Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi
Đăng vào: 12 tháng trước
Nhạc Ngu yến - yêu đương còn sớm, và việc đầu tiên phải làm là đến quán thịt nướng đã hẹn, nhưng bởi vì công ty Thẩm Nịnh Nhược có việc gấp, cô bị Tần Duật triệu tập đi rồi, ăn thịt nướng tự nhiên cũng chỉ còn Khâu Dạng và Nhạc Ngu.
Thẩm Nịnh Nhược vừa đi, Nhạc Ngu mới thở dài, thẳng thắn một chuyện: "Hai ngày trước mới ở chỗ chị Sở nghe chuyện của em và người yêu cũ, tối hôm qua ngẫu nhiên gặp được kỳ thật không tính ngoài ý muốn, chị bảo chị Sở nói cho chị biết địa chỉ."
"Chị ấy nói em hiện tại có tình yêu mới, cho nên chị cũng không ngạc nhiên khi Thẩm tiểu thư xuất hiện, cô ấy xuất hiện thật ra cũng tốt, như vậy chị cũng có thể nhân cơ hội nhìn xem cô ấy là người như thế nào, đây cũng là một trong những lý do ban đầu chị để lại lời nhắn tối hôm qua."
"Em trải qua mối tình kia, chính là không có chị đây trấn cửa ải, nếu không chị có thế nào cũng sẽ không cho em ở bên con nhỏ rác rưởi kia."
"Em sẽ không trách chị xen vào chuyện của người khác chứ? Tiểu Khâu Dạng."
"Sao có thể chứ."
Hiện tại lời này tới có chút trễ, nhưng trong lòng Khâu Dạng không có dao động gì lớn, nàng chỉ là cảm thấy Nhạc Ngu so với lúc trước cũng không khác gì, vẫn rất suy nghĩ cho bạn bè.
Thẩm Nịnh Nhược đã lái xe rời đi, hai người các nàng hiện tại hướng tới cửa hàng thịt nướng, ánh mặt trời vẫn mãnh liệt như cũ, không có nửa phần lụi tàn, Khâu Dạng và Nhạc Ngu mỗi người cầm một cái ô.
"Đúng vậy." Khâu Dạng lên tiếng, nàng nhấp môi dưới, lại tiếp tục nói, "Nhưng ngày mai em còn phải đi gặp cô ta."
"Cô ta?"
"Người yêu cũ kia sao?"
Nhạc Ngu dừng bước, vẻ mặt đứng đắn: "Vậy Thẩm tiểu thư biết không?"
"Biết, chị ấy còn muốn đi theo em." Khâu Dạng bật cười, "Học tỷ, chị nghĩ đi đâu vậy, em gặp cô ta không phải vì dư tình chưa dứt, mà là có chuyện khác, chị cũng biết em nuôi mèo mà, lúc còn ở bên nhau cô ta chưa từng đối tốt với mèo, lúc trước mèo của em ở trên mạng có chút nhân khí, cô ta liền nhìn trúng cơ hội kinh doanh sau lưng, lần trước còn tới tìm em, hiện tại bởi vì liên lụy đến chuyện khác một chút, nên em gọi cô ta ra, ngày mai gặp xem có thể lộ ra thông tin gì hay không."
Nhạc Ngu chân mày cau lại: "Như vậy sao?"
"Đúng vậy." Khâu Dạng đôi mắt cong lên, "Em đối với cô ta không có khả năng còn nửa phần thích nào, trước kia là do em ngu muội."
Nhạc Ngu lắc đầu: "Không phải vấn đề của em, Tiểu Khâu Dạng."
"Người xấu phạm sai lầm, bọn họ tự nhiên chính là rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm, giống như ăn trộm vậy, chẳng lẽ phải trách người đi đường không quản tốt tài sản sao? Vậy khẳng định không phải a, em đừng tự trách bản thân, chuyện này từ đầu tới cuối đều là vấn đề của đối phương."
"Vâng." Khâu Dạng lên tiếng.
Nhạc Ngu cong cong khóe môi, cô ấy lại nhìn Khâu Dạng một cái: "Còn có một việc, em đó, yên tâm đi, bây giờ chị hoàn toàn buông bỏ em rồi."
Mặc dù chưa từng nói thẳng, nhưng Nhạc Ngu thích mình, Khâu Dạng vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được, bởi vậy Nhạc Ngu đối tốt với nàng, nàng tiếp nhận cũng không phải rất an tâm, sau này nàng lại tìm cơ hội trả lại, nhưng đều phù hợp với vật chất.
Rốt cuộc Nhạc Ngu muốn, nàng cho không được.
"Em biết." Khâu Dạng đôi mắt sáng ngời.
Nhạc Ngu có chút kinh ngạc: "Em biết? Chị Sở nói với em sao?"
"Không phải, em cũng không biết chị Sở với chị hiện tại còn liên lạc, là tự em đoán được, chỉ có hoàn toàn buông bỏ, chị bây giờ mới có thể thản nhiên như vậy." Khâu Dạng nói ra suy đoán của bản thân.
Nhạc Ngu tính tình ngay thẳng, nhưng lúc trước khi đối mặt với chính mình, xuất hiện rất nhiều thứ rối rắm, kỳ thật cũng không có thời điểm thích hợp để thổ lộ, nhưng một khi Khâu Dạng đã nhận ra, liền sẽ cố ý tách đề tài ra, cứ như vậy, hai bên đều hiểu cái này là có ý gì.
Nhạc Ngu ý cười gia tăng, váy đỏ cô ấy theo gió khẽ lay động: "Đúng vậy."
"Sau khi em yêu đương, chị phát hiện ra một chân tướng, đó chính là xem em là em gái, kỳ thật sẽ làm chị nhẹ nhàng rất nhiều, chỉ là phát hiện có chút muộn, nếu không bản thân chị cũng sẽ không rối rắm lâu như vậy, sau khi nghĩ thông suốt, chị cũng từng rung động với người khác, chị cũng từng yêu đương, chỉ là đầu năm đã chia tay rồi, hiện tại đã qua năm tháng, cũng đã thoát ra khỏi nỗi thất tình rồi, không cần lo lắng cho chị, hôm nay chị nói yến - yêu đương chính là sự thật, đến lúc đó em đưa theo Thẩm tiểu thư cùng tới."
"Em sẽ."
Chờ hai người nói xong cái này, cũng vừa vặn tới cửa hàng thịt nướng.
Nhạc Ngu quay đầu nhìn Khâu Dạng, thở một hơi thật dài: "Bữa cơm hôm nay, coi như là cho sự đoàn tụ của chúng ta."
"Được."
Khâu Dạng nhấc chân cùng Nhạc Ngu đi vào bên trong, đem khí nóng bên ngoài đều ném ở phía sau.
Khâu Dạng các nàng ăn trong chốc lát thì Thẩm Nịnh Nhược mới đến công ty, lúc ở trên đường Tần Duật cũng chưa nói cụ thể chuyện gì, chỉ là bảo cô tới công ty.
Hôm nay là thứ bảy, nhân viên Kỳ Diệu đều đang nghỉ, cơ hồ không có tăng ca, Thẩm Nịnh Nhược một đường đi qua hành lang trống vắng, thẳng tới văn phòng tổng giám đốc.
Thư ký của Tần Duật đều không ở vị trí, Thẩm Nịnh Nhược gõ cửa, sau khi nghe thấy Tần Duật nói "Vào đi", mới đẩy cửa đi vào.
"Tần tổng." Sau khi Thẩm Nịnh Nhược nhìn thấy Tần Duật liền hô một tiếng với đối phương.
Tần Duật đã về từ Kinh Thành chuyện này cô cũng không biết, lúc nhận được điện thoại còn có chút bất ngờ, nhưng vừa nghe Tần Duật nói trở về công ty một chuyến, cô liền nhíu mày, rốt cuộc Tần Duật không thường ở Vân Thành, cái công ty Kỳ Diệu này một tay cũng liền thành của cô, nếu xảy ra chuyện gì, hoặc là tự nhiên cũng là muốn cô gánh trách nhiệm, có thể không khẩn trương mới là lạ.
Nhưng hiện tại vừa thấy đến Tần Duật, Thẩm Nịnh Nhược mới cảm thấy hình như là bản thân đã quá lo lắng.
Tần Duật đang ngồi trên chiếc ghế mềm trước bàn làm việc, vẻ mặt anh đạm nhiên, sau khi nhìn thấy cô còn lộ ra một nụ cười tươi: "Nhược Nhược."
"Chuyện gì a?" Thẩm Nịnh Nhược hướng vào trong, kéo ghế dựa, ngồi xuống đối diện Tần Duật.
Tần Duật nhấp môi dưới: "Không làm phiền đến em chứ?"
"Không có." Thẩm Nịnh Nhược lắc đầu, thịt nướng kia cô không ăn cũng được, bởi vì cô biết giữa Khâu Dạng và Nhạc Ngu cái gì cũng sẽ không phát sinh, hơn nữa Khâu Dạng và Nhạc Ngu ba năm không gặp nhau, khẳng định còn có rất nhiều lời muốn nói.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn ánh nắng phía ngoài cửa sổ, chợt lại thu hồi ánh mắt, nhìn bộ dạng thảnh thơi của Tần Duật, lại hỏi một câu: "Anh, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Không phải chuyện công ty." Tần Duật có chút xấu hổ mà cào gáy chính mình, ngượng ngùng mà cười một cái, "Là chuyện riêng của anh."
"Chuyện riêng?"
"Anh kỳ thật muốn thỉnh giáo em một chút, theo đuổi người khác như thế nào." Tần Duật thanh hạ giọng nói.
Thẩm Nịnh Nhược: "......"
Thẩm Nịnh Nhược: "Người theo đuổi anh không ít, anh chọn đại một người tái hiện lại việc người ta đã làm, không phải được rồi sao? Như thế nào còn cố ý tới hỏi em?"
Tần Duật sờ cái mũi của mình: "Không giống nhau."
"Không phải cô ấy, mà là anh ấy."
Thẩm Nịnh Nhược có chút ngốc: "Cái gì anh ấy (他) cô ấy(她) nó (它)(ba từ này đồng âm là TA)?"
"Sao ngày thường em thông minh lắm mà bây giờ lại khờ vậy?" Tần Duật che mặt mình lại, khó được mà có chút thẹn thùng, "Chỉ cho phép em cong, không cho phép anh cong sao?"
"Người khác 30 thì thẳng, còn anh 30 thì cong." Thẩm Nịnh Nhược kinh ngạc phản ứng lại.
1
Tần Duật nhiều năm như vậy vẫn giữ mình trong sạch, Thẩm Nịnh Nhược trên cơ bản không làm sao nghe qua tin tức yêu đương của anh, hiện tại khen ngược lại, gần nhất liền tới chuyện lớn.
Tần Duật đập cái bàn: "Sao em lại nói chuyện với anh trai như vậy hả? Nhanh lên, mau nói cho anh cách theo đuổi người ta."
"Mọi người đều nói."
"Người trưởng thành dụ hoặc phân làm ba bước."
"Biến thành mèo, biến thành hổ, biến thành con chó bị mắc mưa."
"Anh liền dựa theo cái này làm tới?"
Thẩm Nịnh Nhược nói xong mới ý thức được bản thân hình như cũng đã thay đổi như thế này, lúc trước cô còn cảm thấy bản thân là chó con nữa, nhưng cô sống lâu như vậy cũng liền cùng Khâu Dạng có cho nhau cảm giác theo đuổi như vậy, người khác đều là được theo đuổi, kết quả cô hiện tại còn ở đây chia sẻ kinh nghiệm với anh trai Tần Duật lớn hơn cô hai tuổi.
Tuyệt.
Tần Duật lại gãi đầu chính mình: "Là như vậy sao?"
"Đúng vậy, em cũng không có kiến thức gì khác có thể truyền thụ, anh chính mình tự xem đi." Thẩm Nịnh Nhược nói nghiêng người về phía trước một chút, "Nhưng em có chút tò mò, chàng trai kia có thân phận gì."
"Tạm thời bảo mật." Tần Duật nhíu mày, "Nhưng so với anh như vậy nhỏ hơn...... 6 tuổi đi."
"Anh."
"Trâu già gặm cỏ non, nói chính là anh."
Thẩm Nịnh Nhược không quên đả kích Tần Duật một câu.
Tần Duật khoanh tay, lại nói tiếp: "Nói nhỏ thôi, nhưng cậu ấy cũng là chạy hai đầu Kinh Thành và Vân Thành, lịch trình cùng anh rất thích hợp." Anh lập tức tự tin lên, "Đây không phải duyên trời tác hợp thì là gì chứ?"
Thẩm Nịnh Nhược: "...... Khổng tước xòe đuôi hoá ra là anh như vậy a."
Tần Duật cười cười: "Thôi, cũng không gạt em, cậu ấy tuy trẻ tuổi, nhưng mà rất có thành tựu, công ty chúng ta cùng công ty cậu ấy hiện tại còn đang hợp tác đó."
"...... Văn Nguyên của Vạn Danh?" Thẩm Nịnh Nhược suy nghĩ hai giây liền đoán đáp án.
1
Mặc dù cô chưa gặp qua Văn Nguyên, nhưng điều này cơ bản là có biết đến, vị tổng giám đốc này năm nay cũng mới 24 tuổi, cũng mới tiền nhiệm hai năm mà thôi, lại đem Vạn Danh mang lên tầm cao mới.
Coi như là tuổi trẻ tài cao.
Tần Duật:???
Tần Duật: "Em có thể để lại chút hồi hộp không vậy?"
"Không thể." Thẩm Nịnh Nhược khiêm tốn mà cười một cái, "Ai bảo em có trí nhớ tốt làm chi."
Tần Duật vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ của chính mình: "Anh và cậu ấy chưa quen biết được bao lâu, không có nắm chắc bao nhiêu."
"Không sao, đừng có chết cũng không buông là được, theo đuổi người ta cũng phải có phong độ." Thẩm Nịnh Nhược đã bắt đầu an ủi.
Tần Duật dở khóc dở cười: "Em chỉ kém chút nữa thổi kèn xô na cho anh đem anh nâng lên rồi."
"Nhưng lại nói tiếp, anh muốn sau khi cậu ấy bận xong chuyện trong nhà rồi mới lại nói đến chuyện này, hai ngày trước cậu ấy có nói với anh cậu ấy mới biết được hoá ra bản thân còn có chị gái, còn làm ở công ty cậu ấy."
"Chỉ là chị gái kia còn không biết, hiện tại đang loay hoay không biết nhận nhau thế nào."