu vang đã làm thông cổ họng, khiến giọng tôi lanh lảnh chói tai.
Tôi đưa tay hướng về cậu ấy, mang theo nụ cười động lòng người.
Thật không ngoài dự liệu, nụ cười của Lợi Vĩnh Hoa cứng đờ trên khóe môi, nụ cười đang lấy lòng kia bởi vì tình huống đột ngột này chưa kịp thu lại.

Cứ như thế đi ! Dù sao, trong lòng tôi giờ phút này cũng đang rỉ máu, muốn đau thì cùng đau thôi.
Lam Trinh Liệt đi về phía tôi, tôi nhìn thấy Liên Ngọc gương mặt nhợt nhạt khẽ kéo áo của Lam Trinh Liệt, Lam Trinh Liệt nói vào tai cô bé một câu, nhìn khẩu hình có lẽ là tôi xin lỗi, bao nhiêu người bên cạnh với gương mặt xem náo nhiệt đang hóng hớt, tôi nghĩ, trong lòng họ hiện giờ chắc đang có đến mấy bộ kịch bản phim.

Nhưng, chuyện này liên quan gì đến tôi.
Tay Lam Trinh Liệt nắm chặt tay tôi, chúng tôi cứ thế rời đi trước đám đông chỉ biết trơ mắt ra nhìn, tình cảnh đó có hơi giống trong tiểu thuyết Kim Dung khi Triệu Mẫn kéo theo Trương Vô Kỵ cùng rời khỏi hỉ đường đỏ rực.

Thế nhưng, chúng tôi không biết khinh công, không cách nào phóng vèo đi như tốc độ sao băng, chúng tôi chỉ vừa đi được vài bước, đã nghe được phía sau nhốn nháo hẳn lên, tiếp theo đó là tiếng khóc của Liên Ngọc : “ Bố ơi, bố ơi.” Cô bé vừa khóc vừa gọi như thế, Lam Trinh Liệt dừng bước chân.
“ Tôi đi xem một chút.” Cậu ấy buông tay tôi ra : “ Chị ở đây chờ tôi.”
“ Cậu có thể đi.” Tôi nhìn vào bàn tay đang chơi vơi của mình, giây phúc này, tôi không muốn cậu ấy buông tay tôi : “ Nhưng tôi sẽ không đợi cậu.”
“ Tứ Nguyệt, tôi xin lỗi.” Lam Trinh Liệt cứ thế bước đi không hề quay đầu.
Tay của tôi lơ lửng giữa không trung, bộ dạng rất cô đơn, cậu nhóc ấy vừa nói xin lỗi với cô bé kia, trong chớp mắt lại quay qua nói xin lỗi với tôi, thế giới này thật quá nhỏ bé, xoay tới chuyển lui cũng đều đụng chạm mặt nhau.
Lâm Tứ Nguyệt, mày nên rời đi thôi, nơi này từ trước đến giờ vẫn luôn xem mày như một vị khách.

Khi tôi quay lưng liền đụng phải một người.
Tôi ngẩn ra nhìn người ấy, thời gian thoáng chốc như một giấc mơ, cậu thiếu niên mặt mày thanh tú đứng dưới bầu trời xanh nói, Lâm Tứ Nguyệt, tôi thích chị.
Theo thời gian còn đó, thiếu niên Lợi Liên Thành đã thay đổi nên thanh niên Lợi Liên Thành, mặt mũi không còn những nét thanh tú ngày trước, đã bao phủ lên một lớp sương mù, đôi mắt u ám lạnh lẽo quan sát tôi.

Thế rồi, tôi lại nhớ ra, tội lỗi của tôi.
“ Tôi nghĩ, trong lòng chị nhất định luôn tồn tại một cơn ác mộng nhỉ ?” Cậu ấy siết chặt cằm tôi, giọng nói sắc như dao : “ Một mình tôi còn chưa đủ, giờ còn ra tay với Liên Ngọc.

Lâm Tứ Nguyệt, chị lại lần nữa khiến tôi phải mang tội danh bất hiếu, tất cả những điều bố tôi kì vọng đều phá sản hết trong tay chị rồi, cơ nghiệp trăm năm của Lợi gia xem ra đều bị hủy hoại bởi một tay chị, sau này chị có thể cài hoa đỏ đi gặp mẹ của chị rồi đó, mẹ của chị chắc chắn sẽ cảm thấy tự hào vì chị.”
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, giàn dụa trên khuôn mặt, nhạt nhòa che đôi mắt, những giọt nước mắt không tên.

Thượng Hải, trong lòng tôi đây là một thành phố dễ dàng khiến người ta không ngừng rơi lệ.

Hầu như bao nhiêu nước mắt của Lâm Tứ Nguyệt đều dâng tặng hết cho thành phố này.
“ Thu hồi cái bộ dạng tội nghiệp đáng thương kia của chị đi, không có tác dụng gì với tôi đâu.” Trong cơn giận, Lợi Liên Thành hất mặt tôi ra, bỏ đi.
Tôi nói với tài xế taxi, đưa tôi đến nơi nhộn nhịp nhất Thượng Hải.
Ngồi trong xe tôi nhìn khuôn mặt mình hắt lên khung cửa kính, trắng nhợt như ma, tôi lôi từ trong giỏ ra cây son Tô Mỹ Bảo tặng, thoa lên môi..