Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc
Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi gọi điện cho quản lý một chút, xác định bà lão chỉ trật mắt cá chân, không có gì đáng ngại, Đồ Đông Nhan mới Lệ Hằng vào một quán cà phê trong một ngõ nhỏ.
Vừa qua bữa trưa, còn chưa tới thời gian trà chiều, trong quán cà phê chỉ có năm vị khách, ngồi ra ba bàn.
Hai người họ chọn một chỗ ngồi xuống.
Một giờ rưỡi, ánh mắt trời ngoài của sổ lấp lánh, trong quán phát ra tiếng nhạc du dương. Nhân viên phục vụ trong quán rất bận rộn, mùi cà phê thoang thoảng trong không khí. Một con méo mập nhẹ nhàng đi qua tưởng, lường biếng nằm trên sàn nhà.
An nhàn nhất định là từ ngữ tốt nhất để khắc họa quán cà phê này, đáng tiếc hai người họ không có chút nhàn hạ nào để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
"Anh chị muốn uống gì?" Nhan Viên phục vụ đưa thực đơn cho hai người, mở miệng hỏi.
"Latte đã, cảm ơn." Cô nhanh chóng nhìn một chút, quay đầu nói với người phục vụ bàn đang đứng chờ.
"Cappuccino." Anh nói.
Nhan viên phục vụ mỉm cười gật đầu, lấy thực đơn trên bàn lại, sau khi để lại một câu 'xin đợi', lập tức yên lặng rời đi.
"Em không thay đổi chút nào." Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lệ hằng lập tức nói với cô.
"Anh thì thay đổi rất nhiều." Cô mỉm cười đáp lại.
"Thật sao? Anh trở nên già rồi sao?"
Đồ Đông Nha chỉ cười không nói.
Chỉ cần là những người biết Lệ hằng năm 25 tuổi, không có ai không nói anh đẹp trai, nhưng nếu những người đó nhìn thấy anh bây giờ, mọi người chắc chắn sẽ nói năm đó anh chỉ là một cậu nam sinh xinh đẹp, anh bây giờ mới gọi là đẹp trai, mới gọi là có lực hấp dẫn, là một người đàn ông vô cùng thành thục.
Anh thật sự thay đổi rất nhiều, tóc cũng cắt ngắn đi, giống như mỗi ngày kiếm được một tỷ, là một lãnh đạo, giấc ngủ mỗi ngày không vượt quá năm giờ. Trước kia, mặc dù anh ăn nói cẩn trọng, nghiêm nghị, nhưng trên vẻ mặt anh vẫn tồn lại nét hăm hở, hài lòng, mà bây giờ, trên mặt anh ngoại trừ vẻ thâm trầm, trầm ổn, khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì, tâm trạng có tốt hay không.
Anh thay đổi rất nhiều, trở nên thành thục, kín kẽ, cô đã không thể nhìn ra anh.
"Em khỏe không?" Lệ Hằng nhẹ giọng hỏi.
"Anh vừa hỏi qua những lời này rồi." Cô mỉm cười, thản nhiên nói.
"Nhưng vừa rồi em cũng không chịu trả lời vấn đề này."
"Em rất khỏe. Anh thì sao?" Cô mỉm cười, hỏi ngược lại.
Nhìn cô một cái, anh đột nhiên cười khổ lắc đầu. "Chúng ta nhất thiết phải dùng cách thức nói chuyện khách khí này sao?"
"Không bắt buộc, nhưng đây cũng là điều chúng ta không thể khống chế, dù sao đã nhiều năm chúng ta không gặp rồi, không phải sao?" Cô bình tĩnh, nhẹ nhàng nói.
"Tám năm." Anh nói.
Không ngờ anh có thể nói đúng con số này ra, Đồ Đông Nhan không nhịn được sửng sốt một chút,ngay sau đó lại khôi phục vẻ tự nhiên.
"Tám năm rồi sao? Đã lâu như vậy rồi?" Cô giả bộ kinh ngạc, có ý làm vẻ không thèm để ý.
Lệ Hằng nhìn cô không chớp mắt, mà cô cũng bình tĩnh nhìn lại anh, chân mày nhếch lên, tặng anh một nụ cười khó hiểu.
"Sao vậy?" Cô hỏi.
"Chẳng lẽ em không có vấn đề gì muốn hỏi anh sao?" Trong con người thâm thúy của anh mơ hồ đè nén một thứ gì đó.
"Về quá khứ của chúng ta sao? Chuyện đã qua chỉ là quá khứ, em quên rồi."
Anh nhìn cô, đột nhiên không thốt nên lời.
"Xin lỗi." Một lát sau, anh mới rũ mắt xuống nói. Anh nghĩ, đây là điều mình thiếu cô.
Đồ Đông Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, đúng lúc này, nhân viên phục vụ đưa cà phê tới cho hai người, cô nhẹ cảm ơn, cầm ống hút lên xoay tròn, để cà phê và bọt sữa hòa vào một chỗ.
"Em kết hôn rồi sao?" Anh đột nhiên mở miệng.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, không ngờ anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
"Em chưa kết hôn." Ánh mắt cô lại không tự chủ dời đến trên bàn tay trái anh.
Một giây sau, cô chỉ cảm thấy dạ dày mình co rút. Trên ngón tay vô danh của anh có một chiếc nhẫn!
"Anh kết hôn rồi?" Ánh mắt cô vẫn không tài nào rời khỏi chiếc nhẫn đó.
Anh nhìn theo ánh mắt cô nhìn xuống bàn tay mình, anh im lặng một hồi, lạnh nhạt nói. "Đính hôn, còn chưa kết hôn."
Cô nên chúc mừng anh, nhưng miệng cô lại không chịu khống chế, nghe theo lời cô.
Anh đính hôn, đính hôn! Đầu óc Đồ Đông Nhan không ngừng vang vọng lại bốn chữ này, sau đó lập tức trống rỗng.
Cô cảm thấy trong lòng như có cái gì sập xuống, toàn thân vô lực, sống rét run, lông mao dựng đứng. Có phải nơi này quá lạnh mới khiến cô rét run như vậy không? Cô quay đầu tìm kiếm nơi phát ra khí lạnh trong tiệm, nhưng không thấy cái gì.
Đúng rồi, cô đột nhiên nghĩ đến, cô còn chưa chúc mừng anh!
"Chúc mừng anh, lễ đính hôn tổ chức từ lúc nào? Vị hôn thê của anh nhất định là một cô gái xinh đẹp, đúng không?" Cô nhếch miệng mỉm cười, giọng nói càng nhẹ nhàng khác thường.
Lệ Hằng im lặng nhìn cô.
"Con của hai người nhất định sẽ rất xinh đẹp." Cô không cách nào ngăn được lời của mình, vì cô có đứa bé của anh, rất đẹp, thật sự rất đẹp, bộ dáng giống anh như đúc.
"Đông Nhan..."
"Em phải đi." Cô đột nhiên đứng lên nói. "Em chỉ xin công ty nghỉ đến hai giờ chiều thôi."
"Em cho anh số điện thoại." Anh lập tức đi theo, không tự chủ thốt ra yêu cầu.
Cô lắc đầu. "Em nghĩ chắc vợ anh sẽ không hy vọng trong máy anh có số điện thoại của một người phụ nữ khác? Chứ đừng nói đến đó còn là số điện thoại của bạn gái cũ đâu."
Lời này của cô khiến anh không còn lời nào để nói.
"Gặp lại sau, tiền bối." Đồ Đông Nhan liếc anh một cái, giọng nói vô cùng dịu dàng, xoay người rời đi.
Lệ Hằng không nói gì nữa, cũng không cản cô.
**
Bốn tiểu quỷ tụ tập trong phòng của Hạo Đình, có đứa chơi bóng, có đứa đọc sách, có đứa ngẩn người, có đứa ngủ. Đột nhiên, Dịch Hạo Lôi đang nằm ngửa trên giường ngồi bật dậy, lên tiếng hỏi. "Hạo Đình, mẹ cậu sao vậy?"
Đứa nhóc vốn đang ngẩn người bỗng nhiên ngẩng đầu. "Cậu cũng cảm thấy mẹ mình có điểm là lạ sao?"
"Cái gì mà chỉ có hơi thôi, là rất rất lạ đó, được không?" Đồ Hạo Anh ngẩng đầu lên từ cuốn sách.
"Luôn mỉm cười, rất đáng sợ." Đồ Hạo Tễ bật dậy từ trên giường.
"Xảy ra chuyện gì?" Dịch Hạo Lôi dừng chơi, ngồi dậy hỏi. Dù gì cậu cũng là anh cả ở đây, không nói chuyên tuổi tác, hay là quyền lực, dù sao hiện tại bọn họ đang ở trong phòng ba cậu.
"Mình cũng muốn biết." Đồ Hạo Đình cau mày nói.
"Cậu không biết?"
"Mình biết rồi!" Đồ Hạo Tễ đột nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt mừng rỡ kêu.
"Cậu biết cái gì?"
"Có phải ba của Hạo Đình xuất hiên? Ban đầu, lúc ba Hạo Vân xuất hiện, dì Xuân Tuyết cũng trở nên là lạ như vậy, sau đó là dì Thu Phong, hiện tại ngay đến dì Đông Nhan cũng trở nên là lạ, mình nghĩ nhất định là ba của Hạo Định xuất hiện rồi." Đồ Hại Tễ nói những lời kinh người.
Mặt mày ủ dột của Đồ Hạo Đình trong nháy mắt sáng lên, tràn ngập hy vọng nhìn Dịch Hạo Lỗi.
"Có thể Hạo Tễ nói đúng." Cậu gật đầu.
"Mình cũng cảm thấy như vậy." Đồ Hạo Anh phụ họa.
Đồ Hạo Đình nhìn ba người họ hồi lâu, đột nhiên lòng tin tăng lên rất nhiều, dùng sức gật đầu.
"Không sai, nhất định là như vậy. Mình cũng sắp có ba, Hạo Lôi." Cậu không kiềm chế nổi tâm tình hưng phấn, vui mừng nói người người đã có ba, Dịch Hạo Lôi.
"Oa, đến cả ba Hạo Đình cũng đã xuất hiện rồi, anh, anh có cảm thấy ba của chúng ta cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện?" Đồ Hạo Tễ hỏi anh trai.
"Ai biết, dù sao chỉ cần có ngày mẹ hành động như các dì ấy, đột nhiên trở nên là lạ là biết." Đồ Hạo Anh nhún vai nói, thật ra trong lòng, cậu cũng rất hâm mộ Đồ Hạo Đình.
"Hạo Anh nói không sai. Nhưng bây giờ chúng ta phải thảo luận, dì Đông Nhan đang phiền não chuyện gì vậy chứ? Hạo Đình, dì Đông Nhan có nói với cậu cái gì không?" Dịch Hạo Lỗi lỗi chức vị anh cả ra, hỏi lại chuyện chính. Nhất thời, bốn người tụ lại thành một vòng.
Đồ Hạo Đình lắc đầu, chân mày nhíu lại. Trên mặt cậu như có điều suy nghĩ, lại giống như đang có ý đồ gì.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Dịch Hạo Lôi hỏi.
"Có phải cậu có chủ ý xấu gì rồi không?" Đồ Hạo Anh hưng phấn, ah thích nhất tham gia trò vui.
"Làm ơn đi, chủ ý xấu không phải cái gì tốt, không hiểu thì đừng nói lung tung." Đồ Hạo Tễ liếc anh trai mình một cái.
"Ai không hiểu? Anh chỉ học cách nói chuyện của mẹ với gì Thu Phong thôi, không phải mỗi lần họ đều nói chúng ta nghĩ ra chủ ý xấu sao?"
"Cho nên không quan tâm là làm gì, chúng ta đều phải giữ bí mật." Dịch Hạo Lôi chen vào. "Hạo Đình, nói chủ ý của cậu ra đi."
"Ngày mai, sau khi tan học, mình muốn đến những nơi gần ngân hàng mẹ mình làm việc một chuyến." Đồ Hạo Đình nhìn gương mặt không thể chờ được của các anh em nói.
Dịch Hạo Lôi và hai người kia nhanh chóng nhìn nhau một cái.
"Có phải cậu phát hiện ra cái gì rồi không?" Đồ Hạo Tễ hỏi.
"Phát hiện ra cái gì?"
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu bọn nhóc, bốn đứa trẻ bị dọa đồng thời hét lên.
"Mẹ, mẹ làm con giật cả mình! Mẹ đừng dọa người như vậy được không?" Dịch Hạo Lôi vỗ ngực, oán giận nói với mẹ mình.
"Mấy đứa tụ tập ở đây nói nhỏ gì vậy? Có phải lại nghĩ ra chủ ý xấu gì, muốn quấy rồi phải không?" Đồ Thu Phong ngồi lên giường, chăm chú nhìn bốn khuôn mặt nhỏ trước mặt.
"Không có." Dịch Hạo Lôi dẫn đầu phủ nhận.
"Vậy mấy đứa đang làm gì?"
Bọn nhóc lập tức ngậm chặt miệng, Đồ Thu Phong nhíu mày.
"Dì Thu Phong, dì biết mẹ con bị gì không?" Đồ Hạo Đình đột nhiên mở miệng khiến ba cặp mắt mở to nhìn cậu.
"Hạo Đình, không phải cậu nói muốn giữ bí mật sao?" Dịch Hạo Lôi vội vàng kêu lên.
Đồ Thu Phong duỗi tay ra, lập tức gõ đầu con trai một cái. "Cái tên nhóc này, muốn bảo vệ bí mật gì? Mẹ là mẹ con, chuyện này không thể kể cho mẹ nghe sao?"
Dịch Hạo lôi ôm đầu, lộ ra vẻ mặt uất ức, ai oán.
"Dì biết cháu sẽ chú ý, nên muốn đến đây để thảo luận với cháu chuyện này." Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủ dột của Dịch Hạo Đình, nghiêm túc gật đầu.
"Mẹ, mẹ biết?" Dịch Hạo Lôi đột nhiên mở to mắt.
"Dì Thu Phong, có phải ba Hạo Đình xuất hiện rồi không?" Đồ Hạo Tễ không chờ được hỏi.
"Sao cháu biết?" Đồ Thu Phong kinh ngạc nhìn cậu.
"Thấy chưa, mình đoán đúng rồi." Cậu vui sướng nhìn các huynh đệ.
"Mấy đứa..." Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bốn đứa nhóc trước mặt, đột nhiên phát hiện mình không thốt nên lời.
Mặc dù cô nhìn mấy tên nhóc này lớn lên, sớm biết bọn chúng thành thục, thông minh hơn những đứa trẻ bình thường, hơn nữa còn có thể làm ra những hành động kinh người, nhưng cô phát hiện mình vẫn có vài lúc bị bọn nhóc này dọa cho sợ ngây người, ví dụ như lúc này.
Cô hít sâu một hơi, sau đó nặng nề nói.
"Cho nên, mấy đứa đã đoán được chuyện này, vậy mấy đứa đang chuẩn bị kế hoạch xấu xa gì đó?" Đồ Thu Phong trực tiếp mở miệng.
"Ha ha." Đồ Hạo Anh cười to hai tiếng.
"Cháu đang cười cái gì vậy, Hạo Anh?" Cô không hiểu nhìn về tên nhóc.
Cậu nhóc không trả lời, Dịch Hạo Lôi lại nói: "Bọn con chỉ đang nghĩ cách tìm ra nguyên nhân khiến tâm trạng của dì Đông Nhan không tốt mà thôi, không phải chuẩn bị kế hoạch xấu xa."
"Thật sao?"
Đồ Hạo Đình gật đầu một cái, bày ra vẻ mặt u buồn nhìn cô. "Dì Thu Phong, mẹ cháu sao vậy? Có phải mẹ không thích ba, không muốn ông ấy xuất hiện. Ba cháu, ông ấy..." Cậu dừng lại. "Có phải không phải là người tốt không?"
"Không phải vậy." Đồ Thu Phong nhanh chóng trả lời cậu, sau đó do dự một chút. Với tài trí của mấy tên nhóc này, cũng có thể có một bước ngoặt, có lẽ nên để bọn nó biết sự thật, để bọn nó quấy rối một chút?
"Mẹ?"
"Được." Cô hít sâu một hơi, quyết định phải dùng bất cứ giá nào.
Cô đưa tay nhẹ khoác lên vai Đồ Hạo Đình, lấy vẻ mặt nghiêm túc chưa bao giờ có nhìn vào cặp mắt cậu.
"Hạo Đình." Cô chậm rãi mở miệng nói với cậu. "Ba cháu chuẩn bị phải kết hôn với phụ nữ khác, hiện tại, chỉ có cháu mới có khả năng cứu vãn chuyện này."
**
Góc phải màn hình nhấp nháy tin tức, Lệ Hằng không chút do dự đưa chuột tới hình ảnh nhấp nháy đó, sau khi nhấn nhẹ, tầm mắt lại lần nữa tập trung vào những đường nét trên màn hình, chỉ dùng khóe mắt để đọc thư.
ㄊㄧㄥ nói chú muốn kết hôn ㄑㄩ với người phụ nữ khác...
Cái gì vậy?
Anh sững sờ, không hiểu nhìn tin nhắn trên màn hình, không tự chủ được chuyển lực chú ý từ những biểu đồ trên màn hình vào bức thư, nhìn chằm chằm rồi tiếp tục đọc xuống bên dưới.
Con không dám hỏi mẹ có đúng vậy không, nhưng mà con nghĩ dì Thu Phong cũng sẽ không ㄆㄧㄢ con mới đúng. Tại sao chú không ㄒㄧㄏㄨㄢ mẹ, tại sao muốn ㄑㄩ người phụ nữ khác, không ㄑㄩ mẹ? Nếu như chú thật sự kết hôn với người phụ nữ khác, vậy có phải con cũng không thể gọi chú là ba?
Anh ngừng thở, đầu nhất thời trống rỗng, cặp mắt trợn tròn nhìn những ký hiệu phong phú trong bức thư, hoàn toàn không thể động đậy, Tay anh run lên, lòng trở nên rối loạn, cả người chìm trong sự khiếp sợ, kích động, hoài nghi, vui mừng, trong lòng tràn ngập sự khó tin và mong chờ.
Ba?
Bức thư này gửi nhầm sao? Đây chỉ là một bức thư đùa dai nào đó, hay là... sự thật?
Email của anh không công khai, ngoại trừ phó tổng giám đốc và những quản lý trong công ty biết, từ trước tới nay anh chưa từng nhận được bức thư nhầm địa chỉ nào, ngay cả thư quảng cáo cũng không có. Vậy thì rốt cuộc lá thư này đến từ đâu? Tại sao đối phương lại có email của anh? Quan trọng nhất là nội dung của nó...
Lệ Hằng nghiêm túc đọc lại bức thư một lần nữa, cảm thấy như bị cái gì đó đánh mạnh, sự khiếp sợ vẫn còn nguyên.
Rốt cuộc người viết là thư này cho anh là ai, người đó và người gửi thư là một người không? Nếu như bây giờ anh tin vào bức thư này, đối phương sẽ đáp lại anh như thế nào?
Lệ Hàng vẫn còn do dự, màn hình lại tiếp tục thông báo anh có tin nhắn mới. Anh không chút do dự mở ra.
Chú không muốn để ý con, ㄏㄞ không nhận được tin sao? Chú không muốn có con trai hay là không muốn con?
Thấy bức thư như vậy, anh không nhịn được nhắn tin trả lời.
'"Con là ai?' Anh viết.
Lá thư thứ ba nhanh chóng xuất hiện, bên trong chỉ có ba chữ...
Đồ Hạo Đình.
Trong nháy mắt, anh hít sâu một hơi, chỉ vì chữ 'Đồ' đó.
'Nói cho chú biết mẹ con là ai?' Anh nhanh chóng gõ xuống hàng chữ, dùng tốc độ nhanh nhất trả lời.
Cho dù trước khi hỏi lại anh đã biết đáp án, nhưng lúc anh mở bức thư ra, nhìn thấy ba chữ 'Đồ Đông Nhan' thì cả người anh không nhịn được chấn động.
"Ông trời ơi?" Sắc mặt anh tái mét nhìn chằm chằm ba chữ đó, sau đó đôi tay run rẩy ôm lấy đầu của mình, vừa khổ sở vừa hối tiếc.
"Tại sao em không nói cho anh biết, tại sao em lại không nói? Đông Nhan?" Anh đau khổ đến không muốn sống, khàn giọng thầm nói.
Anh có một đứa con trai, cô lại sinh cho anh một đứa con trai!
Nước mắt nhanh chóng thấm ướt hốc mắt anh, cũng khiến tầm mắt anh mơ hồ. Anh có lỗi với cô, thậm chí cả việc cô sinh cho anh một đứa con trai anh cũng không biết. Sao anh lại có thể đáng chết như vậy, lại nói cho cô chuyện mình đính hôn!
Trời ạ, cô sẽ tha thứ những tổn thương anh tạo ra cho cô sao? Cô sẽ tiếp nhận anh lần nữa, sẽ cho con trai mình gặp người ba không chịu trách nhiệm này sao?
Năm này, con của hai người cũng đã bảy tuổi rồi, lớn lên giống cô hay là giống anh? Ở trường học, thắng bé có hoạt bát giống anh không hay là trầm ổn như cô? Anh muốn thấy nó, rất muốn thấy no.
Khát vọng muốn nhìn mặt con trai bao trùm lấy anh, khiến anh trở nên khẩn cấp khó nhịn, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, gõ xuống bàn phím máy tính. 'Chú muốn gặp con', sau đó gửi đi.
Chỉ một lát sau, anh đã nhận được thư trả lời.
Được, hiện tại con sẽ qua đó tìm chú.
**
Anh gửi một tin nhắn 'Con biết địa chỉ không' thì không nhận được câu trả lời, Lệ Hằng không để ý đến phản ứng nghẹn họng nhìn trân trối của nhân viên, sau lưng giống như được gắn mô tơ, anh nhanh chóng vọt xuống dưới, đứng ở trước cửa lớn chờ người, lòng như lửa đốt chỉ sợ mình không tìm được con trai ở đây.
Năm phút lại dài như năm giờ vậy, anh không cách nào kiềm chế,liên tục đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Anh không biết con trai mất bao lâu để đến đây, nhưng muốn anh ở trên đó đợi con trai, anh không thể làm được.
Anh hi vọng có thể nhìn thấy con trai mình sớm một chút, cho
dù chỉ sớm hơn một giây cũng được.
Anh hy vọng mình có thể dùng đôi mắt của mình nhận ra con trai, mà không phải đợi tới lúc con trai đi đến chỗ mình, tự giới thiệu mới có thể nhận ra.
Anh hy vọng, có thể tự mình chào đón con trai, để con trai biết anh coi trọng nó, nhớ nó, tuyệt đối không có ý nghĩ không cần nó, không có chút nào.
Còn nữa, anh còn phải để con trai biết, anh không phải không thích mẹ nó, trên thực tế anh rất thích mẹ của nó, rất thích, rất thích, chỉ là...
Suy nghĩ trong nháy mắt ngừng lại, vì anh nhìn thấy một đứa bé khoảng 7.8 tuổi trong tầm mắt.
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào nó, trong lòng suy đoán, đó là con trai anh sao?
Anh nhìn không chuyển mắt, không bỏ sót bất kỳ điều gì.
Bé trai cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, cũng quay đầu về phía Lệ Hằng, sau đó đột nhiên dừng bước, thay đổi phương hướng đi về phía anh.
Bé trai đi tới trước mặt anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, không lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn anh hồi lâu, đột nhiên nhếch miệng, mỉm cười với anh.
"Xin chào!" Bé trai nói.
"Chào!" Lệ Hằng cũng cười, giọng nói tự nhiên bình thản.
"Con là Đỗ Hạo Đình, chú là Lệ Hằng sao?" Bé trai tự giới thiệu mình.
"Chú là Lệ Hằng, nhưng con không phải Đỗ Hạo Đình." Không biết vì sao, trong lòng anh lại có loại khẳng định như vậy.
"Sao chú biết?" Trong nháy mắt, đôi mắt bé trai trợn to, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lệ Hằng không nhịn được mỉm cười, trong lòng thả lỏng. May mắn, anh nói không sai!
"Cháu tên là gì? Là bạn học của Đỗ Hạo Đình sao?" Anh ngồi xổm xuống hỏi, tầm mắt không tự chủ được nhìn ra phía sau cậu bé, nghiêm túc nhìn xem phía sau cậu nhóc có thêm cậu bé nào không.
"Cháu tên là Dịch Hạo Lôi, là bạn học của Hạo Đình, cũng là anh trai của cậu ấy. Nhưng đây không phải là điểm quan trọng, chú?" Dịch Hạo Lôi bày ra vẻ mặt thành thật nói.
Anh không nhịn được sững sốt, thu hồi tầm mắt, nhìn cậu nhóc trước mắt: "Cái gì mới là điểm quan trọng?"
"Chú có muốn làm ba của Hạo Đình không?" Dịch Hạo Lôi thẳng thắn hỏi.
"Đương nhiên là muốn." Lệ Hằng không chút do dự gật đầu.
"Nhưng chú chuẩn bị kết hôn với người khác, không kết hôn với dì Đông Nha, như vậy cũng có thể trở thành ba của Hạo Đình sao? Chú chắc chắn chú sẽ không tức giận với đứa con riêng này sao?"
Lúc này Lệ Hằng không sững sốt một chút, anh quả thực trợn tròn mắt rồi. Con riêng? Đây là lời một đứa bé có thể nói sao?
"Cháu biết con riêng nghĩa là gì không?" Anh hỏi với vẻ hoài nghi.
"Dĩ nhiên, vì cháu cũng từng là con riêng, nhưng mấy tháng trước mẹ cháu cưới ba cháu, nên bây giờ cháu không phải."
Nghe cậu nhóc nói như vậy, Lệ Hằng phát hiện anh không còn lời nào để nói.
"Chú, đi thôi, cháu đưa chú đi gặp Hạo Đình." Dịch Hạo Lôi nói xong thì lập tức xoay người rời đi.
Lệ Hằng sững sờ, lập tức đứng dậy đi theo cậu. Sau khi hai người bước xuống cầu thang đi ra đường, đi được khoảng 10m, Dịch Hạo Lôi đột nhiên dừng bước, cậu thản nhiên quay đầu, một bé trai đang đứng trên cầu thanh nhìn anh.
"Hạo Đình." Dịch Hạo Lôi kêu lên.
Lệ Hằng nhìn cậu nhóc đứng trên cầu thang, im lặng không mở miệng nói chuyện, nhưng anh vẫn không chút chuyển mắt khỏi cậu, chớp cũng không thèm chớp một cái.
Khuôn mặt bé trai cũng rất xinh đẹp, cũng cao ngang với cậu nhóc tên Dịch Hạo Lôi này, đôi mắt sáng, lộ rõ vẻ thông minh, khuôn mặt của cậu bé này tuyệt đối có thể khiến ba mẹ cậu kiêu ngạo, nhưng không biết vì sao? Anh lại không thấy kích động, ngược lại anh vẫn luôn có ý nghĩ không phải mãnh liệt.
Đây là con trai anh sao? Không, nó không phải.
"Cháu không phải Hạo Đình, đúng không?" Giọng anh kiên định lại dịu dàng.
Cậu bé trên bậc thang còn chưa kịp mở miệng, Dịch Hạo Lôi đã phá lên cười.
"Hạo Đình, ba cậu rất thông minh!" Cậu bé nhìn lên bậc thềm, lớn tiếng nói ra sau bụi hoa.
Lệ Hằng lập tức ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt của cậu nhóc, trong lòng khẩn trương nhưng vô cùng mong đợi.
Một cái đầu nhỏ màu đen ló ra khỏi lùm cây, khuôn mặt nhỏ xuất hiện trước mắt khiến anh vô cùng ngạc nhiên nhìn sang bé trai ngồi trên bậc thang, sau đó lại nhanh chóng quay đầu lại.
Trời ạ, lại là sinh đôi! Đứa trẻ xinh đẹp như vậy chỉ cần một đứa là đã đủ khiến ba mẹ nó vô cùng kiêu ngạo rồi, không nghĩ đến lại có hai đứa, ba mẹ nó nhất định rất vui. Nhưng vấn đề là con trai anh đâu?
Giống như đợi một thế kỷ, cuối cùng, sau lùm cây lại tiếp tục ló ra một cái đầu đen nhỏ khác.
Đó là con trai anh, chỉ cần anh nhìn một cái là biết rồi, vì bộ dạng con trai anh gần như đúc ra một khuôn từ anh, chỉ khác là một lớn một nhỏ mà thôi.
Chưa bao giờ nghĩ anh đã gặp được con trai, anh vô cùng kích động, hốc mắt nóng lên, một dòng nước ấm nhanh chóng lướt qua mặt anh. Anh không kiềm chế