Chương 43: ◙ LUẬN VÕ

Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Thấy Vi Sinh Kỳ thay đổi thái độ, Ôn Mê và Mộ Lưu Tô đương nhiên không chống lại hắn

Mộ Lưu Tô hỏi Lam Tiểu Sí “đổi phương thức quyết định thắng thua? Cách gì?”

Lam Tiểu Sí đáp “hai bên cùng phái ra ba người, bên nào có hai người thắng coi như thắng chung cuộc”

Mộ Lưu Tô và Ôn Mê nhìn nhau. Mộ Lưu Tô nhíu mày, ý tứ thật rõ ràng: Tiên Tâm các sẽ không khó khi chọn ra ba người đánh thắng người Vũ tộc chứ? Ôn Mê cũng trừng lại hắn, ý tứ cũng rất rõ ràng: vô nghĩa, nếu phụ tử Vi Sinh Kỳ giúp nàng, bên nàng thắng chắc

Cuối cùng Mộ Lưu Tô lên tiếng “chỉ là người Vũ tộc sao?” Chọn lựa công bằng chút mới có cơ hội thắng ah

Lam Tiểu Sí cười đáp “ta biết Mộ cha lo lắng Vi Sinh thúc thúc và Tiểu Từ, ngươi yên tâm đi, bọn họ không phải Vũ nhân”

Mộ Lưu Tô an lòng một chút, nhìn thoáng qua Ôn Mê, lại nói “lời của ngươi có thể thay mặt Lam Phỉ sao?” Hắn vẫn không quá tin tưởng, nếu phụ tử Vi Sinh Kỳ không tham chiến, Tiên Tâm các sẽ có cơ hội thắng hơn phân nửa, Lam Phỉ chịu sao?

Lam Tiểu Sí nhún nhún vai

Lam Phỉ phe phảy quạt lông “ta không bao giờ làm mất mặt nữ nhi của ta”

Ôn Mê ánh mắt phức tạp, nếu là hắn sẽ không có chuyện để việc của Tiên Tâm các cho nữ nhi mới mười sáu tuổi quyết định. Sự tình đột ngột, Lam Phỉ hẳn không biết kế hoạch của Lam Tiểu Sí thế nhưng hắn lại thản nhiên đáp ứng. Mà vừa rồi Lam Tiểu Sí không chút do dự phóng Lam huyết ngân hào về phía hắn, hắn có chút đau lòng, bỏ qua mười sáu năm, làm thế nào để bù lại?

Mộ Lưu Tô nhìn Ôn Mê, thấy hắn không nói lời nào liền ho nhẹ một tiếng, lúc này mà còn xuất thần cái gì chứ?

Ôn Mê phục hồi tinh thần, nói “nếu Tiên Tâm các thắng, ta muốn xem xuyết Vũ Đằng sơn, còn nữa, những hài đồng mà Lam Phỉ mua vào, ta muốn nhìn thấy bọn họ bình yên vô sự. Nếu Lam Phỉ thực sự dùng bọn họ để thí nghiệm thuốc, việc này không ổn”

Lam Phỉ cười nhạo “thật mạnh miệng nha”

Ôn Mê “ngươi có đồng ý hay không?”

Lam Tiểu Sí lên tiếng “nếu đã định thắng thua, ngươi thua phải trả tiền” Thấy Ôn Mê gật đầu, nàng nói tiếp “nếu Vũ tộc thắng thì sao?”

Ôn Mê đáp “chúng ta rời đi”

Lam Tiểu Sí không chịu “vậy thì Tiên Tâm các và Mộ cha trả giá có hơi thấp nha”

Mộ Lưu Tô nở nụ cười, tiểu nha đầu, ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng nhưng nếu các ngươi dám dùng huyết nô xuất chiến, Ôn Mê chắc chắn sẽ không để ý đến thắng thua nữa, vì thế hắn nói “làm phụ thân thật khó. Được rồi, ngươi muốn gì?”

Lam Tiểu Sí thương lượng “ít nhất cũng phải bồi thường tổn thất chứ?”

Mộ Lưu Tô bật cười thành tiếng “có thể”

Ôn Mê nhìn thoáng qua Lam Phỉ, đối với việc Vũ tộc xuất chiến thế nào, hắn đương nhiên biết rõ. Trong Vũ tộc, năng lực chiến đấu mạnh nhất chính là Lam Phỉ, Úc La, Sâm La, nếu đơn đất, hắn có thể thắng Lam Phỉ, Liễu Băng Nham đối phó với Sâm La là không thành vấn đề, đã thắng hai rồi thì việc Liễu Phong Sào đối phó với Úc La, thắng hay thua đều không sao. Cho nên hắn nói “được”

Lam Tiểu Sí nói “chỉnh đốn một chút, ngày mai tái chiến, cũng thỉnh Ôn các chủ chọn vài vị tiền bối đức cao vọng trọng đến chứng kiến”

Nàng nghĩ như thế, thật kín đáo. Ôn Mê cũng không phản đối “được”

Hai bên tạm thời đình chiến, trở lại Phương Hồ Ủng Thúy, Sâm La liền nói “nếu đơn đấu, cơ hội thắng của chúng ta không lớn”

Lam Tiểu Sí nháy nháy mắt “cho nên Ôn các chủ và Mộ cha mới đồng ý với ta”

Lam Phỉ lên tiếng “bảo bối nhi, cha không phải là đối thủ của Ôn Mê” Ngữ khí ủy khuất “lúc còn nhỏ, Ôn Mê đã học võ còn cha thì bị Lam gia ngược đãi, sau đó cha còn bị bán đến trường huấn điểu, hắn vẫn đang luyện võ. Hay là cha và hắn so huấn luyện chim đi?”

Lam Tiểu Sí dở khóc dở cười, làm như thật, an ủi hắn “không sao, cha thua thì thua” Nói xong nhìn thoáng qua Úc La “có điều phải ủy khuất sư phụ rồi”

Úc La im lặng, Lam Tiểu Sí liền đi đến cạnh hắn thì thầm vài câu, hắn do dự một lát rồi gật đầu

Bên ngoài Thái Cực Thùy Quang, Liên Kính chật vật bò trên đất. Mộ Lưu Tô ném hắn như ném rác, quải trượng của hắn cũng bị mất làm hắn không thể đi lại, mưa thu tí tách làm quần áo hắn dính toàn nước bùn, dơ bẩn hơn cả khất cái. Hắn không biết mình bò lết đã bao lâu, cũng không biết phía trước là nơi nào, cừu hận ngập tràn trong lòng, vì sao Vi Sinh Kỳ không giết hắn, lại để hắn rơi vào cảnh sống không bằng chết thế này?

Hắn cả người ướt đẫm, vừa đói vừa lại, tay cũng không có khí lực. Bên cạnh chính là Táng Tinh hồ, việc duy nhất hắn có thể làm được lúc này là chết. Hắn xòe đôi tay ngày xưa thon dài sạch sẽ mà lúc này vừa đen vừa bẩn, ghét bẩn tản ra trong nước như cuộc đời hắn. Hắn bật cười thành tiếng, hai tay cắm vào đất bùn, tiếp tục bò về phía trước. Tư vị bị nước nhấn chìm rất khó chịu, hắn cười ra nước măt, tiếp tục liều mạng bò về phía trước

Đột nhiên hắn bị nhấc lên khỏi hồ nước, hắn không khống chế được mà há miệng hít thở không khí. Phía sau có người nói “Liên Kính công tử, chạc chậc…thật đáng thương”


Liên Kính cảm thấy trước mắt tối sầm, quay đầu chỉ nhìn thấy một bóng ma. Hắn thở dốc hồi lâu “Ám tộc?”

Người kia gật đầu “Ám tộc Già Dạ”

Liên Kính đương nhiên nghe qua cái tên này, dù sao trước kia hắn cũng sống tại Cửu Vi sơn, còn là nghĩa tử của Vi Sinh Kỳ, đa số sự vụ của Cửu Vi sơn đều do hắn và Bộ Hàn Thiền xử lý. Hắn ho mấy cái, nói “Già Dạ? Ám tộc giáo phụ?”

“Ngươi vẫn còn nhớ ta? Đường đường là đại thiếu gia Vi Sinh thế gia lại lưu lạc đến mức độ này, thật khiến người ta thương tiếc”

Liên Kính phun ra một ngụm nước hồ “nếu ngươi đến để cười nhạo ta thì rất nhàm chán đó”

Già Dạ bật cười “đương nhiên không phải. Ta chỉ muốn hỏi Liên công tử một câu, nếu ta có cách khôi phục võ công của ngươi, ngươi có nguyện ý trung thành với ta không?”

Liên Kính ngẩn người “cái gì?” Rất nhanh hắn đã hiểu được ý tứ những lời này, hô hấp dồn dập hẳn lên “chưa từng nghe nói qua võ công bị phế lại có thể khôi phục”

Già Dạ cười nói “đó là bởi vì ngươi không rõ thế nào là lực lượng”

Toàn thân Liên Kính run rẩy, không phải vì lạnh mà vì kích động “ngươi thực sự có thể?” Già Dạ vứt hắn lên mặt đất, chậm rãi cúi người, Liên Kính nhìn rõ mặt hắn, không khỏi giật mình “ngươi…ngươi thật là Già Dạ? Vì sao lại trẻ như thế?” Nếu hắn nhớ không lầm, Già Ân con hắn bằng tuổi mình, thế nhưng Già Dạ này thoạt nhìn chỉ mới chừng hai mươi lăm tuổi

“Ta đã nói rồi, ngươi vốn không rõ thế nào là lực lượng”

Liên Kính nửa tin nửa ngờ nhưng chỉ do dự một lát liền quỳ rạp trên đất “Giáo phụ, xin giúp ta”

Già Dạ cười khẽ “nếu ta ra mặt, đương nhiên là tích tài có điều giúp ngươi cũng không thể không công”

Liên Kính ra sức dập đầu “ta nguyện ý để Giáo phụ sử dụng, vĩnh viễn trung với Giáo phụ, vượt lửa băng sông đều không chối từ”

“Tốt lắm, có điều thân phận ngươi như vậy, làm nô khó tránh khỏi đáng tiếc. Vi Sinh Kỳ đúng là có mắt không tròng, nếu ta đã giúp ngươi phục sinh, ngươi liền nhận ta làm cha đi”

Liên Kính không chút do dự, dập đầu “nghĩa phụ tại thượng, xin nhận một lạy của hài nhi”

Sau khi Liên Kính dập đầu ba cái thật mạnh, Già Dạ lấy trong tay áo ra một cái bình nhỏ, đưa cho Liên Kính. Liên Kính mở nắp bình, ngửi được một mùi hương kỳ lạ, như rượu lại như phấn, vội hỏi “đây là?”

“Tiên lộ quỳnh tương, ngươi đương nhiên chưa từng gặp qua”

Liên Kính không chút do dự, ngửa đầu uống cạn, còn có gì tệ hại hơn tình huống hiện tại chứ. Quỳnh tương ngọt lạnh, vừa vào cổ lại tỏa ra cảm giác nóng như thiêu như đốt, Liên Kính không khỏi kêu thảm, lăn lộn trên đất

Già Dạ yên lặng nhìn hắn, trong mắt lóe lên chút thương hại. Liên Kính nói không nên lời, vươn tay muốn kéo vạt áo Già Dạ lại bị hắn tránh đi, ẩn mình trong đấu bồng, hòa cùng màn đêm

Mỗi một tấc da thịt trên người Liên Kính đều nóng như thiêu, hắn cũng không biết mình đã phải trải qua bao lâu, thần trí hắn mơ hồ đến nỗi có người đi đến gần, hắn cũng không biết là ai

Người nọ đi đến gần Già Dạ, cung kính nói “phụ thân” Là Già Ân

Già Dạ hỏi “tập kết nhan mã thế nào rồi?”

“Đã xong nhưng Mộ tướng vẫn chưa liên lạc với chúng ta”

“Ừ. Lại đây làm quen với nghĩa huynh của ngươi đi. Họ vẫn còn là người ngoài, về sau ngươi sửa họ, gọi là Già Chi Kính đi”

Già Ân nhíu mày, nhìn Liên Kính, không, lúc này là Già Chi Kính còn lăn lộn trên đất, nói “phụ thân để hắn dùng Trường Sinh tuyền?”

Già Dạ cao giọng “ngươi có ý kiến?”

Già Ân cúi đầu “hài nhi không dám”

Già Dạ cười cười, hắn đứng cùng một chỗ với Già Ân càng giống là huynh đệ hơn là phụ tử. Già Ân không dám nhìn hắn, nghe hắn ra lệnh “mang theo nghĩa huynh của ngươi trở về đi”

Già Ân vươn tay phải ra, thấy quần áo của Già Chi Kính, không khỏi nhíu mày, quá bẩn, hắn không thể xuống tay, đành nhếch cằm, ra hiệu cho một Ám tộc khác đến nâng hắn ta.

Liên Kính được nâng dậy, kinh ngạc phát hiện hai chân của hắn có thể đi đường, nước kia như là tiên tuyền, chữa khỏi vết thương cũ của hắn. Ám tộc có bảo vật như vậy sao không nghe đề cập tới? Như vậy hắn có hi vọng khôi phục công lực sao? Hắn nhìn thoáng qua Già Dạ, dùng từ mừng rỡ như điên cũng không thể diễn tả tâm tình của hắn lúc này, đây là tuyệt lộ gặp sinh cơ sao? Lúc này hắn đã hoàn toàn thích ứng với họ mới của mình, vội vàng đuổi theo Già Dạ, mỉm cười với Già Ân, mặc kệ ánh mắt khinh miệt của Già Ân, hắn có thể chịu đựng vô tình nhất trên thế gian, chút kinh miệt này có là gì

Hôm sau, trận so tài đầu tiên bắt đầu. Sàn đấu là một mảnh đất bằng ngoài Phương Hồ Ủng Thúy, thỉnh thoảng có chim bay qua, có thể xem là điểu ngữ ôn hoa. Ôn Mê và Lam Phỉ là thủ lĩnh của hai phe, không tiện lên sân khấu ngay trận đầu. Úc La và Sâm La là huynh đệ cùng cha khác mẹ, diện mạo giống nhau nhưng cánh của Sâm Lam màu trắng, binh khí là Phượng Thủ Đàn Không, còn Úc La cánh màu đen, binh khí là Hắc Chi Cánh. Lúc này người đứng giữa sân khấu có cánh màu trắng, là Sâm La, phía Ôn Mê phái Liễu Băng Nham xuất chiến

Ôn Mê cũng đã mời tới năm vị lão giả có danh vọng cao trên giang hồ, lúc này một người cao giọng tuyên bố “hôm nay Vũ tộc và Tiên Tâm các luận võ, ba trận thắng hai, chúng ta làm chứng, trung thành với sự thật, tuyệt không thiên vị” Thấy Ôn Mê gật, hắn liền nói “bắt đầu”

Hai người ở giữa sân lập tức đánh nhau, mọi người cũng bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng. Đáng chết, giữa sân không phải Sâm La mà là Úc La. Nhưng sao lại thế nào? Úc La không phải cánh màu đen sao, người ở giữa trận có cánh màu trắng nha.

Ôn Mê và Mộ Lưu Tô nhìn nhau rồi nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí đang ngồi cạnh Lam Phỉ. Mộ Lưu Tô nhịn không được, hỏi “đây là có chuyện gì?”

Lam Tiểu Sí đáp “tối qua trước lúc đi ngủ, Úc La cảm thấy thuốc nhuộm của Mộc Băng Nghiên không tệ, nhất thời quật khởi, muốn nhuộm lông. Đẹp không?”

Ôn Mê và Mộ Lưu Tô tức cành hông