Chương 19: 19: Thoại Bất Đầu Ky

Giang Sơn Mĩ Sắc

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Tiêu Bố Y sau khi cân nhắc nhất cử nhất động của đại hán lúc ấy, sau hồi lâu mới rút hai tên ra, thử một chút, lúc này mới phát hiện lấy tay bắt lấy hai mũi tên cũng có chút không tự nhiên.
Trước kia hắn giương cung đều sử dụng ba ngón tay để khống chế, nay ba ngón này không thay đổi, lại kẹp thêm hai mũi tên, đương nhiên là khó chịu khó nói thành lời.
Không nói tới một cung bắn ra bốn mũi tên giống như đại hán kia, hắn lấy ba ngón tay kẹp hai mũi tên, cung cũng đã không thể giương lên rồi.
Tiêu Bố Y chán nản ngã ngồi, vứt cũng ra đất, lúc này mới hiểu được rất nhiều lúc nghĩ là một chuyện, mà làm lại là chuyện khác.
Nói như vậy đại hán nọ một cung bốn tiễn, đích xác là có nhân tố võ công ở bên trong nữa, lực trên ngón tay của hắn ít nhất cũng mạnh hơn mình rất nhiều.
Nhưng tới khi nhìn lại cung tên ở trên mặt đất, tính cố chấp của Tiêu Bố Y lại nổi lên, nắm chặt nắm tay, lại kẹp tên, không biết tập qua bao nhiêu lần, ngón tay đa bỏng rát khó chịu, đã miễn cưỡng có thể giương cung, cong cong vẹo vẹo bắn ra hai mũi tên, lúc này mới bất đắc dĩ quay trở về.
Nhưng ngày kế tiếp, Tiêu Bố Y ngoại trừ xem thương thế của Hòe Mập ra, cũng chỉ tập trung luyện đao cùng luyện bắn tên mà thôi.
Cũng may tính cách của hắn quật cường, nhưng lại không nóng nảy, tuy một cung bốn tiễn không thành, nhưng cũng đã nghĩ ra phương pháp giải quyết.
Lúc trước vì huấn luyện cái gọi là mã ngữ (ngôn ngữ của ngựa), hắn đã ăn ngủ cùng với ngựa, loại nghị lực này cũng ít người sắnh bằng.

Đám người Mạc Phong Hòe Mập tuy hâm mộ khả năng thuần dưỡng ngựa của hắn, nhưng hiển nhiên cũng chưa từng có dụng tâm cùng khắc khổ như hắn.
Thương tích của Hòe Mập tuy nặng, nhưng dù sao cũng là tuổi trẻ lực mạnh, mỗi ngày một khá lên, ánh mắt Hàn Tuyết nhìn hắn cũng càng ngày càng ôn nhu, cũng biết trong sơn trại bọn họ có người bị thương, cũng không đề cập tới chuyện về lại tộc.
Nhưng Tiêu Bố Y thì thấy được sự lo âu trong đôi mắt của nàng, nhiều ít cũng có sự áy náy.
Cứ như thế qua nửa tháng, Tiêu Bố Y miễn cưỡng đã có thể khống chế hai mũi tên, khi bắn ra độ chính xác cũng cao hơn nhiều, trong lòng cũng có chút cao hứng, nhưng khi nghĩ đến đại hán trọng đồng, quả thực vẫn không thể so sánh được, lại có chút uể oải, vào một ngày đang từ trên núi đi xuống, thấy Mạc Phong tới nhắn đi tới Tụ Nghĩa Sảnh gặp một người.
Người này gương mặt già nua, chẳng qua cách ăn mặc cũng cổ quái.
Ngươi này gò mà cùng mũi đều cao, cả bộ mặt như là núi non trùng điệp vậy, Tiêu Bố Y vừa nhìn thấy hắn, liền cảm thấy hắn không phải là người Trung Nguyên.
Quả nhiên không sai, Lại Tam thấy Tiêu Bố Y đi vào, đã gấp rút đứng lên giới thiệu, "Thiếu đương gia, đây là người bản địa Đột Quyết ta đã tìm được, gọi là Ba Đồ Cách Lặc, có hắn dẫn đường, ra vào trên thảo nguyên cũng sẽ không gặ vấn đề gì".
Ba Đồ Cách Lặc này chừng bốn mươi tuổi, xem ra khá trầm ổn lão luyện, người vạt áo lật về bên trái rất có khí tức của thảo nguyên.
Tiêu Bố Y đến nơi này mới biết được, thì ra ngoại trừ man di hoặc người chết trong mắt người Hán, mới có thể vạt áo lật về bên trái.

Trang phục của người này vừa nhìn đã biết chính là người thảo nguyên.
Cha hắn cùng Nhị đương gia liếc mắt qua, phát hiện người này khẽ cay mày, trong lòng vừa động, liền ôm quyền nói: "Hạnh hội hạnh hội, mong chờ đã lâu".
Ba Đồ Cách Lặc nhếch miệng cười cười, cô lý cô lố vài câu, Tiêu Bố Y một câu cũng không hiểu, chỉ có thể nhìn Lại Tam.
Lại Tam trên mặt như tỏa ra hào quang thánh khiết, tỏ ra rất tự mãn.
"Thiếu đương gia, hắn nói cũng rất vui khi gặp ngài".
"Hắn biết tiếng Đột Quyết sao chứ?" Tiêu Bố Y hơi nhíu mày, thầm nghĩ nếu nói như vậy, chúng ta thật lên giá hai phần tiên, cũng chỉ có một người dùng.
Lại Tam thật ra cũng không phải là người của sơn trại, với ánh mắt của Tiêu Bố Y, hắn cũng chỉ là một tên vô công rồi nghề ở Mã ấp mà thôi.

Lúc trước đầu nhập sơn trại, đã cho Tiêu Bố Y cảm giác người này không có chuyện gì làm mới đi làm thổ phỉ.
Từ khi Tiết Bố Nhân giao cho hắn việc này, Lại Tam cuối cùng cũng có cơ hội, Ba Đồ Cách Lặc này nếu chỉ có thể nói tiếng Đột Quyết, vậy việc đi thảo nguyên của bọn họ không phải đều phải giao cho Lại Tam sao?
Suy nghĩ một hồi, cho dù Mạnh Thường Quân cũng có đồ đệ xảo trá, Tiêu Bố Y cũng thôi không nghĩ nữa.
"Hắn là người bản địa Đột Quyết, đương nhiên chỉ biết nói tiếng Đột Quyết" Lại Tam cười rộ lên, "Chẳng qua cũng may ta cũng có thể nói một chút tiếng Đột Quyết, có thể giúp mọi người giao tiếp".
"Ồ" Tiêu Bố Y ngồi xuống, không nói lời nào.
Tiết Bố Nhân cũng giải thích: "Bố Y, vốn mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ gió đông, ta cùng Trại chủ thương lượng, lần này chúng ta trước tiên phái mấy mấy người dò xét đường xá, cũng chưa nóng nảy buôn bán, đợi sau khi cảm thấy đường lối đã thông rồi mới tính.

Cứ như vậy, chúng ta cũng cần một người quen thuộc với phong tục Đột Quyết dẫn đường, đường xá cùng giao thiệp dọc đường đều do hắn lo, tránh cho chúng ta rất nhiều phiền toái".
Tiêu Bố Y gật gật đầu, cảm thấy so với lời Hàn Tuyết nói cũng không sai biệt lắm, trong lòng vừa động, gọi Mạc Phong lại thấp giọng nói hai câu, Mạc Phong có chút kinh ngạc, gật đầu đi ra ngoài.
"Thù lao tính như thế nào?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Không đòi tiền" Lại Tam lớn tiếng nói.
Tiêu Bố Y cũng ngẩn ra, thầm nghĩ chẳng lẽ bị sét đánh trúng hay sao vậy, "Có chuyện tốt như vậy sao?"
"Chúng ta lo cho sự phát triển trước mắt của sơn trại, cũng rất khẩn trương," Lại Tam vung tay nói, "Cho nên chúng ta hiện tại tạm thời không cần thù lao, chỉ cần có cái ăn cái ở là tốt rồi, thật ra cũng không cần cái ở, mọi người đi thảo nguyên, không phải là lấy trời làm mền, lấy đất làm giường sao" Lại Tam tận lực đem sự vô tư của mình phóng đại lên, "Chúng ta nghĩ, nếu sau này sơn trại phát triển, bắt đầu chân chính làm ăn, mỗi lần chỉ cần kiếm được nửa phần tiền tài buôn bán được, nửa phần ta nghĩ thật sự không nhiều lắm?"

Tiết Bố Nhân gật gật đầu, "Đích xác là không nhiều lắm".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ nửa phần tuy không nhiều lắm, nhưng nếu làm như vậy, có nghĩa là ngươi đã chiếm được 5% lợi tức, đợi sau khi phát triển buôn bán ngựa phát triển, tiểu tử ngươi không cần làm gì cũng cơm no áo ấm, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?
Nếu ngươi cái gì cũng không cần làm, đã có thể chiếm được 5% lợi tức, vậy các huynh đệ đi theo hắn vào sinh ra tử, thiếu chút nữa đã bỏ mạng thì sao? Muốn chơi lão tử sao, tiểu tử ngươi còn non nớt lắm.
"Không được" Tiêu Bố Y quả quyết lắc đầu, bộ dáng hết sức cứng rắn, "Tuy sơn trại mới bắt đầu phát triển, nhưng tuyệt đối không thể bạc đãi nguyên lão như ngươi, tiền nhất định phải cấp, chuyện phân tỷ lệ không cần quan tâm tới".
Lại Tam sắc mặt khẽ biến, chỉ nói, "Thiếu đương gia khách khí".
Tiết Bố Nhân cùng Tiêu Đại Bằng đều nhìn nhau, không hiểu ý định của Tiêu Bố Y.
Trong mắt bọn họ, đề nghị của Lại Tam cũng không tệ, bởi vì cũng không ai biết buôn bán ngựa rốt cuộc có thể phát triển hay không, có thể kiếm tiền hay không.

Lại Tam cùng người Đột Quyết kia cam nguyện làm không công, đối với bọn họ mà nói là một chuyện tốt, cho nên chuyện chia phần về sau, hiển nhiên là để sau hãy tính.
"Nếu không chia phần, hai người các ngươi muốn bao nhiêu thù lao?" Tiêu Bố Y hỏi.
Lại Tam sắc mặt không hề khách khí nữa, "Cái này thì, Thiếu đương gia cũng không xuất được nổi đâu, Thiếu đương gia không biết đạo gạo muối quý trọng, ta vốn muốn cho sơn trai đỡ tốn chi phí, nhưng một khi Thiếu đương gia đã mở miệng, ta nghĩ muốn thuê người như Ba Đồ Cách Lặc, nói như thế nào cũng phải một lần mấy chục điếu tiễn mới được".
"Mấy chục điếu?" Tiêu Bố Y hỏi lại.
"Ít nhất bảy tám mươi điếu" Lại Tam hừ một tiếng, có chút bất mãn.
Tiêu Bố Y cau mày, thấy cha hắn cười khổ, Tiết Bố Nhân thì có vẻ bất đắc dĩ.
Thì ra Đại Tùy sau khi thống nhất tiền tệ cả nước, một ngàn tiền năng tới bốn cân hai lượng, ngẫm lại cũng có chút nặng, mang mấy chục điếu tiền cũng muốn không nổi, đương nhiên cũng là số lượng không nhỏ.
Một văn tiền nếu tại Mã ấp, ăn sáng cũng không thành vấn đề, bảy tám mươi điếu tiền tương đương với chi tiêu của một gia đình trong nửa năm, tuyệt đối không thấp.
Hơn nữa sơn trại hiện tại vốn chính là tự lực cáng sinh, tự sản xuất ra, lương thực rau cỏ, da dã thú, cũng đều không thể chuyển thành tiền, một lần chi ra bảy tám mươi điếu cũng là một gánh nặng.
"Thật ra chúng ta không nghĩ đến đòi tiền," Lại Tam thấy mọi người khó xử, trên khóe miệng lộ ra vẻ trào phúng, "nhưng Thiếu đương gia…"
"Mấy chục điếu tiễn thì có chút nhiều, mười điếu được không?" Lại Tam đưa giá tới trời, Tiêu Bố Y vẫn điềm nhiên ngồi trả giá.
"Mười điếu tiền?" Lại Tam ngửa mặt lên trời cười rộ lên, không chút lo lắng, "Vậy phiền Thiếu đương gia ngươi tự mình đi tìm người bản địa Đột Quyết đi, giá cả này, ta thực tìm không ra!"
"Thực sao?" Tiêu Bố Y cũng cười rộ lên, "Thật ra ta nghĩ tất cả mọi người đều là người quen, cũng dễ làm việc.

Cho nên cũng muốn để các ngươi giúp một tay.

Chứ thật ra ta cũng có quen biết với một người bản địa Đột Quyết, hắn chẳng những không lấy tiền, nếu chúng ta đi tới đó mà nói, hắn còn có thể nhiệt tình chiêu đãi, hơn nữa nói không chừng còn có quà tặng nữa là đằng khác".
"Tặng cái gì, tặng Thiếu đương gia vài tiễn đầu (mũi tên) sao?" Lại Tam khẩu khí trào phúng, hiển nhiên là không tin.

Hắn nói tặng tiễn đầu ý là người Đột Quyết hiện có quan hệ không tốt với người Trung Nguyên, gặp mặt liền động thủ, bắn cho ngươi vài mũi tên cũng là chuyện bình thường.
Tiễn Đầu cũng ở đó, nhịn không được nói: "Nơi này có chuyện gì liên quan tới ta?"
Mọi người muốn bật cười, lại cảm thấy không khí có chút căng thẳng, không khỏi đều trầm mặc xuống.