Chương 1: ◙ VỊ KHÁCH THẦN BÍ

Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Vi Sinh Kỳ nửa đêm tỉnh giấc, gió đêm thổi qua cửa sổ lạnh lẽo, hắn phủ thêm áo khoác, đi ra ngoài, bất tri bất giác lại đi đến trước một tòa thạch lao

Vách đá bền chắc, bên ngoài phủ đầy băng sương. Thời tiết như vậy, hẳn hắn cũng lạnh lắm?

Vi Sinh Kỳ ấn cơ quan, cửa đá mở ra, băng vỡ vụn. Hắn duỗi tay phủi tuyết phủ trên áo, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, tuyết đã phủ kín nửa vai

Cửa đá mở ra, Vi Sinh Kỳ theo bậc thềm đi xuống, mùi nhựa thông tỏa ra từ mấy cây đuốc làm người ta khó thở. Đi không bao lâu, phía cuối bậc thềm là một cánh cửa bằng đồng dày nặng, tuy không có kết băng nhưng cũng lạnh thấu xương. Hắn lấy chìa khóa mở ổ khóa, khi cửa đồng mở ra lại khiến hắn kinh sợ không thôi

Bên trong vẫn là giường đá, bàn đá, nhi tử Vi Sinh Từ của hắn vẫn ngồi trên giường đá vận công như trước, điều duy nhất khác thường chính là có một nữ nhân dựa vào lòng Vi Sinh Từ. Vi Sinh Kỳ trong lòng run lên, hai tay vận công, ai mà dám tự tiện xông vào Cửu Vi sơn?

Từ lúc Vi Sinh Kỳ tiến vào, Vi Sinh Từ đã thanh tỉnh, lúc này cảm nhận được sát khí của hắn, hai vai hơi nghiêng, bảo vệ người trong lòng cũng là đề phòng cảnh giác

Vi Sinh Kỳ lúc này mới thấy nữ nhân trong lòng Vi Sinh Từ đang ngủ say, lửa giận đột nhiên bốc lên trong lòng hắn. Tiểu tử này bị giam trong thạch lao mười hai năm, khi nào thì ẩn giấu một nữ nhân?

Hai phụ tử trầm mặc đồi đầu nhưng chỉ chốc lát sau, Vi Sinh Kỳ đã thu hồi sát ý. Tuy Vi Sinh Từ phạm phải tội lỗi không thể tha thứ nhưng cũng là nhi tử độc nhất của hắn, Vi Sinh thế gia dù sao cũng phải có người nối dõi tông đường, kéo dài hương khói. Nghĩ như vậy, bàn tay hắn vừa giơ lên liền buông xuống, lời đến bên môi cũng nuốt lại

Vi Sinh Từ cảm giác áp lực biến mất cũng thu lại đề phòng, nhắm mắt tiếp tục vận công. Thời tiết lạnh, người trong lòng mỗi lần đến, tay chân đều lạnh như băng, trong thạch lao lại không thể sưởi ấm, hắn đành vận công xua khí lạnh giúp nàng. Cũng vì thế mà nàng thường đến đây

Vi Sinh Kỳ tiến lên, nhìn hai người trước mắt. Tuyệt thế cao thủ khi bước đi không tiếng động, hô hấp cũng nhẹ như không, cho nên Lam Tiểu Sí vẫn vùi đầu vào hõm vai Vi Sinh Từ ngủ ngon lạnh, một tấm thảm mỏng phủ trê người nàng, nàng vẫn cuộn mình lại thành một đoàn như con thỏ nhỏ sợ lạnh

Vi Sinh Kỳ ho khan một tiếng. Lam Tiểu Sí giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy có người trước mặt, nàng kinh hoàng nhảy dựng lên, vẻ mặt không vui

“Ngươi là ai?” Lam Tiểu Sí vẻ mặt cảnh giác, đưa tay lấy trường kiếm để ở đầu giường

Vi Sinh Kỳ cảm thấy buồn cười, lại có người dám cầm kiếm ở trước mặt người của Vi Sinh thế gia, đến khi hắn nhìn thấy rõ mặt của Lam Tiểu Sí, khẽ thở dài một tiếng, mắng thầm :tiểu yêu tinh

Tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, hai mắt to tròn, ở trong thạch lao tranh tối tranh sáng vẫn tỏa sáng lấp lánh, trong suốt như soi rõ lòng người, da thịt phấn nộn, mũi quỳnh,môi anh đào, đẹp đến kinh tâm.

Vi Sinh Kỳ lại có chút hài lòng, có mẫu thân như thế, bộ dáng của tôn nhi sẽ không kém. Hắn cố gắng hạ giọng, tuy nhiên ngồi trên ngôi cao võ lâm đã lâu, ngữ khí chất vấn vẫn không thay đổi được “ngươi là ai? Sao có thể vào được Cửu Vi sơn” Lại nhìn hai người cử chỉ thân mật, trầm giọng nói “cô nam quả nữ, còn ra thể thống gì”

Nghe ngữ khí cũng không phải là địch nhân, Lam Tiểu Sí trốn sau lưng Vi Sinh Từ, thấp giọng hỏi “cha ngươi”

Vi Sinh Từ đáp một tiếng “đúng”

Vi Sinh Kỳ ngẩn người, mười hai năm qua, nhi tử của hắn chưa từng nói với hắn một lời, dù hắn ý chí sắt đá, lại nghe được thanh âm của nhi tử cũng nhịn không được mà đau lòng. Thì ra nhi tử không có bị câm, chỉ là không muốn nói chuyện. Sự việc năm đó, người thống khổ đâu chỉ mình hắn, khi đó nhi tử chỉ mới bảy tuổi ah. Hắn muốn mở miệng nói gì đó, cổ họng lại như bị gì đó chặn lại, không thể thốt nên lời

Tiểu yêu tinh kia lại thấp giọng nói “hắn nhìn thật hung dữ ah”

Vi Sinh Từ cúi đầu, vẫn chỉ một câu ‘đúng’ Cha hắn quả thật rất hung dữ

Vi Sinh Kỳ không tức giận, đã tạo ấn tượng không tốt trong lần gặp mặt đầu tiên với con dâu rồi, thế nhưng hắn đã cực lực khắc chế rồi

Đang lúc Vi Sinh Kỳ khó xử, nha đầu kia lại cười hì hì nói “Vi Sinh thúc thúc hảo”

Tươi cười như hoa khiến Vi Sinh Kỳ nhìn mạ choáng váng, lại nương theo bậc thang này mà đáp lời “ừ” Cũng không tệ, rất lễ phép. Hắn liền hạ thấp giọng, muốn vãn hồi hình tượng, hỏi “ngươi tên gì?”

Lam Tiểu Sí đáp “ta họ Lam, gọi Lam Tiểu Sí, là bạn của Tiểu Từ. Vốn nên sớm đến chào hỏi Vi Sinh thúc thúc, nhưng Tiểu Từ không tiện đi lại, thúc thúc đừng tức giận nha”

Còn gọi Tiểu Từ thân thiết như vậy, Vi Sinh Kỳ hừ hừ một tiếng, các ngươi ở chung một phòng ôm ôm ấp ấp, không biết câu nam nữ thụ thụ bất thân sao? Tuy nhiên hắn cũng rất nhanh trấn an tâm tình của mình, quên đi, với tình trạng của nhi tử, muốn ra cửa tìm thiên kim khuê các khác là không thể. Vì thế hắn tự an ủi bản thân, nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết

Nhi tử không thể trông cậy, vì thế hắn bày tỏ thái độ “bạn của Tiểu Từ cũng chính là bằng hữu của Vi Sinh thế gia, về sau ngươi hãy thường xuyên đến Cửu Vi sơn đi” Bày tỏ thái độ như vậy đủ rõ ràng rồi chứ? Tiểu yêu tinh, ngươi hiểu ý ta mà, phải không? Cả đời hạ thấp mình cũng chỉ dùng cho hôm nay ah

Lam Tiểu Sí cười tươi như hoa “cảm ơn thúc thúc. Vi Sinh thúc thúc, vì sao ngươi lại nhốt Tiểu Từ lại? Hắn đã làm sai chuyện gì sao?”

Nàng vẻ mặt thiên chân vô tà hỏi, Vi Si Kỳ lại nghe mà như bị đâm một đao, tuy nhiên hắn lại không thể rơi lệ trước mặt một tiểu cô nương, vì thế hắn lựa chọn im lặng

Lam Tiểu Sí nghiêng đầu hỏi tiếp “nơi này rất lạnh, không thể ở, ngươi có thể thả hắn ra không?”

Vi Sinh Kỳ cắn chặt răng, hồi lâu mới nói “được” Mười hai năm, đã quá đủ rồi, dù là tra tấn hắn hay bản thân, cũng đã đủ rồi

Vi Sinh Từ lại không đồng ý “không, ta..”Không muốn ra ngoài. Mười hai hăm, hắn đã sớm quen với nơi này, không muốn thấy người khác, không muốn thấy bất kỳ thứ xa lạ nào

Hắn chưa dứt lời, Lam Tiểu Sí đã kéo cánh tay hắn, nói “không cá gì? Đi đi, chúng ta ra ngoài chơi tuyết đi”

Vi Sinh Từ nhíu mày, chưa kịp lên tiếng đã bị nàng kéo ra ngoài. Ra đến cửa lao, gió lạnh mang theo phong sương thổi tới, hắn theo bản năng nén tránh, vẫn không thích ứng với bên ngoài, chỉ muốn vĩnh viễn ở trong thạch lao, làm bàn cùng giường đá và ngọn nến

Vi Sinh Kỳ cũng phát hiện ra hắn khác thường. Nhi tử bị giam cầm mười hai năm, giờ được phóng thích lại hờ hững, không hề có vẻ vui sướng. Vì thế liền hỏi “chuyện gì?” Ngữ khí không tự chủ có chút trầm trọng


Vi Sinh Từ bỏ tay Lam Tiểu Sí ra, xoay người muốn đi vào trong. Vi Sinh Kỳ phẫn nộ, trong mắt lại ngập tràn đau đớn, nhi tử không muốn rời đi, nhiều năm qua, vây khốn hắn không phải là thạch lao, muốn gọi hắn lại nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, quát lớn hay là khuyên giải? Hắn thân là gia chủ Vi Sinh thế gia, là cao thủ đệ nhất võ lâm, đệ tử luôn xem lời hắn là mệnh lệnh mà làm, võ lâm nhân sĩ kính hắn. Hắn từ lúc mất đi thê nhi vào mười hai năm trước đã quên một phụ thân nên nói gì

Vi Sinh Từ đi được vài bước, Lam Tiểu Sí đã tung tăng theo sau ‘Tiểu Từ? Ngươi sao vậy?”

Vi Sinh Từ đáp “ta…” Lời còn lại lại không thể nói ra

Lam Tiểu Sí cười như chim hoàng oanh xuất cốc “không phải ngươi sợ lạnh chứ?” Dứt lời, cánh tay non mềm tuyết trắng đã nắm lấy tay Vi Sinh Từ đưa tới bên môi thổi “thổi thổi sẽ không còn lạnh nữa, chúng ta đi nha”

Vi Sinh Từ đi theo nàng, bộ dáng như bị câu hết hồn phách

Vi Sinh Kỳ yên lặng đi theo hai người. Ai nói nữ sinh hướng ngoại? Nhi tử cũng vậy thôi

Ba người đi qua băng thiên tuyết địa, tổng quản Bộ Hàn Thiền nhìn thấy hai người phía trước, quát lớn “người nào?” Đến khi nhìn thấy Vi Sinh Kỳ, ngẩn ngơ một lúc, lại cẩn thận đánh giá Vi Sinh Từ, khiếp sợ hỏi “thiếu..thiếu chủ?” Hắn tiến lên muốn nắm tay Vi Sinh Từ lại bị Vi Sinh Từ tránh đi, hắn không thấy xấu hổ hay tức giận, chỉ khóc nói “Thiếu chủ, người rốt cục cũng xuất quan”

Bế quan chỉ là danh nghĩa, người trong Vi Sinh thế gia ai chẳng biết Thiếu chủ bị giam cầm suốt mười hai năm qua. Cứ tưởng đôi phụ tử này không thể giải hòa, không ngờ cũng có ngày hôm nay

Đối mặt Bộ Hàn Thiền thân cận, Vi Sinh Từ chỉ nhíu màu, ánh mắt lạnh nhạt, giống như người trước mặt không phải là người hắn từng coi như cha và đã mười hai năm không gặp. Người khác tình cảm như thế chỉ khiến hắn càng thêm bối rối, không vui

Vi Sinh Kỳ ra lệnh “thu xếp chỗ ở của Thiếu chủ. Còn nữa, vị Lam cô nương này là bằng hữu của Thiếu chủ, hảo hảo chiêu đãi khách quý” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ khách quý, ám chỉ như vậy đủ rõ ràng chứ?

Bộ Hàn Thiền lúc này mới để ý tới Lam Tiểu Sí, cao thấp đánh giá nàng, đang lúc nghi hoặc lại được Vi Sinh Kỳ chỉ điểm liền tỉnh ngộ. Chủ tớ bao nhiêu năm, hắn chưa từng nghe gia chủ gọi ai là khách quý nha, vội khom người đáp “dạ, lão nô lập tức đi chuẩn bị”

Lam Tiểu Sí đi theo Bộ Hàn Thiền, trời lạnh quá, tắm nước nóng lại uống canh nóng là tốt nhất

Vi Sinh Từ đương nhiên đi theo nàng

Vi Sinh Kỳ đứng yên trong trời gió tuyết thật lâu, chăm chú nhìn Cửu Vi sơn đang ngủ say, đột nhiên một cái áo khoác lông cừu phủ lên vai hắn. Hắn quay đầu liền thấy dưỡng tử Vi Sinh Kính đứng phía sau, liền hỏi “Kính nhi, sao ngươi còn chưa nghỉ?”

Vi Sinh Ký cung kính đáp “vừa luyện công xong, nghe nói Tiểu Từ xuất quan, hài nhi lập tức chạy tới”

Vi Sinh Kỳ chỉnh lại áo khoác, nói “làm khó ngươi có tâm. Đứa nhỏ này, haizz, nếu hiền hiếu bằng một nửa ngươi, ta đã không cần phí sức như thế”

“Nghĩa phụ, năm đó Tiểu Từ phát bệnh điên, thậm chí còn lỡ tay giết chết phu nhân nhưng dù sao lúc đó hắn chỉ mới bảy tuổi, lại tự giam mình trong thạch lao mười hai năm, trừng phạt như vậy cũng đủ rồi. Dù thế nào, hắn cũng vì thế mà mất mẫu thân”

Nhắc lại chuyện xưa, Vi Sinh Kỳ lại nhớ tới giọng nói dáng điệu của Mộ Dung Tú, tim vẫn đau như dao cắt “cha hiểu được. Hắn sống trong thạch lao nhiều năm, tính tình cũng trở nên quái gở, nếu có chỗ vô lễ không chu toàn, Kính nhi, ngươi than là huynh trưởng phải tha thứ nhiều hơn”

“Nghĩa phụ sao lại nói vậy, ta xem Tiểu Từ như là thân đệ đệ, dù thế nào cũng nên nhường nhịn chăm sóc, sao lại nói là tha thứ”

Vi Sinh Kỳ gật đầu “đi thôi, gặp hắn và bằng hữu của hắn”

Vi Sinh Kính ngạc nhiên hỏi lại “bằng hữu?”

Vi Sinh Kỳ chỉ ừ một tiếng, không nói thêm gì

Vi Sinh Từ là nhi tử độc nhất của Vi Sinh Kỳ, đương nhiên có tiểu viện riêng trên Cửu Vi sơn. Bộ Hàn Thiền đi trước dẫn đường, nói “Thiếu chủ mấy năm không ở, Xích Vi trai vẫn luôn trống không, sạch sẽ thì có sạch sẽ nhưng chỉ sợ đồ đạc có chút cũ kỹ. Thiếu chủ ở tạm, ngày mai ta sẽ cho người đổi mới”

Vi Sinh Từ im lặng nghe hắn nói, không trả lời một tiếng. Thanh âm xa lạ, mùi xa lạ làm hắn khó chịu

Lam Tiểu Sí ở bên cạnh nói “Hàn Thiền bá bá, đây là chỗ ở trước kia của Tiểu Từ?”

Bộ Hàn Thiền đáp”đúng vậy, trước bảy tuổi, Thiếu chủ luôn ở nơi này”

Xích Vi trai bố trí thanh nhã, nhìn không ra là chỗ ở của hài đồng, Lam Tiểu Sí quan sát một hồi, đột nhiên nghe được thanh âm kinh ngạc phía sau “Thiếu, thiếu chủ?” Nàng quay đầu liền thấy một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, ăn mặc theo kiểu nha hoàn nhưng rất tươm tất, bộ dáng có chút xinh đẹp

Bộ Hàn Thiền giới thiệu “Lam cô nương, đây là nha hoàn Hồng Đàm bên người Thiếu chủ, nàng hầu hạ Thiếu chủ đã năm, sáu năm, mấy năm qua sinh hoạt hàng ngày của Thiếu chủ đều do nàng xử lý. Lam cô nương có việc gì có thể giao cho nàng”

Lam Tiểu Sí a một tiếng. Hồng Đàm cũng trong lúc này đánh giá nàng, sững sờ một hồi khiến Bộ Hàn Thiền phải nhắc nhở nàng “Hồng Đàm, còn không chào hỏi Lam cô nương?”

Hồng Đàm phục hồi tinh thần, tiến lên thi lễ “Lam cô nương”

Lam Tiểu Sí gật đầu “không có ăn sao?Ta ở đâu?”

Bộ Hàn Thiền vội nói “Lam cô nương cứ tắm rửa trước, phòng bếp đang chuẩn bị thức ăn, sau đó gia chủ sẽ mời Lam cô nương dùng bữa”

Lam Tiểu Sí gật đầu “được” Nói xong liền duỗi tay kéo Vi Sinh Từ đi lại bị người khác đẩy ra

Hồng Đàm đặt tay lên mu bàn tay nàng “Lam cô nương, xin lỗi, Thiếu chủ chúng ta không thích người khác tiếp cận”

Bộ Hàn Thiền vội mắng nàng “Hồng Đàm, không được vô lễ với khách quý”

Lam Tiểu Sí lại không để trong lòng, theo Hồng Đàm đi vào phòng trong nhưng đi chưa được hai bước lại đột nhiên quay người lại, ôm lấy Vi Sinh Từ, hôn lên má hắn một cái

Hồng Đàm thấy thế suýt chút nữa giận đến hôn mê “ngươi?”

Lam Tiểu Sí ôm cổ Vi Sinh Từ cười thoải mái. Vi Sinh Từ cúi đầu, cảm thấy nụ cười của nàng tươi như hoa, tầng tầng lớp lớp nở rộ. Hắn duỗi tay đè ót nàng, dán môi lên má nàng, cũng học theo nàng mà đặt một nụ hôn. Không có ý nghĩa gì, chỉ là ngươi thích là được

Hồng Đàm ánh mắt thất sắc, Bộ Hàn Thiền đưa tay ôm ngực lui ra sau một bước: Thiếu chủ của ta, tha cho trái tim già nua của ta đi