Đăng vào: 12 tháng trước
Tiêu Bố Y chọn người còn chưa xong thì đã mờ sáng, cũng đã phải dẫn theo mấy người được chọn xuất phát đến Mã ấp.
Người được chọn cũng phải thỏa mãn nhiều điều kiện, người mà hắn đem đi cũng phải xem như là phải đạt trạng thái tốt nhất.
Hòe Mập còn chưa đi lại được, A Tú bị trúng một thương, cánh tay đến bây giờ vẫn chưa hoạt động mạnh được, Mạc Phong cùng Chu Mộ Nho cũng bị thương, cánh tay cũng không thể dùng sức, người như vậy vào trong thành chỉ sợ sẽ bị quan binh bắt lại tra hỏi, cho nên Tiêu Bố Y cũng chỉ có thể dẫn theo Dương Đắc Chí cùng Tiễn Đầu.
Đương nhiên ngươi trong sơn trại cũng không ít, nhưng đây cũng không phải là đi ăn chơi, Tiêu Bố Y cho rằng đem hai người theo như vậy cũng đủ rồi.
Đám người Tiêu Đại Bằng hiện tại tuy là thổ phỉ, nhưng trước kia dù sao cũng là đào binh, cũng không dám cứ thế mà đi vào Mã ấp, mấy người Tiêu Bố Y đều mới sinh sau này, nên không cần lo lắng.
Nhìn về cửa thành xa xa, cũng không tính là cao lớn nguy nga, nhưng cũng cực kỳ nặng nề, người ra vào không ngớt.
Tuy Thủy Tất Khả Hãn không nể mặt Hoàng Thượng, cự tuyệt triều cống, nhưng hiện tại lúc này cũng chỉ mới có va chạm nhỏ, cũng chưa có mâu thuẫn gì lớn.
Kiểm tra ở cửa thành cũng chỉ là cho có, mấy binh sĩ nhìn đám người Bố Y cũng như là nông dân vào thành kiếm sống, cũng không thèm liếc mắt nhìn lầm thứ hai.
Tiêu Bố Y đã sớm thay giày đi ngựa, cùng cung tên, mặc y phục của dâm chúng bình thường, nên đi vào cũng rất thỏai mái.
Cả đám người sau khi bước vào cửa thành Mã ấp, đều là hít vào một hơi, cảm giác trong không khí mang theo hương vị đã lâu không gặp.
Thảo nguyên có chỗ tốt của thảo nguyên, thành thị cũng có cái hay của thành thị.
Dẫm trên con đường lát đá trong thành, mọi người ít nhiều ít đều có chút hưng phấn.
Trước tiên là tìm một quán trọ nghỉ chân, gởi ngựa, ba người lúc này mới thong thả ra ngoài.
Trong thành người đến người đi, tiếng bán hàng hò hét không dứt bên tai, Tiêu Bố Y vuốt vuốt mấy điều tiền ở trong túi, cảm nhận được sức nặng của nó.
Hắn chỉ cần theo vài hạt ngân đậu, dấu ở trong vạt áo, vài điếu tiền ở trong túi.
Nhiệm vụ của hắn lần này chính là tìm thương đội đi Đột Quyết, sau đó tìm biện pháp gia nhập, để làm quen với tình hình.
Căn cứ theo tin tức của Tiết Bố Nhân, Mã ấp tuy không lớn, thương đội cũng chỉ có hai nhà, một nhà là Thiên Mậu thương đội, nghe nói sau lưng cũng có quan hệ với vài đại gia tộc làm chỗ dựa, căn cơ thâm hậu, còn một nhà khác là thương đội Hà Đông Bùi Phiệt, thành lập cũng chưa bao lâu.
Tiêu Bố Y lúc này cũng đã ít nhiều hiểu được khái niệm môn phiệt (thế lực gia đình), mấy khái niệm này đều được Tiêu Đại Bằng nói cho nghe.
Tiêu Bố Y may mắn có một người cho văn võ song toàn, tuy cái gọi là song toàn này bất quá cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, nhưng Tiêu Đại Bằng dù sao đã vào nam ra bắc nhiều, kiến thức rộng rãi.
Môn phiệt bắt đầu từ thời Hán mạt, mấy trăm năm nay đã hình thành những nét độc đáo.
Bởi vì quyền lực của Trung ương đã suy yếu, cho nên các thế lực quý tộc địa phương cũng đã phát triển lớn mạnh, cũng đã hình thành một giai đoạn môn phiệt sĩ tộc chính trị độc nhất vô nhị trong lịch sử.
Mấy môn phiệt cũng không giống như Hoàng đế một cõi, Hoàng đế thì cao cao tại thượng, còn môn phiệt đối với vận mệnh hưng suy của quốc gia đều có sự trọng dụng nặng nhẹ khác nhau, thương đội có bọn họ chống lưng mới có thể hành tẩu không cố kỵ, môn phiệt có thương đội cung cấp mới có thể trường thịnh không suy.
Điều này theo cách giải thích của Tiêu Bố Y, chính là lấy quyền mưu tư, lấy tiền đổi quyền.
Tiêu Bố Y sau khi biết những điều này, mới hiểu được mình lúc trước muốn một thân xông pha thiên hạ cũng có chút ngây thơ.
Hắn cho dù muốn buôn bán ngựa, muốn trở thành nhà cũng cấp ngựa lớn nhất thiên hạ, nếu không có môn phiệt sĩ tộc chống lưng, cũng tuyệt đối là si tâm vọng tưởng.
Cho nên hắn cố gắng gia nhập thương đội, xuất ra nhiều tiền, cũng phải tìm cơ hội tiếp xúc với một số nhân vật thượng tầng.
Đại Tùy trọng nông khinh thương, sĩ nông công thương, nền tảng của quốc gia đều hướng đến là sĩ cầm đầu, nông đứng sau, thương xếp sau chót.
Tuy vẫn nói thư sinh chỉ biết nói chứ không biết làm, nhưng công thương thậm chí còn không có cơ hội thi cử, sĩ chỉ cần ở nhà khổ công đọc sách, lại có thể một bước thành danh.
Bỏ ruộng làm quan, một bước lên trời cũng là lý tưởng của rất nhiều người thời này, làm ăn buôn bán tuy có tiền, nhưng vẫn là một nghề nghiệp bị người ta xem thường nhất.
Những người trẻ tuôi như Tiêu Bố Y, rất nhiều người chẳng thà làm lính rong ruổi chốn trận tiền, hoặc làm ruộng mưu sinh, cũng không muốn đi làm ăn.
Qua đó có thể thấy địa vị của người làm ăn buôn bán thật sự không ra gì, cho nên lúc trước đám người Tiêu Đại Bằng lo lắng cũng là bình thường.
Chẳng qua Tiêu Bố Y lại không có loại quan niệm này, bởi vì hắn không phải là người thường, hắn là người hiện đại.
Kinh tế thị trường cùng giá trị của đồng tiền hắn đều biết rõ, một người không xe không tiền thì không tính là nam nhân thành công.
Hắn thật ra rất thích làm thương nhân.
Hắn mấy tháng gần đây cũng là thoát thai hoán cốt, cũng đã kiếm không ít tiền, cho nên trong đám người trẻ tuổi trong sơn trại cũng có uy tín, đám người Mạc Phong cung cảm thấy làm thổ phỉ thì cũng không khá gì hơn làm ăn buôn bán, nên cũng không phản đối, chính vì vậy mà mấy người Tiêu Đại Bằng cũng đỡ công thuyết phục rất nhiều.
"Bố Y, đến rồi, trong này là địa bàn của Thiên Mậu thương đội" Dương Đắc Chí dừng bước.
Trước mắt là một cánh cửa lớn đen đúa, có đồng hoàn lấp lánh, hai bên có hai con sư tử đá đang giương nanh múa vuốt, trông rất sống động.
Phía trên cánh cửa có một tấm biển lớn mạ vàng, trên có hai chữ Thiên Mậu lấp lánh, cũng không có chữ gì khác.
Tiêu Bố Y đi lên bậc thang, gõ cửa hai cái, cánh cửa ‘kèn kẹt’ mở ra, một người đội mũ lệch đi ra, đưa mắt dò xét trên dưới Tiêu Bố Y, ánh mắt có vẻ khinh khỉnh, "Chuyện gì?"
Hắn ở trong này cũng chỉ là người làm, nhưng liếc mắt cũng nhận ra ba người này thuộc loại người ba không, không hậu thuẫn, không địa vị, không có tiền.
Tiêu Bố Y cười cười, biết lúc này cũng chỉ có thể hạ thấp mình, có thực lực thì mới bức bách được người ta, không có thực lực mà làm vậy chỉ là kẻ ngu ngốc.
"Chúng ta muốn tìm Lương quản gia" Tiết Bố Nhân sự tình lớn nhỏ đều đã điều tra nói hết với Tiêu Bố Y, cho nên Tiêu Bố Y mới biết Chủ sự của Thiên Mậu họ Lương.
"Ồ?" Người nọ lại liếc nhìn Tiêu Bố Y, "Ngươi quen với Lương quản gia sao?"
"Nghe đại danh đã lâu" Tiêu Bố Y chỉ có thể nói một cáh hàm hồ như vậy.
Người nọ cười lạnh một tiếng, cũng đã nhìn ra, "Lương quản gia bộ ngươi muốn gặp là gặp sao?"
Tiêu Bố Y bất đắc dĩ, chỉ có thể xuất ra vé thông hành vạn năng, "Tiểu ca, đây là một chút tâm ý, phiền huynh đài thông báo một tiếng".
Vé thông hành của hắn đương nhiên không phải là thứ gì đặc thù, mà là một xâu tiền.
Người ta cũng có câu, có tiền là có thể sai quỷ khiến ma, có tiền ở âm phủ cũng hoành hành không cố kỵ, huống chi là ở đây.
Người nọ xốc xốc xâu tiền trong tay, trên mặt rốt cuộc cũng mỉm cười, "Tốt lắm, ngươi chờ ở đây một chút".
Nhìn bóng dáng người nọ đi xa, Tiễn Đầu hận không thể đuổi theo đập chết hắn, "Thiếu đương gia đối với hắn khách khí làm gì, đập cho hắn một trận không tin là hắn không nghe lời".
Tiêu Bố Y cười rộ lên, vỗ nhẹ lên đôi vai gầy của Tiễn Đầu, "Tiễn Đầu, cương quá thì gãy, có thể co duỗi mới là đại trượng phu.
Mấu chốt của việc làm ăn chính là hòa khí sinh tài, ngươi nếu chỉ nghĩ đến việc đánh nhau, không bằng chúng ta đi làm thổ phỉ thì hay hơn".
Dương Đắc Chí gật đầu, "Thiếu đương gia nói rất đúng, chẳng qua ta thấy tên này nhìn dân thường thật sự là quá khinh thị".
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Xem mặt mà bắt hình dong cũng không ít, hắn cũng không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.
Đúng rồi, sau này cứ gọi ta Bố Y là được rồi, chúng ta là người làm ăn mà".
Hai người cùng cười, lẩm bẩm nói:" Chúng ta là người làm ăn nhân? Thật thú vị!"
Một xâu tiền tuy không nhiều lắm, nhưng ít nhất cũng làm cho người nọ hành động nhanh hơn nhiều.
Nhưng ba người cũng cũng phải chờ ước chừng một bữa cơm mới thấy người nọ từ trong cánh cửa lò đầu ra, "Vào đi".
Đám người Tiêu Bố Y đi vào, mới phát hiện nơi đây bên ngoài trông thì bình thường, nhưng bên trong đình đài lầu các, cây hoa um tùm, rất là thanh nhã.
Ba người xuyên qua một hành lang thật dài, lúc này mới đi vào một căn sảnh.
Căn sảnh này cũng chỉ là một căn phòng hóng gió, ba người bọn họ thật chẳng khác gì ba người vợ lẽ, trên mặt thì phải tươi cười, nhưng trong lòng cũng không quá hy vọng.
Ba người đến ý đồ cũng không rõ, trông lại nghèo hèn, hiển nhiên hiểu được người tiếp mình cũng sẽ không phải là nhân vật lớn gì.
"Chờ đó" Người nọ nói một tiếng, không hề để ý tới ba người nữa, lập tức đi ra ngoài.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu, thầm nghĩ tên này thật khá, một quản gia thương đội so với Thái Thú còn muốn ngạo mạn hơn.