Chương 40: Cảm ơn, chị rất thích

Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khâu Dạng vốn định hôn lên mặt Thẩm Nịnh Nhược, giống như lần trước uống rượu rượu cầm lòng không được, nhưng nàng không có làm.

Không thể phủ nhận bởi vì môi Thẩm Nịnh Nhược nhìn trông rất mê người, đồng thời Khâu Dạng cũng nhớ rõ cảm giác hôn Thẩm Nịnh Nhược tuyệt vời và vui sướng như thế nào.

Vì thế nàng do dự một lát, liền thay đổi mục tiêu.

Thẩm Nịnh Nhược như đã sớm biết tâm tư của nàng, đang hôn nàng trong nháy mắt kia, liền khải khai cánh môi hoan nghênh nàng đến, hơn nữa chậm rãi chuyển từ khách thành chủ, ôm chặt lấy eo Khâu Dạng, đưa lưng Khâu Dạng tựa vào sô pha.

Nhưng cô lại sợ làm như vậy Khâu Dạng sẽ không thoải mái, một lúc sau liền nhấc nửa thân trên của Khâu Dạng lên, cho đến khi đầu gối Khâu Dạng đặt trên sô pha, mới hài lòng mà tiếp tục cùng Khâu Dạng môi lư.ỡi dâ.y d.ưa.

Thẩm Nịnh Nhược rất rõ mình đối với thân thể Khâu Dạng có bao nhiêu mê luyến, lúc cô xoa eo giúp Khâu Dạng, một chút ý tưởng kiều diễm không có, nhưng trước lúc cô gần phải đi về thấy Khâu Dạng ôm con mèo Mập Mạp kia tự nhiên như vậy, trong lòng cô có chút không thoải mái, cô biết điều này cũng có thể hiểu là do cô ghen, vì thế cô muốn được Khâu Dạng bồi thường.

Cũng may Khâu Dạng cùng cô vẫn ăn ý như vậy, biết cô muốn không phải thân mật, mà là hôn.

Một nụ hôn có thể đảm đương lượng điện, một nụ có thể cho nàng có giấc mơ đẹp, một nụ hôn có thể hồi tưởng.

Chỉ là hiện tại Khâu Dạng yếu đi rất nhiều, Thẩm Nịnh Nhược không dám kéo nàng lại hôn quá lâu, nếu không cuối cùng sẽ dừng lại không được, Khâu Dạng đã mệt như vậy mà còn muốn ngủ với nàng, vậy không phải làm Khâu Dạng càng mệt hơn sao?

Bởi vậy nụ hôn này so lần trước ngắn hơn rất nhiều, Thẩm Nịnh Nhược cuối cùng còn liế.m môi Khâu Dạng rồi mới thu môi lại.

Nụ hôn tuy ngắn nhưng lại rất kịch liệt, sau khi chấm dứt hai người đều có chút thở d.ốc.

Thẩm Nịnh Nhược ôm mặt Khâu Dạng, lại dùng đầu ngón tay búng vào tai Khâu Dạng, sau lại lấy trán mình áp lên trán Khâu Dạng, trái tim như sắp nhảy ra ngoài.

Khâu Dạng cũng không bình tĩnh, nàng lặng lẽ hơi hé mở mắt, nhưng hai người gần như vậy, nàng cái gì cũng chưa thấy được, thứ văng vẳng bên tai là nhịp tim của chính nàng.

"Tiểu Dương." Thẩm Nịnh Nhược lúc này lại cao giọng âm cuối lên, cô lại cúi đầu hôn cái chóc lên môi Khâu Dạng, "Em thật ngọt a."

Khâu Dạng đã từng được không ít bạn bè khen ngọt, nhưng đều nhằm vào diện mạo của nàng, nàng mỗi lần đều sẽ mỉm cười đáp lại một câu "Cảm ơn".

Nhưng Thẩm Nịnh Nhược khen nàng ngọt, tình huống này với lúc trước không giống nhau, nàng sửng sốt vài giây, cuối cùng vẫn nhảy ra hai chữ: "Cảm ơn."

Thẩm Nịnh Nhược bật cười, hai chữ này hoàn toàn nằm trong dự kiến của cô: "Không cần khách khí."

Nói xong giống như đã nghỉ ngơi đủ rồi, từ trên đùi Khâu Dạng bước xuống dưới, nhíu hạ giữa mày mình.

Ánh đèn chói mắt, hai người phải mất hai giây để mắt thích ứng, sau đó còn thấy Bình Tử ở trong góc trên giá leo lẳng lặng mà nhìn các nàng, trong đôi mắt tròn xoe tràn đầy sự hoang mang.

Thẩm Nịnh Nhược: "......"

Khâu Dạng: "......"

Tuy rằng Bình Tử chỉ là một con mèo, nhưng là trong lòng hai người đều có chút cảm giác kỳ quái, Thẩm Nịnh Nhược ho nhẹ một tiếng, đứng lên cúi đầu nhìn xuống Khâu Dạng: "Chị còn có việc, đi về trước đây."

"Được." Khâu Dạng chớp đôi mắt.

Thẩm Nịnh Nhược hơi mở miệng, lại muốn lại nói chút gì đó, cuối cùng lại yên lặng ngậm lại, khom lưng cầm lấy túi giấy màu đen đặt ở trên bàn trà, đi đến chỗ thay giày bên cạnh cửa.

Khâu Dạng cùng cô lại chưa nói một câu, bầu không khí ngượng ngùng cứ thế lan rộng, cho đến khi trở về trên xe Thẩm Nịnh Nhược mới cảm thấy ổn hơn không ít, cô thở sâu vài cái, mới lái xe chuẩn bị về nhà.

Cô cần phải đi tắm ngay lập tức, bởi vì khi thân thể của cô đối mặt Khâu Dạng sẽ mẫn cảm đến lạ thường, nụ hôn trong chốc lát cũng sẽ làm cô rất có cảm giác.

Trong miệng như còn lưu lại hương vị của Khâu Dạng, Thẩm Nịnh Nhược lại liế.m liế.m cánh môi, còn hạ cửa sổ xe xuống rất nhiều, lúc này mới cảm thấy thân thể khô nóng bị thổi bay không ít.

Khi còn ở trên đường Diêu Dao gọi điện thoại tới, nói rằng cô ấy đã ấn mật mã  vào trong nhà.

Nghe ngữ khí Diêu Dao, Thẩm Nịnh Nhược đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để lắng nghe

"Đợi đã." Thẩm Nịnh Nhược vừa vào cửa thấy Diêu Dao đang muốn nói chuyện với mình, liền mở miệng trước "Mình phải tắm rửa trước đã."

Diêu Dao chớp chớp mắt: "Cậu làm sao vậy?"

"Mình......"

"Mình khó chịu."

Thẩm Nịnh Nhược ném xuống một câu, liền vào phòng ngủ lấy quần áo.

Diêu Dao nhìn cô bận tới bận lui, mãi cho đến khi cửa phòng tắm "Ầm" một tiếng đóng lại, mới ngẫm lại hỏi câu: "Muội muội kia chưa giải quyết cho cậu sao?"

Thực đáng tiếc Thẩm Nịnh Nhược không nghe thấy, hiện tại trong đầu cô đều là Khâu Dạng, môi của Khâu Dạng, eo của Khâu Dạng, đôi mắt của Khâu Dạng.

Thẩm Nịnh Nhược đối chính mình hoàn toàn cạn lời, cấm dục 28 năm, hiện tại sớm đã mở ra một thế giới mới, liền có chút dừng lại không được.

Nhưng mà tắm rửa xong quả thật bình tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất thân thể cũng không khó chịu như vậy, cô lau tóc từ phòng tắm ra tới, lười biếng mà nhìn về phía Diêu Dao, đi thẳng vào chủ đề: "Nói đi."

Diêu Dao lại không nóng vội: "Nhược Nhược, nếu cậu thấy khó chịu, cậu nên giải quyết xong hẳn trở về, nếu không nhiều lần như vậy sẽ dễ phát cáu."

"...... Cậu nói chuyện của cậu đi, đừng nói chuyện của mình nữa." Thẩm Nịnh Nhược vắt khăn lông trên cổ, để nước nhỏ giọt lên đó, cô nhìn chằm chằm cái túi đặt ở trên bàn trà, do dự có nên mở ra xem trước mặt Diêu Dao hay không.

Cùng Diêu Dao từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, bên trong bất luận là thứ gì, mở ra đều không sao. Nhưng Thẩm Nịnh Nhược lại không muốn bị Diêu Dao nhìn thấy, rối rắm vài giây, sau đó bình tĩnh cầm lấy túi giấu sau lưng.

Diêu Dao hiện tại không có tâm tư chú ý đến hành động của Thẩm Nịnh Nhược, cô ấy liền ngồi trên tấm thảm lông, ôm cái gối ôm vào trong lòng, Thẩm Nịnh Nhược bảo cô ấy nói chuyện của chính mình, cô ấy "ừ" tới giây thứ mười cũng chưa tiếp tục nói tiếp.

Thẩm Nịnh Nhược xem thức ăn ngoài, tùy ý đặt cơm tối, mới giương mắt nhìn về phía vẻ mặt quái dị của Diêu Dao.

"Có liên quan đến Việt Sở  sao?" Thẩm Nịnh Nhược dựa vào trực giác hỏi, liền thấy vẻ mặt Diêu Dao biến sắc như thể đã học kinh kịch Tứ Xuyên, biểu tình thật là tuyệt diệu.

Diêu Dao ấp úng, trong ánh mắt thăm dò của Thẩm Nịnh Nhược, cuối cùng mới chần chờ gật đầu: "Đúng vậy."

"Để mình đoán tiếp nhé?"

"Cậu đoán đi."

Thẩm Nịnh Nhược đầu ngón tay vừa di chuyển, chỉ vào vết dâu tây bên sườn cổ của Diêu Dao: "Cậu là nằm dưới."

3

Kỳ thật vẫn là có chút thấy được, bởi vì Diêu Dao tóc không dài, che cũng che không khuất.

Trước kia chưa từng nhìn thấy cái này trên cổ Diêu Dao.

"...... Mình nằm dưới mình kiêu ngạo, mình nằm dưới mình tự hào." Diêu Dao giương cằm lên, cứng cổ nói những lời này.

1

Thẩm Nịnh Nhược nghe cảm thấy quen tai, nhớ tới mình đã từng nói vậy, nhưng chuyện quan trọng bây giờ không liên quan đến cô, mà là Diêu Dao và Việt Sở.

"Đêm qua không phải nói đi uống rượu sao?"

" Mình đã đụng mặt Việt Sở, mình uống nhiều quá, nhưng cô ấy một giọt cũng không uống, mình nhìn cô ấy không vừa mắt, liền muốn cô ấy làm tài xế cho mình."

"Nhưng mà cậu biết đó, Nhược Nhược, mình đối với việc cô ấy năm đó từ chối mình vẫn rất để ý, hơn nữa càng nghĩ càng ấm ức."

"Chết tiệt, mình không xứng với cô ấy sao? Mình không có thành tích tốt như cô ấy, mình còn luôn phải viết kiểm điểm, nhưng Diêu Dao mình cũng không tệ mà? Năm đó mình cũng nhận được rất nhiều thư tình, cô ấy dựa vào cái gì mà xem thường mình?"

Diêu Dao nói tới đây, căm giận mà đập tay lên bàn trà: "Họ Việt đó dựa vào cái gì lại cao ngạo như vậy a?"

"Ừm." Thẩm Nịnh Nhược trấn an cảm xúc cô ấy xuống, "Cậu nói rất đúng."

"Ở bãi đỗ xe, mình liền nương theo cảm giác say mà hỏi ra, còn cô ấy thì sao, cô ấy còn không thèm trả lời."

"Nhưng lại ngẩng đầu tới hôn mình."

3

Thẩm Nịnh Nhược nghe được khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng không nói gì.

Diêu Dao rũ mí mắt xuống, lại rũ đầu xuống nhìn chằm chằm tấm thảm lông mềm mại, cuối cùng rầu rĩ mà từ trong miệng nhảy ra tới bốn chữ: "Mình bị "ấy" rồi."

Thẩm Nịnh Nhược vừa nghe lời này, phá lên cười.

Khuôn mặt Diêu Dao hiếm khi đỏ bừng, mặt mũi có chút không nhịn được, lại đập tay lên bàn trà: "Thẩm Nịnh Nhược, cậu quá đáng rồi đấy."

Thẩm Nịnh Nhược xua tay, cô cũng rất ít khi cười thành ra như vậy, cô bình tĩnh lại, mới khôi phục lại bộ dạng bình thường: "Tiếp tục."

"Cậu tiếp tục kể đi." Cô vẫn là có chút buồn cười, nhưng đang nỗ lực kìm chế.

Diêu Dao lại mặt ủ mày ê: "Nhược Nhược."

"Cậu nói xem đều đã qua được 11 năm rồi, mình còn thích cô ấy như vậy, điều này hợp lý sao?"

Lúc trước khi thổ lộ bị từ chối là 17 tuổi, hiện tại đều đã 28 tuổi rồi.

Cô ấy đã nhớ thương Việt Sở suốt 11 năm.

3

"Sao lại không hợp lý chứ?" Thẩm Nịnh Nhược đứng đắn lên, chậm rãi khai sáng cho cô ấy, "Này thể hiện cậu thật sự may mắn, không phải ai cũng có thể nhiều năm như vậy đối với một người thương thương nhớ nhớ lâu như vậy, hơn nữa các cậu hiện tại còn phát triển thành như bây giờ, thời gian cay đắng cũng ủ được thành rượu, sau đó càng nếm càng cảm thấy thơm."

Diêu Dao có chút mờ mịt: "Lần cuối cùng mình gặp cô ấy là ở lễ tốt nghiệp đại học của cô ấy, có một buổi tối cô ấy gọi điện thoại cho mình, đêm đó cô ấy uống rượu, ôm tôi rất lâu trong xe, còn nói với mình rất nhiều lời xin lỗi."

"Lúc ấy mình liền nghĩ, nếu cô ấy thích mình thì tốt rồi, nhưng lúc ấy một câu nói thích cô ấy cũng chưa nói, làm mình khổ sở lâu như vậy."

Thẩm Nịnh Nhược có chút ấn tượng, Diêu Dao cũng sẽ tốt nghiệp vào thời điểm đó, nhưng vì sự việc của Việt Sở, bức ảnh tốt nghiệp củaDiêu Dao thậm chí không có một nụ cười, như thể cô ấy đang thiếu nợ rất nhiều tiền vậy.

Diêu Dao càng nói càng cảm thấy khổ sở, cô ấy dứt khoát nằm dài trên bàn, dù sao nhà Thẩm Nịnh Nhược sạch sẽ ngăn nắp, trên bàn trà cũng không có thứ gì, không khác gì khách sạn.

"Hiện tại thì sao?" Thẩm Nịnh Nhược đứng lên, đi lấy cho Diêu Dao ly nước ấm, "Hiện tại suy nghĩ cái gì?"

1

Diêu Dao xốc xốc mí mắt, cô ấy hôm nay không trang điểm quá đậm, thoạt nhìn như học sinh trung học.

Cô ấy nhận lấy ly nước từ Thẩm Nịnh Nhược,  trầm ngâm vài giây, mới cho đáp án: "Mình hình như càng thích cô ấy hơn."

Cô ấy nói xong tự mình thở dài: "Làm sao bây giờ a, mình còn là không biết cô ấy có thích mình không, nếu là không thích sao cô ấy lại ngủ với mình, nếu là thích thì cô ấy lại không nói cho mình biết."

"Đáp án phải chính cậu đi tìm."

Diêu Dao uống một ngụm nước, lại một tiếng thở dài: "Nếu không phải ngày mai phải đi làm, mình thật muốn uống rượu."

"Đừng uống nữa."

"Được."

Một ly nước bị trở thành rượu, hai người còn cụng ly, nhưng mới vừa uống xong, điện thoại Diêu Dao đặt ở trên bàn trà liền vang lên.

Thẩm Nịnh Nhược liếc mắt nhìn một cái và cái tên được hiển thị trên đó là "Việt Sở Sở." Không phải Việt Sở, mà là Việt Sở Sở.

Diêu Dao ngoài miệng cứ một câu "Họ Việt", nhưng lại lưu tên người ta Việt Sở từ láy cho thêm đáng yêu nữa.

Thẩm Nịnh Nhược tự giác đứng lên, cho Diêu Dao không gian cùng Việt Sở gọi điện thoại, cô lấy túi giấy màu đen, đi vào phòng ngủ.

Cô bật đèn trên bàn sách lên, ngồi ở trên ghế có chút khẩn trương mà nhìn cái này miệng túi bị niêm phong.

Bên trong đồ vật rất nhẹ, nhẹ giống như chỉ có trọng lượng túi, khi mang đi trên đường thì chắc sẽ bị gió thổi bay mất.

Thẩm Nịnh Nhược yết hầu giật giật, thở ra một hơi, lúc này mới chuẩn bị xé miệng túi.

Băng dính niêm phong miệng túi rất dễ xé, Thẩm Nịnh Nhược dễ như trở bàn tay mà đem nó đặt ở một bên.

Bên trong túi còn có một cái hộp mỏng, đồng dạng là không có chữ gì, Thẩm Nịnh Nhược trong đầu hiện lên không ít đồ vật, nhưng vẫn không thể xác định là cái gì.

Lòng bàn tay cô lúc này lặng lẽ đổ mồ hôi, Thẩm Nịnh Nhược thầm mắng chính mình không có tiền đồ.

Cô đánh lên bàn tay mình, trước khi mở nắp còn nhắm mắt lại, lúc này mới mở cái nắp lên, rồi sau đó mới chậm rãi mở to mắt.

Nằm trong cái hộp vuông vức này chính là mấy tấm ảnh chụp.

Là ngày vừa mới gặp nhau ở Tây Thành, khi cô đang chơi ném vòng, Khâu Dạng cách đó không xa chụp lại được.

Ảnh chụp chính mình cùng bọn trẻ nhìn trông rất hài hoà, trong lòng Thẩm Nịnh Nhược giờ khắc này như là bị tắc một cục bông đi vào, mềm mại đến không ra gì.

Cô đem mấy tấm ảnh chụp này cầm lên, lại thấy ở phía dưới có một tờ giấy.

Chữ trên tờ giấy viết rất đẹp, là chữ của Khâu Dạng: 【 Phòng của chị thật quạnh quẽ, có thể mua thêm mấy cái khung ảnh. 】

Rất ngắn gọn và rất đơn giản.

Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng cong cong, liền gửi tin nhắn cho Khâu Dạng: 【 Cảm ơn, chị rất thích. 】