Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi
Đăng vào: 12 tháng trước
Chẳng mấy chốc đĩa đồ nướng đã vơi đi, Diêu Vận Lạc uống một ngụm nước, yên lặng quan sát người trước mặt.
Mắt thấy người yêu mình ăn xong, Thẩm Tư Duệ cũng ngừng đũa.
"Không được lãng phí thức ăn." Diêu Vận Lạc cong môi, gắp vài xâu thịt nướng vào bát cô nhóc, thuận tay chồm tới xoa đầu. "Ăn mau chóng lớn." Ẩn chứa trong lời nói là sự cưng chiều hết mực.
Thẩm Tư Duệ biết không từ chối được, đành cúi đầu tiếp tục.
Cho đến khi trở lại con xe hơi đen tuyền, Diêu Vận Lạc vẫn chưa nhắc gì đến chuyện muốn nói.
Điều này vô hình trung tạo nên cảm giác bất an. Bởi vì nếu như là tin vui, hẳn cô ấy sẽ nói không chút do dự. Nhưng từ lúc gặp nhau đến giờ cũng gần được hai tiếng, mỗi lần nhắc đến giảng viên Lạc đều đánh trống lảng.
Thẩm Tư Duệ nhắm mắt, đôi mày đẹp vô thức nhíu lại, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, lần thứ hai mở mắt ra, trước mặt đã đổi thành cảng biển.
Cô nhóc hoảng hốt quay sang nhìn ghế tài xế. Thật may mắn, giảng viên Lạc vẫn còn ngồi ở kia.
Đôi mắt Diêu Vận Lạc xa xăm, mái tóc nhẹ xoắn phần đuôi, lả lơi hai bên sườn mặt. Hệt như lần đầu gặp, trên người cô ấy mang đến khí chất cao ngạo, xinh đẹp mà quyến rũ.
Cô ấy nghiêng đầu, nở nụ cười, "Dậy rồi sao?"
"... Vâng ạ." Thẩm Tư Duệ không nhịn được nữa, cô nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc chuyện cô định nói là gì?"
Diêu Vận Lạc trầm mặc.
Cô ấy xuống xe, vòng qua ghế phụ lái mở cửa, nắm lấy tay Thẩm Tư Duệ, dẫn cô nhóc đến ghế đá.
"Ba tôi là thương nhân, em trai tôi theo ba làm việc. Hai ngày trước bọn họ ra biển giao dịch, hôm nay là ngày trở về."
Thẩm Tư Duệ cảm giác chuyện cô ấy muốn nói không đơn giản chỉ có nhiêu đó. Khoan đã, nói như vậy có nghĩa là...
Ánh mắt cô nhóc loé lên tia sáng, lắp bắp nói, "Cô muốn em ra mắt người nhà?"
"Thế nào? Sợ sao?" Diêu Vận Lạc bật cười.
Thẩm Tư Duệ lập tức cúi đầu quan sát một lượt từ trên xuống. Bởi vì vừa tan học, ngay cả đồng phục cô nhóc cũng chưa thay ra. Bộ dạng như này đi gặp phụ huynh, có phải rất không có lòng thành không?
Nhìn Thẩm Tư Duệ ngơ ngác tự đánh giá bản thân, Diêu Vận Lạc nhịn không được ôm em ấy vào lòng.
"Đồ ngốc, việc quan trọng như ra mắt người nhà, tôi đương nhiên sẽ báo trước để em chuẩn bị tinh thần. Lần này chúng ta chỉ ở xa xa nhìn thôi. Cho em biết mặt bố tôi, lỡ có vô tình gặp, còn biết cách cư xử lấy lòng."
Nghe xong những lời này, người cô nhóc mềm nhũn ra. Trên đời này không gì sướng bằng có người yêu tâm lý.
Thẩm Tư Duệ an tâm dựa vào người Diêu Vận Lạc. Mùi hương thanh mát quen thuộc tràn về, mang đến cảm giác được bảo vệ, chở che.
"Bọn họ đến rồi." Diêu Vận Lạc cố ý kề sát nói nhỏ, hơi thở nóng ấm phả lên vành tai mang đến chút nhột nhạt, ngứa ngáy.
Cô ấy thả lỏng đôi tay, xoay cô nhóc về hướng nhìn của mình, lại tiếp tục ôm từ phía sau.
Thẩm Tư Duệ không sử dụng nước hoa, thế nhưng trên người có loại hương thơm đặc hữu. Nhẹ nhàng phảng phất, rất thoải mái dễ chịu.
Cô nhóc dường như rất khẩn trương, ánh mắt liên tục nhìn về phía chiếc thuyền vừa cập bến. Người đầu tiên xuống thuyền là một gã đàn ông cao to, trên mắt có vết sẹo. Ông ấy dừng lại một bên, đợi chờ những hành khách bên trên xuống.
Dòng người lần lượt đi xuống, nam có nữ có, người lớn, trẻ con đều có, thậm chí cả người già cũng có.
Thẩm Tư Duệ rơi vào hoang mang. Đông như vậy, làm sao tìm được Diêu Cố cùng với bố Diêu?
"Người đàn ông xuống đầu tiên, trên mặt có vết sẹo là ân nhân của tôi." Giọng nói cô ấy mang theo sự biết ơn.
Cô nhóc liếc mắt về phía giảng viên Lạc, đột nhiên tự hỏi rốt cục mình hiểu người yêu mình bao nhiêu.
Cô ấy lớn tuổi hơn cô, chuyện từng trải cũng nhiều hơn. Đương nhiên cũng có quá khứ, nhưng là tốt đẹp hay ám ảnh, cô nhóc cái gì cũng không biết.
Chuyện duy nhất Thẩm Tư Duệ biết, là bố mẹ cô ấy đã ly hôn, để lại cô ấy và em trai Diêu Cố.
Bởi vì mong muốn được hiểu rõ giảng viên Lạc hơn, vừa nghe cô ấy nhắc đến "ân nhân" Thẩm Tư Duệ lập tức hỏi: "Ông ấy đã giúp đỡ cô sao?"
Diêu Vận Lạc trầm ngâm ít phút, sau đó dùng giọng mũi khẽ "ừm". Bên kia hình như tất cả mọi người đã xuống thuyền. Đợi thêm một lúc, người đàn ông trung niên cùng với Diêu Cố mới đi xuống.
Thằng nhóc vừa xuống thuyền, tay trái che đi ánh mặt trời, lia mắt một vòng xung quanh.
Diêu Vận Lạc kéo Thẩm Tư Duệ cùng nhau ngồi xuống ghế đá. Bởi vì chỉ có một cái ghế, bé con hiển nhiên ngồi trên đùi cô.
"Tiểu Cố đang dò xét xem tôi có đến không. Em ngồi yên che chắn tôi một chút."
Kì thật Diêu Vận Lạc có chút chuyện với bố. Cô ấy không muốn gặp ông, thế nhưng mỗi lần thuyền cập bến, lại nhịn không được tìm một vị trí xa xa quan sát ông ấy.
Đây có thể xem là một trong những lần hiếm hoi cô ấy đến gần như này. Tất nhiên là vì có người trước mặt che chắn, Diêu Vận Lạc không lo bị phát hiện.
Thẩm Tư Duệ há mồm, đôi má ửng hồng ngại ngùng. Cô nhóc muốn nói nhưng lại không biết nói gì. Cuối cùng đành yên phận che chắn giảng viên Lạc.
Diêu Vận Lạc ló cặp mắt trên vai Thẩm Tư Duệ, thỏ thẻ nói, "Kì thật đối với những chuyện gia đình, tôi là một kẻ hèn nhát không dám đối mặt. Đợi thêm một thời gian nữa, tôi sẽ kể với em, được không?"