Chương 8: Cô Ấy Là Vợ Tôi 621 Chữ

Giáo Sư Anh Thật Vô Sỉ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



” Mẹ biết hai đứa là bạn thân.

Nhưng cũng đừng quá phận dù sao nó cũng phải gọi con một tiếng chị dâu “
” Mẹ cũng như anh ta? Nhiều lời như vậy làm gì? “
” Mẹ chỉ nhắc nhở con mà thôi! Đến lúc đó người ta sẽ nói con quan hệ không rõ ràng với cả hai anh em.

Người ta nói thế nào con quản được sao? “
” Con không quan tâm “
Nói rồi cô bỏ lên phòng.
[……]
” Tiểu Hàn, làm sao vậy? ” Mẹ Dương lo lắng hỏi.
” Con không sao.

Khuya rồi mẹ ngủ sớm đi “
” Mẹ là mẹ con nhìn con ủ rũ như thế còn nói là không có? “
Anh ngồi xuống sofa nói:
” Hi Trân với Tiểu Kỳ thân quen vậy sao? “
” Tiểu Trân với Tiểu Kỳ chơi với nhau từ bé đến giờ thân thiết cũng là điều khó tránh.


” Liệu cô ấy có vì con lạnh lùng với cô ấy lúc bé còn bỏ đi du học lúc 12 tuổi mà hủy hôn với con để lấy Tiểu Kỳ không? “
” Hai đứa nó cùng lắm chỉ thân thiết hơn bình thường thôi.

Con đừng nghĩ nhiều quá.


” Con không nghĩ nhiều làm sao được chứ? Đời này con không có cô ấy nhất định không sống nổi “
” Mẹ biết.

Đừng lo lắng nữa đã xác định ngày cưới là tháng sau rồi.



” Cảm ơn mẹ.

Con về phòng trước “
[……]
Sáng hôm Dương Hàn đến rất sớm.

Vào nhà chào hỏi ba mẹ Lạc rồi chờ cô xuống cùng ăn sáng.
” Anh đến đây làm gì? “
” Tôi đến đưa vợ mình đi học cũng không phải không được chứ? “
” Tiểu Kỳ đến đón tôi rồi.


” Tôi đã nói nó không cần đón em rồi.
” Anh….


Sau khi ăn sáng xong cô đứng dậy đi nhanh ra cửa mà không nói với anh tiếng nào.

Cô ra mở cửa rồi định theo con đường để đi đón xe buýt đến trường.
Anh cũng nhanh đi ra theo Lạc Hi Trân.

Anh biết cô ngang bướng sẽ chẳng nghe anh nói liền hung hăng bế cô lên mở cửa bỏ vào xe.
” Anh mở cửa ra tôi không muốn đi chung với anh.


” Tôi sẽ đưa em đến trường đừng ngang bướng nữa.


” Tôi ngang bướng cái gì? Là anh ép tôi ngồi lên xe của anh.


Anh không trả lời phóng xe đến trường.


Trêи xe chẳng ai nói gì với nhau nữa cả.

Một khoảng yên tĩnh đến đáng sợ.
Đến trường.
” Em không xuống đến lớp sao? “
Cô không trả lời.
” Tôi không ngại nhiều sinh viên mà bế em đến lớp đâu.


Cô vẫn không trả lời.

Cô nghĩ anh chắc chắn không dám nên vẫn cứ cự tuyệt.
Anh nghiêng người bế cô lên đi vào trường.
” Thả tôi xuống mau lên.

” Cô đánh liên tiếp lên ngực anh .
” Em cứ ở yên đó đi “
Cô càng muốn rời khỏi, anh càng ôm chặt cô hơn.

Biết mình chẳng làm gì được.

Anh còn đi đúng con đường có nhiều người qua lại nhất.

Cô chẳng muốn thoát ra nữa.
Cô liền vòng tay lên cổ anh, gục mặt vào ngực anh.

Cô thật sự không muốn bị người khác thấy mặt.

Nếu để thấy mặt như vậy cô chết chắc.
Bao nhiêu sinh viên, nghiên cứu sinh vì anh ta mà điêu đứng.

Đến ngay cả giáo viên nữ cũng mê đắm anh ta.

Họ sẽ chẳng vì một cô gái mà nhân nhượng.

Chắc chắn sẽ đồn ầm lên.

Đến lúc đó cô sẽ chẳng dám đến trường nữa.
Có mấy sinh viên hỏi với theo:
” Giáo sư Dương, thầy đang bế ai vậy ạ? “
” Cô ấy là vợ tôi.”.