Chương 17: Sao chép

Hàm Đào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Diêu Quang nghe thấy Thần Tử Thích nói vậy, lập tức sợ hãi lùi về sau, bởi lần dừng tay chớp mắt này, liền bị Đan Y tìm được sơ hở, tung chiêu theo bản năng.

“Áaaaaaaaaaa ——” Một tiếng hét thảm vang xé trời.

Sân luyện võ nháy mắt lặng như tờ, Diêu Quang ngã xuống đất, ôm đũng quần không nhúc nhích.

Đan Y nhìn cái tay mình, chậm rãi đen mặt.

“Há há há há….” Thần Tử Thích nhoài người lên lưng Đan Y, kiễng chân nhìn Diêu Quang, cười ngặt nghẽo đến nổi không đứng thẳng được, chỉ có thể ôm cổ Đan Y mới không cười ngã.

Linh Quang đứng cạnh đám hạ nhân, lập tức đi đến, cầm cái khăn nhúng nước, đưa cho Đan Y lau tay.

Thái tử vội vã chú ý đến Diêu Quang, thấy khuôn mặt vặn vẹo của cậu ta, hình như rất thống khổ, vội vàng sai người gọi thái y. Thiếu niên mười mấy tuổi, rõ nhất cái loại đau đớn này, mới nhìn thôi cũng đủ đau. Liếc nhìn biểu đệ La Tranh đang sững sờ một bên, Diêu Quang là con trai độc nhất của tông chủ Cực Dương tông, nếu bị đánh nát, khó mà ăn nói được với bên đó.

La Tranh lúc này mới phục hồi tinh thần, ngồi xổm an ủi Diêu Quang: “Dương huynh, huynh vẫn ổn chứ?”

“Hư……” Diêu Quang không nói được.

La Tranh ngẩng đầu nhìn Đan Y vẫn đang lau tay, hơi tức giận nói: “Chỉ luận bàn mà thôi, cần gì phải đánh đến chỗ này.”

Thần Tử Thích nghe xong không vui nói: “Ai bảo huynh ấy đứng đó, không muốn bị đánh thì thành thành thật thật ngồi xổm mà tiếp chiêu, bắt nạt trẻ con đẹp mặt lắm nhỉ.”

Mọi người vốn cảm thấy Thần Tử Thích ác độc, nay ngược lại quay ra khiển trách nhìn Diêu Quang. Chuyện này thực sự phải trách mình cậu ta thôi, vừa lộ chỗ hiểm vừa đòi lãnh giáo Bát Vân Thủ, không phải đợi bị đập sao?

Tề vương ho nhẹ một tiếng: “Luận bàn đến đây chấm dứt, bị thương là chuyện bình thường, nhanh gọi thái y đến khám đi.”

Diêu Quang hình như bị thương không nhẹ, đến giờ ngọ đi học, cũng không thấy đến.

Thần Tử Thích cắn cắn cán bút, lén liếc nhìn Đan Y mặt trầm tĩnh nghe tiên sinh giảng bài ở bên cạnh, muốn hỏi y một chút, cái chỗ trúng chiêu Bát Vân Thủ kia ấy, liệu có bị nát không. Nếu nát, thế sau này Diêu Quang chẳng phải giống bọn Phúc Hỉ sao?

Càng nghĩ càng tò mò, cầm tờ giấy nhỏ viết vài chữ, sau đó khẽ đưa cho Đan Y.

Đan Y đang nghiêm túc nhìn bộ sách trước mắt. Sách vỡ lòng của hoàng gia, có tên “Long ngâm phú”, kỳ thật chính là bí tịch công pháp “Long Ngâm thần công”.

Long Ngâm thần công là một loại công pháp thượng thừa, lẽ ra bí tịch này không nên để người khác xem. Nhưng mấy trăm năm qua, ngoài người có huyết mạch Thần gia, thì không còn ai có thể luyện được, hoàng thất vì thế mới không sợ bị người học trộm, dứt khoát đưa làm sách vỡ lòng cho hoàng tử, còn nhân tiện học thuộc luôn công pháp.

Đề bút, vẽ một đường “Phụ Âm Nhi Ôm Dương, Xung Khí Dĩ Vi Hòa”, Đan Y rũ mắt trầm tư. Trong chương một của Đan Dương thần công, cũng có một câu “Phụ Dương Nhi Ôm Âm, Đoàn Khí Dĩ Chí Nhu”.

“Cạch”, một cục giấy ném đến cây bút, Đan Y ngoảnh đầu, thấy Thần Tử Thích đang chớp chớp mắt với mình, mở cục giấy ra xem.

Trên tờ giấy dúm dó, có chữ ‘Quang’ nghuệch ngoạc, phía dưới vẽ một thứ xấu xí, nhìn từa tựa cái gậy, bên cạnh có hai quả trứng chim, một quả trong đó bị nát, chảy đầy lòng trắng trứng.

Đan Y giật giật khóe miệng, suy đoán Thần Tử Thích đang hỏi trứng của Duy Quang có bị y đánh nát không đây. Tên này ấy, đã sáu tuổi rồi, mà chỉ biết có vài chữ, nào gậy nào trứng, thô tục quá thể. Đổi cái bút nhỏ hơn, chấm chút mực, viết bên cạnh cái hình xấu xí: “dương v*t.” Mới vừa viết xong, đột nhiên cảm giác có người tới gần, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lạc Vân Sinh, đang đứng cạnh y, cúi đầu nhìn thứ y viết.

Đan Y: “………….” Bây giờ muốn hủy thi diệt tích cái tờ giấy này liệu còn kịp không nhỉ!

Tự nhiên là không kịp rồi, Lạc Vân Sinh nhanh tay lấy trước, cẩn thận quan sát một lát: “Thế tử thật có nhã hứng.”

Lạc Vân Sinh, tự Hải Lâu, vốn là đại thi nhân cực kì nổi danh trong triều. Trong thời đại trọng võ khinh văn này, hắn là một người trong số ít người thích đọc sách hơn tập võ. Hắn cũng biết một ít kiếm pháp, nhưng thích làm thơ hơn, chưa đầy ba mươi tuổi đã du lịch khắp đại giang nam bắc, kiến thức uyên bác. Cho nên, Lạc Vân Sinh không hề bị bức tranh xấu xí kinh hãi thế tục của Thất hoàng tử dọa sợ, mà trái lại còn nghiêm túc đánh giá.

“Chữ bên trên ở tay phải xấu thế này, chắc là chữ của Thất hoàng tử rồi,” Lạc Vân Sinh chấm trên chữ ‘Quang’ nghuệch ngoạc, đưa tờ giấy đến trước mặt Thần Tử Thích, “Coi hai chữ này của Thế tử đi, cứng cáp hữu lực, lộ nét khí khái, đêm nay Thất hoàng tử học viết hai chữ này, một trăm lần nhé.”

“Hả?” Thần Tử Thích đau khổ, chữ ban nãy cậu học, viết cực kì chậm, nhìn hai chữ Đan Y viết kia rõ phức tạp, viết một chữ thì không biết đến bao giờ đây.

“Mặt khác, nếu thế tử đã biết nhiều chữ, vậy tối nay chép mười lần chương một của ‘Long Ngâm Phú’ nhé.” Lạc Vân Sinh nói thản nhiên, quay người bỏ đi, tiếp tục giảng bài cho các hoàng tử khác.

Buổi chiều quay về cung Thanh Vân, hai đứa trẻ ăn cơm xong liền chạy vào thư phòng viết chữ. Thường Nga ngạc nhiên, liền hỏi Phúc Hỉ: “Hôm nay sao vậy? Nhóc rùa con kia luôn không thích viết chữ, hôm nay tự nhiên hăng hái thế này, mặt trời mọc đằng tây à?”

Phúc Hỉ không dám nói điện hạ bị tiên sinh phạt, nói: “Hôm nay tiên sinh giao rất nhiều bài tập.”

Thường Nga gật đầu, thấy A Mộc qua đây ăn trực: “Tiểu đầu gỗ, sao con không đi làm bài?”

“Con không có bài tập.”A mộc thoải mái đong đưa hai chân ngắn ngủn. Bây giờ bé còn quá nhỏ, căn bản không cầm được bút, Lạc Vân Sinh cũng không vội dạy bé viết chữ, chỉ để bé học vài thi văn đơn giản.

“Điện hạ, chúng ta nên về thôi.” Tiểu thái giám của A Mộc nhắc nhở.

“Thường mẫu phi, ngày mai con lại đến.” A Mộc quyến luyến, còn muốn chơi tiếp, nhưng bé biết đây không phải tẩm cung của mình, Thường Nga không phải mẫu thân bé, không thể ở lâu.

“Được.” Thường Nga khẽ nhéo mặt béo của A Mộc, đưa bé ra cửa, nhìn cục thịt béo tròn lắc lư trên đường, trong lòng có chút đau nhói. Nếu nàng không mặt dày mày dặn sống tiếp, có lẽ rùa con nhà nàng, cũng sẽ bơ vơ giống A Mộc. Tốt xấu gì A Mộc còn có cữu cữu đáng tin, nếu Thần Tử Thích bị cữu cữu nuôi thì….có lẽ đã bị bán sớm.

Nhìn bức thư để trên bàn, Thường Nga cười lạnh một tiếng, ném qua một bên, lấy vải vóc ra thêu thùa. Mùa thu đã sắp đến, nên bắt đầu làm đồ mùa thu thôi. Người của Châm Tuyến ti làm nội sam rất đẹp, chỉ có điều nội sam luôn không vừa người, vẫn phải để nàng tự ra tay.

Trong phòng, Thần Tử Thích mày chau mặt ủ bò lên bàn viết chữ: “Hai chữ này sao nhiều nét thế.”

Đan Y đang chép “Long Ngâm Phú’ nhoay nhoáy, quay đầu nhìn thứ Thần Tử Thích viết, nhíu mày, cả cục đen xì xì kia, căn bản không nhìn ra chữ gì.

Thực ra Thần Tử Thích cũng muốn viết đẹp lắm chứ, chỉ có điều những hoàng tử khác ba tuổi đã học vỡ lòng, sáu tuổi viết được ngàn chữ, mà cậu tuy rằng có biết nhận mặt chữ, nhưng không có biết viết. Tiên sinh thấy cậu biết chữ, cho rằng cậu cũng biết viết, nên không hề dạy kĩ càng.

Ném bút, ngoài đến trước bàn Đan Y nhìn y, cái tay trắng trẻo dùng bút lông nhỏ, viết lưu loát như mây trôi nước chảy, cảnh đẹp ý vui trên giấy Tuyên Thành. Thần Tử Thích gẩy gẩy ngón tay, do dự một lát nói: “Đan Y, ngươi có thể dạy ta viết chữ không?”

Đan Y ngước mắt nhìn cậu.

“Ngươi dạy ta, ta sẽ gọi ngươi là ca ca, được không?” Thần Tử Thích nhe hàm răng trắng.

“Gọi ca ca thì có lợi gì?” Đan Y buông bút, khoanh tay nhìn cậu.

“Chúng ta vốn cùng vai phải lứa mà, bây giờ phải gọi ngươi là ca ca, ta chịu thiệt lắm chứ.” Thần Tử Thích đứng đắn nói, giữ chặt tay Đan Y trên bàn.

Lí lẽ ngụy biện gì đây? Đan Y tức giận bật cười, mặc kệ Thần Tử Thích lôi kéo mình, đi đến nhìn cái giấy Tuyên Thành đầy ắp chữ như chó bò kia.

“Ngươi viết một chữ trước đi, để ta coi thử.” Đan Y hất cằm, ra hiệu Thần Tử Thích viết chữ của mình.

Thần Tử Thích cầm bút lông, gian nan viết chữ, được hai nét, lại liếc nhìn mảnh giấy nhỏ.

Đan Y lắc đầu: “Nét bút của ngươi sai rồi.” Nhấc bút, chậm rãi viết hai chữ này một lần, để Thần Tử Thích nhìn thật rõ.

Dạy cách viết chữ, lại không dạy tư thế cầm bút. Đan Y đành đứng sau Thần Tử Thích, một tay cầm tay cậu, chầm chậm viết từng nét.

Phượng Vương cùng Hoàng Đế mỗi đời, đều phải sau mười mấy tuổi mới quen biết, còn mình thì, phải bắt đầu tự dạy chữ. Đan Y nắm bàn tay non mềm của Thần Tử Thích, khẽ bất đắc dĩ, mà trong lòng cũng nao nao.

Cúi đầu, nhìn hai chữ “dương v*t” to oành, đôi mắt khẽ cong của Đan Y lập tức rũ xuống, cái màn đáng ghi vào sử sách này, ấy thế mà lại viết hai chữ nhục nhã kia, thật sự không phong nhã tí nào hết á.

Viết xong chữ, Thần Tử Thích liền quấn quít đòi Đan Y dạy chiêu Bát Vân Thủ.

“Chiêu này có ích vô cùng, sau này nếu có ai cãi nhau với ta, ta sẽ bốp bốp bốp mấy cái cho người đó.” Thần Tử Thích mặc trung y, chân trần dẫm lên thảm, tay trái bưng khuỷu tay phải, khoa chân múa tay phối cùng giọng nói.

Đan Y để Linh Hòa cởi dây buộc tóc, giơ tay nắm cái tay đang vỗ của Thần Tử Thích: “Đan Dương Bát Vân Thủ này, ngươi không học được đâu.”

“Ta biết, ta không có nội lực.”Thần Tử Thích chạy đến trước mặt Đan Y, ôm chặt cơ thể ấm áp y, gác cằm lên ngực, dùng đôi mắt to tròn lấp lánh ánh nước ngóng nhìn cái cằm Đan Y, “Ta muốn học chiêu này!” Nhớ đến hôm nay Đan Y dễ dàng đánh bay Diêu Quang, một chiêu chế địch, vừa đơn giản vừa hữu hiệu vô cùng. Đợi cậu học xong, nhất định sẽ biến đổi công phu này một chút, chuyên tấn công đũng quần, nhất định sẽ đánh đâu thắng đấy, không gì cản nổi!

Đan Y xoay người, kéo cái tên dính sau lưng mình, đi đến trước bàn, lấy chương một của ‘Rồng Ngâm Phú’ đã chép qua: “Ngươi khỏi cần học Bát Vân Thủ, học Du Long Kiến Nguyệt đi.”

“Hở?” Thần Tử Thích ôm eo Đan Y, ló cái đầu dưới cánh tay y, liếc nhìn thứ trong tay: “Thần công này không phải không còn ai học được nữa còn gì?”

Đan Y nhìn cái đầu ló ra kia, thả tay kẹp lấy: “Ngươi có thể học được.”

“Oái, ngươi đánh lén.” Thần Tử Thích bị kẹp đầu, lập tức vươn tay cù Đan Y.

Đan Y đứng không vững, uốn éo người, hai người cùng ngã xuống thảm nhung, lăn thành một cục.

“Du Long Kiến Nguyệt có lợi hại bằng Bát Vân Thủ không?” Thần Tử Thích cắn chặt trung y trên vai Đan Y, hỏi.

“Như nhau.” Đan Y kéo trung y lại, giãy dụa đòi đứng dậy.

“Được, ta đây sẽ học Du Long Kiến Nguyệt.” Thần Tử Thích hất tay, làm bộ cánh tay là một con rồng bơi, uốn lượn hướng đến hai chân Đan Y túm lấy.


Tiểu kịch trường :

Thích Thích : Xem chiêu Du Long Kiến Nguyệt đi.

Chim tướng công: Ngươi mà công kích ta, sẽ không thể gọi là Du Long Kiến Nguyệt được.

Thích Thích: Thế là gì ?

Chim tướng công: Du Long Kiến Điểu.

Thích Thích :…….

Chim tướng công : Ta còn có chiêu thức khác, ngươi có muốn học không?

Thích Thích: Còn chiêu gì?

Chim tướng công  Phượng Hoàng Nhập Động, Trực Đảo Hoàng Long.

Thích Thích : Ta học được không ?

Chim tướng công : Không thể

Thích Thích : _(:з」∠*)_

=))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))) đờ đờ