Chương 33: Chương 1 - Phần 4

Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phần "Tôi Muốn Lái Xe Benz"

Nhân vật: Đồ Hạ Mỹ - Cô Thần Phong.

Văn án:

Oa a!

Bộ dạng người đàn bà chanh chua ở nhà hàng đều bị anh ta nhìn thấy rồi, Bây giờ hình tượng của cô phải từ nơi nào tìm trở về a!

Bất quá cô làm chi để ý ý tưởng của nam nhân này như vậy, Anh ta chẳng qua là đào sắc giao dịch(*) bên mua khi xưa,

(*) mua bán quan hệ bất chính(nam nữ)

Sau đó cô bất đắc kì tử "Trúng giải nhất", Nảy ra một đôi song bào thai mà thôi,

Kết quả anh ta cứng rắn muốn cô dẫn anh về nhà gặp cha mẹ,

Muốn chết, cô nhưng là cô nhi nha,

Ở đâu ra cha mẹ cho anh ta gặp a!

Không quan hệ, cô cũng là có một đống chị em tốt,

Nhưng mà, tối hôm đó đó liền bị mọi người đùn đẩy thành phụ nữ có chồng,

Mà anh ta lại còn chạy đến nơi làm việc của cô,

Công nhiên lớn tiếng tuyên bố cô là "ai đó" của anh ta, trời ạ!

Xem ra cô không ngoan ngoãn làm cái nhàn thê lương mẫu là không được rồi!

Mở Đầu

Nước Pháp , tựa như trong tranh vẽ của họa sĩ trường phái ấn tượng, không thể lý tính phân tích, lại đẹp đến làm người ta ca tụng.

Đồ Hạ Mĩ đã đến nước Pháp nhiều ngày, mỗi lần mở mắt ra nhìn thấy phong cảnh mỹ lệ như thi như họa, vẫn lại nhịn không được tưởng tán thưởng vẻ mỹ lệ của nó.

Bởi vì Đông Nhan có chút sự cố xin nghỉ dài hạn, mọi người liền quyết định nhân cơ hội đến nước Pháp thăm Xuân Tuyết, thuận tiện chơi một chút, cho nên giờ này khắc này cô mới có cơ hội đứng ở trong đồng ruộng miền quê nước Pháp, hưởng thụ cảnh đẹp, thả lỏng thân tâm.

Cô cùng Xuân Tuyết, Thu Phong, Đông Nhan bốn người, là chị em từ nhỏ cùng nhau ở trong cô nhi viện, các cô không chỉ có tình như chị em, càng là chiến hữu sống chết có nhau , từ nhỏ đến lớn các cô đều cùng nhau kề vai chiến đấu, mặc kệ là đối mặt với ánh mắt đồng tình bên ngoài, hoặc là thành người mẹ chưa kết hôn sau đó bị xã hội vô tình phê phán, các cô đều cùng nhau chịu đựng, cùng nhau vượt qua. Những năm đó, nói thực ra, các cô sống thật sự vất vả, nhưng là các cô vẫn đều cố gắng đối mặt.

Một năm trước, Xuân Tuyết cùng ba của Hạo Vân tiếp tục tiền duyên, tiếp theo sau đó là Thu Phong cùng Dịch Ngạo Dương nối lại tình xưa, gần nhất ngay cả Đông Nhan cũng cùng ba ba đứa nhỏ kết hôn, cuộc sống của mọi người có một trăm tám mươi độ chuyển biến, chẳng những không cần lại vì cuộc sống làm việc đầu tắt mặt tối, thậm chí còn có tiền còn nhàn đến có thể tập thể xuất ngoại du lịch, hết thảy tưởng chừng như là giấc mộng không thực.

Nhưng mà đây cũng không phải mộng, tựa như trong nháy mắt nàng đã hai mươi sáu tuổi, mà Hạo Tế, Hạo Anh cũng đã tròn bảy tuổi. Thời gian thật sự qua thực nhanh, cảm giác như chuyện ba người Xuân Tuyết, Thu Phong, Đông Nhan đồng thời chưa kết hôn mang thai đem cô dọa ngốc mới phát sinh hôm qua, không nghĩ tới ba cô ấy hiện tại tất cả đều gả cho người lúc trước hại các cô mang thai, hơn nữa mỗi một đám đều hạnh phúc đến làm cho người ta hâm mộ lại ghen tị. Có thể hạnh phúc thật tốt, nhưng là có thể cả nhà đoàn viên càng tốt.

Mỗi lần nhìn đến ba người bọn họ cùng người nhà hoà thuận vui vẻ, cô đều có loại cảm giác vui mừng lại cảm thán, cô thật hy vọng chính mình cũng có thể giống Xuân Tuyết, Thu Phong với Đông Nhan, cùng ba ba của con nối lại tiền duyên, cho các con cũng có thể có cha, có được một gia đình đầy đủ, nhưng là có trời biết chuyện đó căn bản chính là không thể được.

Cô cùng ba người kia tình huống bất đồng, bởi vì cô đối với ba ba của con trừ bỏ hoàn toàn không biết gì cả, ngay cả tên cũng không biết ra, cô cùng anh ta quan hệ lại ngắn ngủi hơn nữa khó có thể mở miệng, bởi vì bọn họ tiến hành một cuộc giao dịch, một cuộc đào sắc giao dịch mà hai người đều biết không có tương lai cũng không có quá khứ.

Chương 1

Nhìn địa chỉ in trên danh thiếp, lại cùng địa chỉ trên môn bài đối chiếu một chút, Đồ Hạ Mĩ xác định  mình không tìm lầm địa phương, nơi này chính là "Công ty quản lí Quảng Mĩ".
Tờ danh thiếp trên tay này là cuối tuần trước cô làm công, lúc đứng ở ven đường phát tờ rơi quảng cáo, một người nam nhân cứng rắn đưa cho cô. Đối phương giống như người điên không ngừng mà quấn quít lấy cô, nói cô phi thường có tư chất làm ngôi sao, chỉ cần cô nguyện ý, hắn tuyệt đối có thể cho cô trở thành một ngôi sao mới siêu cấp, hơn nữa nhất tịch thành danh(*).
(*) một buổi tối thành danh
Hắn nói được nước miếng tung bay, cô lại cảm thấy mình gặp phải một người điên, để có thể trong thời gian ngắn nhất thoát khỏi đối phương, cô nhận lấy danh thiếp của hắn, nói dối là sau khi làm xong công tác lập tức đi tìm hắn, đối phương mới vừa lòng rời đi.
Sau, cô đương nhiên là lập tức đem chuyện này quên mất, bởi vì cô đối với làm người mẫu hoặc minh tinh một chút hứng thú cũng không có, nhưng hiện tại đã không phải vấn đề có hứng thú hay không, mà là cô cần kiếm tiền, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền.
Cho nên lúc cô vô tình từ trong túi tiền đào đến tờ danh thiếp này, cũng nhớ tới chuyện chính mình từng được tìm ngôi sao để ý khai thác, lập tức theo địa chỉ tìm tới nơi này.
Bỏ đi điểm cô đối với làm ngôi sao không có hứng thú, cô tổng cảm thấy đây là ông trời cấp bốn người các cô, cùng với đứa nhỏ trong bụng Xuân Tuyết, Thu Phong và Đông Nhan đường sống, cô quyết định phải gắt gao nắm lấy tuyến sinh cơ này.
Hít sâu một hơi, cô đi lên cầu thang xi-măng nối với lầu hai.
Hành lang lầu hai có điểm âm u, đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu chớp tắt chớp tắt, làm cho tâm tình của cô có phần thấp thỏm bất an.
Một công ty quản lí đứng đắn lại mở ở loại địa phương này sao? Cô có thể hay không bị lừa? Cô không tự chủ được phỏng đoán, đang lúc do dự nên xoay người rời đi hay không, cửa kính cuối hành lang lại phanh một tiếng bị đẩy mở ra, một khuôn mặt cô ở tivi quảng cáo xem qua bỗng nhiên xuất hiện phía trước cô, sau đó nổi giận đùng đùng đi qua bên cạnh cô.
Wow! Đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp ngôi sao quảng cáo nha, xem ra nơi này thật sự có công ty quản lí, cô bất tri bất giác thở dài một hơi, không có cảm giác sợ hãi nữa.
Đồ Hạ Mĩ đi đến cuối hành lang đưa tay gõ cửa trước, rồi đẩy ra cửa thủy tinh mặt hoa tuyết đi vào.
Bên trong là văn phòng không đến 10m2 dán đầy áp phích quảng cáo, trên bàn công tác , trong hộp giấy chất đống ở góc phòng, thậm chí là trên ghế, trên máy photocopy, tất cả đều chất đầy đủ loại kiểu dáng áp phích cùng quảng cáo truyền đơn, đầy đủ chứng minh đây cũng không phải một gian công ty treo đầu dê bán thịt chó, cô nhất thời lại càng an tâm rất nhiều.
"Xin hỏi Trần Thiên Kì tiên sinh có ở đây sao?" Cô mở miệng nói.
Nam nhân nguyên bản ghé vào trên mặt bàn thong thả ngẩng đầu lên nhìn cô, lộ ra khuôn mặt từng sửa quá mi mao, lông mi so với nữ nhân còn cong còn dài.
"Cô là ai?" Nam nhân hỏi.
"Tôi......" Cô không biết nên trả lời hắn như thế nào, đành phải đưa danh thiếp trên tay cho hắn xem."Trần Thiên Kì tiên sinh nói, nếu như tôi nguyện ý, có thể đến nơi đây tìm anh ta."

"Cô muốn làm ngôi sao?"
"Tôi......"
"Quay một vòng tôi xem xem."
Cô khép miệng, nghe lời  tại chỗ dạo qua một vòng.
"Cô tên là gì?"
"Đồ Hạ Mĩ."
"Năm nay mấy tuổi?"
"Mười tám tuổi."
"Cô cao bao nhiêu?"
"Một trăm sáu mươi bảy."
"Cân nặng?"
"Bốn mươi bảy kg."
"Sở trường là gì? Nhạc khí, ca hát, hay là khiêu vũ?"
Đồ Hạ Mĩ trợn to hai mắt, do dự nhìn hắn.
"Làm gì không trả lời?" Nam nhân trừng mắt cô hỏi.
"Tôi không có sở trường gì cả." Cô lắc đầu nói.
"Cô nói cái gì? Không có sở trường? Vậy cô tới nơi này là làm cái gì?"
"Là Trần Thiên Kì tiên sinh bảo tôi đến."
"Hắn bảo cô tới cô liền tới, vậy hắn bảo cô đi chết, cô muốn hay không đi tìm chết?"
Đồ Hạ Mĩ sắc mặt nháy mắt cự biến, cô hé miệng, thiếu chút nữa không kêu đối phương muốn chết sao không tự đi mà chết . Hoàn hảo cô đúng lúc nhớ mục đích mình tới nơi này, cho nên mới miễn cưỡng khống chế được tính tình.
"Tuy rằng tôi không có sở trường gì, nhưng là bất luận các anh muốn tôi làm cái gì, tôi đều nguyện ý học, nguyện ý làm, tôi  tin tưởng nhất định có thể đạt tới yêu cầu của các anh, cho nên, xin anh cho tôi một  cơ hội được không? Tôi thề tôi nhất định sẽ cố gắng công tác." Cô nắm chặt tay, lấy biểu tình nghiêm túc mà kiên định nhìn hắn.
"Làm cái gì đều được?"
Cô dùng sức gật đầu.
"Vậy trước tiên theo giúp tôi trên giường đi!"
Cô trong nháy mắt trợn to hai mắt, quả thực không dám tin tưởng trên thế giới này có loại người như thế, đã ti bỉ, hạ lưu, vô sỉ còn đáng đánh đòn. Cô phát hỏa, thật sự nhịn không được.
"Ngươi là đồ ghê tởm ẻo lả, muốn ta cùng ngươi lên giường, kiếp sau cũng không được. Ngươi đi chết đi!"
Khom lưng một cái, tay duỗi ra, cô nâng ghế sắt bên chân lên hướng hắn ném qua, tiếp theo đó là ống đựng bút, kẹp văn kiện, cốc chén, quyển áp phích cùng màn hình máy tính tinh thể lỏng, chỉ tiếc màn hình máy tính cắm dây quăng không xa, thật sự là tiện nghi cho thằng khốn chết tiệt kia.
Quăng đến không còn gì để quăng sau, cô nổi giận đùng đùng xoay người bước đi, hoàn toàn không để ý tới phía sau kêu rên.
Bước xuống thang lầu vọt tới trên đường cái, cô bởi vì rất tức giận mà không nhìn đường, thiếu chút nữa bị xe đụng vào.
Két –
Tiếng xe phanh gấp cùng lúc cô bị kinh hách mà ngã ngồi trên mặt đất đồng thời vang lên chói tai, làm cho đầu óc cô đang trống rỗng phút chốc tràn ngập run sợ cùng kinh hoàng. Trời ạ! Thiếu chút nữa, cô thiếu chút nữa liền biến thành vong hồn dưới xe rồi.
"Cô không sao chứ?"
Theo tiếng hỏi thăm, cô nghe thấy âm thanh cửa xe bị mở ra lại đóng sầm, sau đó thấy một đôi chân dài mặc quần dài màu nâu nhạt cùng giày nam đồng sắc đi đến bên người, nhưng cô lại hoàn toàn không có dũng khí ngẩng đầu lên đối mặt đối phương, bởi vì người đuối lý là cô, là cô đột nhiên vọt tới đường cái  mới có thể thiếu chút nữa gây thành tai nạn xe cộ.
"Không có việc gì." Cô nhanh chóng lắc đầu, vội vàng từ mặt đất đứng lên hướng đối phương cúi đầu nhận lỗi,"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Nói xong, cô lập tức lấy tốc độ chạy trăm mét đào thoát hiện trường.
Cô Thần Phong nhìn theo bóng dáng bước nhanh rời đi của cô, cảm thấy ù ù cạc cạc. Anh lại không có muốn mắng cô, cũng không có muốn đánh cô, cô chạy nhanh như vậy làm gì? Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất biết cô là thật không bị thương.
"Thần Phong?"
Tiếng kêu kinh ngạc khiến anh thu hồi tầm mắt ngược lại nhìn phía thanh âm tới, chỉ thấy đồng học kiêm bạn tốt của anh Lâm Thụy Kì đang cau mày từ trên bậc thang đi xuống đến, một tay xoa cái trán, một tay phủi lá trà đã ngâm nước ướt dính nổi bật trên quần áo, xem ra cực kỳ chật vật.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Anh tò mò hỏi.
Lâm Thụy Kì chớp mắt, đột nhiên nhớ tới nguyên nhân hắn vội vàng chạy đến. Cô gái mạnh mẽ tên Đồ Hạ Mĩ kia!
"Cậu có thấy một nữ sinh tóc ngắn ngắn, bộ dạng gầy gầy cao cao, ngũ quan lượng lệ, mặc áo phông màu trắng, quần bò màu lam nhạt hay không?" Hắn nhanh chóng chạy đến đường cái, hướng hai bên đường nhìn quanh.
"Có." Cô Thần Phong gật đầu.
Nữ sinh vừa mới thiếu chút nữa bị anh đụng vào kia, hoàn toàn phù hợp những điều kiện này.
"Ở nơi nào?"
"Chạy hướng bên kia." Anh duỗi tay chỉ về hướng cô biến mất.
"Chờ tớ." Lâm Thụy Kì hướng anh bỏ lại này hai chữ sau, lập tức vùng dậy theo hướng kia chạy đi.
Cô Thần Phong khó hiểu nhíu mày, lại nhún vai, sau đó trở lại trên xe đem xe chạy đến bãi đỗ xe phụ cận đỗ xong, lại đi trở về.
Khi anh quay lại, Lâm Thụy Kì cũng đã trở lại, bất quá nhìn hắn vẻ mặt ảo não ngồi ở cửa thang lầu, liền biết hắn không đuổi tới người.
"Nữ sinh kia không phải là bạn gái mới của cậu đi?" Anh tò mò mở miệng hỏi.
"Không phải." Lâm Thụy Kì hữu khí vô lực lườm anh một cái.
"Vậy cậu làm chi có bộ dáng như bạn gái bỏ chạy?"
"Tớ vừa mới làm một chuyện thực ngu xuẩn lại thực chết tiệt, Thiên Kì nếu biết, nhất định sẽ đem tớ đánh bẹp." Lâm Thụy Kì lấy ngữ khí sám hối, nặng nề nói.
"Như thế nào, chẳng lẽ cậu sau lưng hắn vụng trộm với người khác sao?" Cô Thần Phong đùa hắn, bởi vì hắn cùng Trần Thiên Kì là một đôi tình nhân đồng tính luyến ái.
"Không sai biệt lắm, bởi vì tớ vừa mới muốn nữ sinh kia theo tớ lên giường."
"Cái gì?!" Cô Thần Phong ngạc nhiên kêu lên,"Cậu không phải chỉ yêu nam nhân, không yêu nữ nhân sao? Không cần nói cho tớ biết cậu hiện tại mới phát hiện, kỳ thật cậu không phải một người đồng tính, mà là người song tính!"
Lâm Thụy Kì vô lực lắc đầu: "Vương Kì Tình vừa mới chạy tới tìm tớ nói cô ta không tiếp tục hợp đồng, Đông Phương nguyện ý dùng gấp hai tiền ký ước lấy cô ta qua, cô ta đã muốn đáp ứng đối phương qua đó. Tớ bị cô ta vong ân phụ nghĩa chọc tức, mà nữ sinh kia lại ở ngay phía sau chạy tới phiền tớ, nói cô ta không có sở trường gì, nhưng là nhất định sẽ cố gắng học tập công tác, mặc kệ muốn cô ta làm cái gì cô ta đều nguyện ý, tựa như Vương Kì Tình năm đó cũng thế."
"Sau đó, cậu liền muốn cô ấy cùng cậu lên giường?"
Lâm Thụy Kì ảo não gật đầu.
"Cậu thật là......" Cô Thần Phong lắc lắc đầu, không biết nên nói cái gì mới tốt,"Quần áo trên người cậu cùng cục u trên trán kia là có chuyện gì vậy?"
"Nữ sinh kia đánh, dùng cái chén cùng ghế dựa."
"Ghế dựa?" Anh nhíu mày.
"Cô ta thoạt nhìn gầy teo, nhưng là khí lực cùng tính tình giống nhau rất lớn." Lâm Thụy Kì bất đắc dĩ cười khổ nói.
"Tớ nên đồng tình cậu sao?" Anh cười như có như không hỏi.
Lâm Thụy Kì thở dài một hơi: "Cậu đến tìm tớ có việc?"
"Tớ cần một nữ nhân vật chính."
Sự tình cách ba ngày, Đồ Hạ Mĩ lại một lần nữa đi đến trước cửa công ty môi giới Quảng Mĩ.
Lần trước nổi giận đùng đùng rời đi nơi này sau, cô tưởng rằng mình cả đời sẽ không bao giờ lại bước vào tòa nhà này, tới nơi này, thế nhưng không nghĩ tới người tính không bằng trời tính.
Ngày hôm qua lúc Xuân Tuyết xuống lầu không cẩn thận trượt ngã, thiếu chút nữa sinh non, bác sĩ muốn Xuân Tuyết ở lại bệnh viện an thai vài ngày để ngừa vạn nhất, cho nên cô ấy hiện tại vẫn nằm trong bệnh viện, do Thu Phong chiếu cố.
Việc ngoài ý muốn này làm mọi người đều sợ hãi, cũng làm cho cô giật mình thấy được nơi các cô đang ở tuyệt không thích hợp cho phụ nữ có thai.
Phòng ở hiện tại của các cô, là khu nhà lầu 4m2, chuyên môn cho học sinh thuê ở, từ trên xuống 4m2 không gian phân biệt quy hoạch thành phòng ngủ, phòng sinh hoạt kiêm thư phòng cùng một gian phòng tắm, mà phòng ngủ lại  thiết trí ở trên đỉnh dốc cầu thang tầng hai.
Các cô bốn người đều thực vừa ý chỗ phòng ở chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng câu toàn này, trừ bỏ nó gần kề trường học ra, trọng yếu nhất là tiền thuê nhà thực tiện nghi, nhưng hiện tại đối với các cô mà nói, điều kiện an toàn mới là quan trọng nhất.
Cho nên sau khi cô suy nghĩ một buổi tối, vì đứa nhỏ trong bụng ba người bọn họ, cùng với không thể lại thừa nhận một lần kinh hách giống như hôm qua, cô quyết định hướng vận mệnh cúi đầu.
Đối mặt trước mắt cửa thủy tinh, cô hít một hơi thật sâu sau, dứt khoát kiên quyết nâng tay gõ cửa, sau đó đẩy cửa mà vào.
Văn phòng cỡ 10m2 vẫn như trong trí nhớ của cô chật chội hỗn loạn, bên trong vẫn như cũ chỉ có nam nhân cô gặp lần trước, hắn đang nói điện thoại, lúc thấy cô đi vào cửa chính, hai mắt đột nhiên trợn to, còn lộ ra biểu tình không tin nổi.
"Tôi có việc, đợi một chút nữa sẽ gọi lại cho anh." Hắn nhanh chóng nói với người đầu dây bên kia, sau đó cắt đứt điện thoại.
"Tôi nhận điều kiện lần trước anh nói, cùng anh lên giường, nhưng trước anh phải cho tôi mượn một số tiền." Không đợi hắn mở miệng, Đồ Hạ Mĩ hành văn gãy gọn nói với hắn.
"Cô nói cái gì?" Lâm Thụy Kì nghẹn họng nhìn trân trối, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc.
"Tôi muốn một trăm vạn."
"Cái gì?"
"Tôi vẫn là xử nữ, giá này hẳn là không đắt, huống chi tôi là cùng anh mượn, chờ sau khi tôi kiếm được tiền, tôi sẽ đem tiền trả lại cho anh."
Xem bộ dáng nghĩa vô phản cố(*) của cô, Lâm Thụy Kì nhịn không được tò mò hỏi:
"Vì sao cô cần nhiều tiền như vậy?"
(*) can đảm, quyết liệt.
"Đây là việc riêng của tôi,"
"Một khi cô thành nghệ nhân dưới cờ của công ty tôi, sở hữu việc riêng của cô liền đều là việc của công ty, tôi phải biết rõ mọi thứ của cô, mới có thể bảo hộ được cô. Vì sao cô đột nhiên cần nhiều tiền như vậy?" Hắn lại hỏi.
Đồ Hạ Mĩ trầm mặc nhìn hắn, vẻ mặt bất tuân.
Thấy nàng không muốn nói, hắn đành phải thử hỏi: "Có phải hiện tại chỉ cần có người nguyện ý cho cô mượn tiền hoặc cho cô tiền, mặc kệ muốn cô làm cái gì, cô đều nguyện ý hay không?"
"Đúng." Cô cúi đầu, nắm chặt quyền nói.
"Tôi không có biện pháp cho cô mượn một trăm vạn." Hắn trầm mặc nhìn cô trong chốc lát sau, thong thả lắc đầu.
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình kinh ngạc.
"Vì sao?" Cô nhanh chóng mà sốt ruột hỏi, "Anh không có nhiều tiền như vậy sao? Vậy năm mươi vạn cũng được, chỉ cần anh nguyện ý cho tôi mượn trước năm mươi vạn, tôi có thể cùng anh lên giường. Anh không phải muốn tôi lên giường với anh sao?"
"Tôi là người đồng tính luyến ái."
Cô trong nháy mắt ngạc nhiên mà trợn to hai mắt.
"Lần trước là tôi tâm tình không tốt, mới có thể nói với cô như vậy, tôi thực có lỗi! Trên thực tế sau khi cô xoay người rời khỏi, tôi có đuổi theo muốn giải thích với cô, nhưng là lại không đuổi kịp. Ba ngày qua tôi vẫn đều thực hối hận, bởi vì tôi rất thưởng thức cô, thế nhưng hành vi hiện tại của cô thật sự làm cho tôi rất thất vọng." Hắn nhìn cô nói, "Công ty của tôi không có biện pháp tiếp thu nghệ sĩ dưới cờ dùng đào sắc giao dịch để đạt được mục đích, cho nên thực có lỗi."
Sắc mặt của Đồ Hạ Mĩ nháy mắt trắng thành một mảnh. Cô đến nơi đây đến tột cùng là vì cái gì?
Đến tự rước lấy nhục sao?
Cô không tiếng động tự giễu, trầm mặc không nói xoay người rời đi.
Đẩy ra cửa thủy tinh rồi đi ra ngoài, cô không chú ý tới có một người đứng dựa vào vách tường hành lang, thẳng đến đối phương bỗng nhiên lên tiếng, cô mới giật mình phát hiện sự tồn tại của anh.
"Là nguyên nhân gì khiến cô thay đổi chủ ý?" Cô Thần Phong trầm giọng mở miệng nói.
Anh vừa vặn tới chỗ này, đẩy mở cửa thủy tinh chợt nghe thấy Lâm Thụy Kì đang cùng người nói chuyện, lúc mới  đầu anh cũng không biết bạn tốt đang nói chuyện cùng ai, bởi vì cô đưa lưng về phía anh.
Anh tạm lui về ngoài cửa không muốn đánh gãy người khác nói chuyện, không nghĩ tới lại nghe thấy hết thảy, hơn nữa không hề khó khăn nhớ tới bóng dáng tinh tế đưa lưng về phía cửa lớn mà đứng là ai — là nữ nhân ba ngày trước thiếu chút nữa bị anh đụng vào.
Bọn họ trong lúc đó đối thoại làm anh cau mày, vô cớ cảm giác được không thoải mái.
Cửa thủy tinh vô thanh vô tức bị cô đẩy ra, từng gặp qua một lần cô mặt không có chút máu, thần sắc hoảng hốt đi ra, hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của anh.
Nhìn cô theo trước mặt mình đi qua, cô trẻ tuổi, bất lực cùng khuôn mặt tràn ngập tự giễu rốt cục làm cho anh không nhịn được mở miệng.
Đồ Hạ Mĩ đột ngột dừng bước, cô hơi hơi quay đầu, thấy một nam nhân dáng người cao dài, thần thái nghiêm túc, toàn thân cao thấp tràn ngập một loại hương vị kết hợp giữa tao nhã cùng tùy tính, nhưng một chút cũng không kì quái, ngược lại còn tràn ngập mị lực mê người.
Anh cũng là này nghệ sĩ của công ty quản lí này sao?
Là người mới sao?
Cô chưa từng nhìn thấy khuôn mặt này, nếu cô từng thấy nhất định sẽ nhớ rõ, bởi vì anh thật sự rất tuấn tú, rất quyến rũ.
Cô nghĩ, nếu anh xuất đạo, chắc chắn sẽ ngay lập tức thành công vang dội.
Không thể tưởng được gian công ty quản lý này bên ngoài rách tung toé, nhưng lại có được nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy.
Cô nguyên bản cũng có thể trở thành một thành viên trong số đó, có thể kiếm rất nhiều tiền, nhưng hiện tại lại......
"Cô thật sự cần dùng tiền như vậy sao?" Cô trầm mặc không nói làm cho Cô Thần Phong nhịn không được lại mở miệng hỏi,  "Nếu thật sự cần, tôi có thể cho cô mượn."
Đồ Hạ Mĩ hoàn hồn trừng mắt nhìn anh, hoàn toàn không biết nam nhân quái lạ từ đâu nhảy ra đến, lại vì sao nguyện ý cho cô mượn tiền?
Anh tựa hồ vừa hỏi cô, là nguyên nhân gì làm cô thay đổi chủ ý, chẳng lẽ anh ta biết chuyện cô phát sinh ở chỗ này ba ngày trước sao?
Anh ta rốt cuộc muốn làm sao?
Có mục đích gì?
Quên đi, mặc kệ anh ta muốn làm gì hoặc có mục đích gì, cũng không liên quan đến cô. Cô im lặng xoay người bước đi, giây tiếp theo lại đột ngột bị người kéo lại.
"Chờ một chút." Anh giữ chặt cô kêu lên,"Tôi nói tôi có thể cho cô mượn tiền, cô không nghe thấy sao?"
Đem tay mình theo trong tay anh rút về, cô mặt không biểu tình ngẩng đầu nhìn anh.
Gần gũi nhìn anh, mới phát hiện anh so với cô nghĩ  còn muốn cao hơn, 167 cm cô thậm chí còn phải ngửa đầu mới có thể thấy anh đang chau mày.
"Anh có mục đích gì?" Cô hữu khí vô lực hỏi.
"Tôi không có mục đích gì cả."
"Anh nghĩ rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Chúng ta lại không nhận thức, anh vì sao phải cho tôi mượn tiền?" Đồ Hạ Mĩ trào phúng nói.
"Tôi thừa tiền, ngẫu nhiên muốn nhật hành nhất thiện(*)." Cô Thần Phong nhún nhún vai.
(*) mỗi ngày một việc tốt ~anh Phong này thật là bé ngoan nha
"Vậy được, cho tôi năm trăm vạn."
Anh nhịn không được ngẩn ngơ. Vừa mới trong văn phòng cô không phải nói muốn mượn một trăm vạn mà thôi sao?
Làm thế nào liền biến thành năm trăm vạn rồi?
Anh còn đang suy nghĩ vấn đề này, không nghĩ tới cô đã vứt lại câu "Bệnh thần kinh" cho anh, sau đó xoay người bước đi.
"Này!" Anh nhịn không được lại lần nữa giữ chặt cô.
"Anh rốt cuộc muốn làm sao? Cẩn thận tôi đánh anh!" Cô giận không thể át vùng khỏi tay anh, nắm quyền xoay người rống giận. Tâm tình của cô đã đủ tệ lắm rồi, tại sao anh ta còn muốn tới làm phiền?
"Cô không phải cần dùng tiền gấp sao? Vì sao tôi vô điều kiện cho cô mượn tiền, cô lại không muốn?" Anh hỏi cô.
"Ai cần anh lo, tôi không có hứng cùng anh mượn được chưa?" Cô cả giận nói.
"Cô liền mong muốn bán rẻ thân thể mình như vậy sao, dùng thân thể của cô để kiếm tiền?" Anh nhịn không được tức giận nói.
Đồ Hạ Mĩ sắc mặt nháy mắt trắng thành một mảnh, cả người cứng ngắc trừng mắt nhìn anh, dạ dày vì phẫn nộ cùng nhục nhã mà kịch liệt khuấy đảo.
Anh ta dựa vào cái gì mà nói cô như vậy?
Anh ta cho rằng cô thích làm tình nhân, thích làm kỹ nữ sao?
Anh ta căn bản cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì phê phán cô như thế?
"Đúng vậy, tôi chính là thích làm như vậy, anh quản được sao?" Cô lạnh lùng nói.
"Cho nên ý của cô là, cô vẫn sẽ đi tìm kim chủ(*) khác nguyện ý xuất tiền mua cô?" Anh nheo mắt nói.
(*) mình có nên để là 'đại gia' k nhỷ =))
"Đúng thì làm sao? Tôi nghĩ chuyện này không liên quan tới anh đi!"
"Được, nếu cô thích bán như thế, vậy bán cho tôi đi!"
Không chút nghĩ ngợi, cô lập tức giơ tay lên, cho anh ta một cái tát.
Ba một tiếng, hai người cùng một lúc ngẩn ra.
Cô nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tên mặt người dạ thú, ra vẻ đạo mạo này, hắn thế nhưng thực sự coi cô như kỹ nữ, chỉ đánh hắn một cái tát xem như tiện nghi hắn.
"Vì sao muốn đánh tôi? Cô bán tôi mua có sai sao?" Cô Thần Phong không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
"Kỹ nữ cũng có quyền lựa chọn khách nhân, muốn mua tôi? Anh còn không xứng!" Cô nghiến răng nói, nói xong ưỡn thẳng lưng xoay người bước đi.
"Tôi chi năm trăm vạn, một đêm năm trăm vạn."
Giọng anh đột nhiên từ phía sau cô vang lên, đang đi đến cửa cầu thang Đồ Hạ Mĩ không tin nổi mà dừng bước, cô vừa hoảng vừa giận do dự mà quay đầu nhìn anh.
"Nếu cô bằng lòng gật đầu, thì bây giờ chúng ta có thể đi đến ngân hàng, đem tiền chuyển tới tài khoản của cô, tôi sẵn lòng trả tiền trước." Anh đứng  tại chỗ nhìn cô nói.
Đồ Hạ Mĩ không thể ngăn cản chính mình nghiến răng nghiến lợi trừng anh. Anh ta thế nhưng không tiếc tiền muốn mua cô một đêm, nam nhân này là người điên sao?
Nhưng một đêm năm trăm vạn, mà còn nguyện ý trả tiền trước!
Cô giãy dụa trừng mắt nhìn anh, hoài nghi anh ta đang cùng mình nói giỡn.
"Một buổi tối  có thể kiếm được năm trăm vạn, cô có tìm nữa cũng không có giá tốt hơn thế này đâu." Anh nói với cô.
Năm trăm vạn, năm trăm vạn, năm trăm vạn......
Đầu cô một mảnh vang lên ong ong, tràn ngập tất cả đều là năm trăm vạn hướng cô kêu gào. Lòng cô cực kỳ hỗn loạn, tràn ngập thiên nhân giao chiến giãy dụa và do dự.
Năm trăm vạn một buổi tối, anh ta thật sự biết mình đang nói cái gì sao?
Lại vì sao nguyện ý dùng con số thiên văn này để đổi lấy một đêm làm bạn của cô, trong đầu anh ta rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì?

Nhưng nếu anh ta thật sự nguyện ý cho cô năm trăm vạn, vậy thì tất cả vấn đề cô lo lắng đều có thể giải quyết rồi.
Các cô có thể đổi đến một phòng ở thích hợp với phụ nữ có thai hơn, có thể mua một chút đồ dinh dưỡng ăn, có thể mua được trang phục bà bầu, từ giờ trở đi có thể không cần vội vội vàng vàng vì nhu cầu chi tiêu sau khi sinh đứa nhỏ liều mình công tác, thậm chí còn có thể tiếp tục đi học.
Bốn nữ sinh tốt nghiệp trung học muốn cùng người cạnh tranh thế nào?

Các cô nhất định phải tiếp tục đi học, lấy đến văn bằng càng ới được, nếu không tương lai làm sao nuôi được đứa nhỏ đây?
Năm trăm vạn. Chỉ cần một buổi tối cô có thể cầm được năm trăm vạn, giải quyết hết thảy vấn đề làm cô lo lắng, cô có cái gì phải do dự, có cái gì phải giãy dụa?
Vì sao không đồng ý đây?
Dù sao mục đích cô đến đây hôm nay, không phải là muốn dùng thân thể của mình để đổi tiền sao?
Đồ Hạ Mĩ trào phúng cười, quyết định không do dự nữa.
"Được." Cô nhìn thẳng anh gật đầu nói,"Nếu anh thật sự xuất ra năm trăm vạn cho tôi, thì thời gian tối hôm nay của tôi liền thuộc về anh."