Chương 5: 5: Cuộc Chiến Ngai Vàng - 5

Gameshow Vô Hạn

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Mặc dù đã hạ quyết tâm bỏ việc, nhưng vì cẩn thận, Hứa Giai vẫn đến ngân hàng xem lại số dư tài khoản.

Sau khi bỏ thẻ ngân hàng vào trong máy, số dư hiển thị rõ 254321.65 tệ, lúc này cô mới yên tâm hẳn.
Cô tìm đến một quán cơm gần đó ăn cơm trưa, cơm nước no nê xong mới quay về công ty.
Vừa thấy mặt cô, giám đốc bộ phận của cô đã mở đài: "Cô chạy đến đâu thế hả? Sao giờ mới đến? Không biết hôm nay vẫn là ngày đi làm hả?"
Trong túi có tiền nên Hứa Giai cảm thấy rất tự tin, cô bình tĩnh nói: "Làm việc quá nhiều, ngất xỉu trong nhà trọ, mới tỉnh lại".
Người ta đã mệt đến ngất đi, bà sếp không thể nói thêm câu nào, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn chút, hỏi thăm: "Báo cáo đâu?"
"Chưa làm xong".

Hứa Giai thành thật thừa nhận.
Cấp trên của cô nắm được nhược điểm, lập tức cao giọng chỉ trích: "Tại sao ai cũng tăng ca mà mỗi mình cô kiệt sức ngất xỉu? Hay là làm được một nửa công việc thì ngủ mất?! Cô không sống cùng ai hả? Tại sao không gọi điện xin nghỉ phép?"
"Không thể gọi, sống một mình".

Hứa Giai không khách khí trả lời.
Cấp trên của cô tức giận: "Thái độ gì đây? Đến trễ mà làm như mình có lý lắm vậy? Còn muốn đi làm không?"
"Không muốn đi làm nữa".

Hứa Giai nghiêm túc nói, "Tôi sợ mình chết trong phòng cũng không ai biết".
"Có một cấp trên thường xuyên quên ngược quên xuôi, lúc nào cũng bắt nhân viên theo sau chùi mông chẳng phải chuyện vui vẻ gì.

Tôi không lưu luyến".
"Nhân viên của chị nhiều như vậy nhưng sao luôn thích bắt tôi tăng ca? Không phải thấy tôi mới vào công ty nên bắt nạt hả? Chị tự chơi nhé, tôi không ở lại chơi với chị nữa."
Nói xong, Hứa Giai lạnh lùng nhìn sếp cũ: "Nhường đường cho tôi, tôi muốn đi tìm bộ phận quản lý nhân sự".
Cấp trên của cô rất tức giận.

Chỉ mới một đêm trôi qua, nhân viên mới của cô ta dường như biến thành người khác, nói chuyện không khách khí chút nào.
Bên cạnh có không ít đồng nghiệp nghiêm túc gõ bàn phím, giả vờ mình đang chăm chỉ làm việc, nhưng hai lỗ tai đã dựng thẳng lên hóng drama.
Thấy cấp trên không định nhường đường, vẻ mặt Hứa Giai thờ ơ nói: "Trước kia tôi vẫn muốn làm ở công ty này, vì không muốn làm mọi người không thoải mái nên có mấy lời không tiện nói.

Hiện giờ tôi quyết định nghỉ việc, sao còn phải nể mặt chị làm gì? Chị là ai chứ? Chị có chức vụ cao thế nào thì liên quan gì đến tôi? Chị thể hiện quyền lực cho ai ngắm?"
Xung quanh truyền đến mấy tiếng cười trộm, rõ ràng là có người nghe lén nhưng trình độ chưa đến nơi đến chốn, không nhịn cười được.
Cấp trên bị mất mặt trước mắt mọi người, toàn thân run rẩy.
Hứa Giai không chớp mắt, tránh khỏi chị ta, đi thẳng ra ngoài.
Như thường lệ, bộ phận nhân sự hỏi thăm lý do xin nghỉ việc.
Hứa Giai ăn ngay nói thật: "Không muốn chịu trách nhiệm công việc của cấp trên, sợ tăng ca mệt đến chết, không thích không khí nơi làm việc".
"Làm gì có công ty nào không bắt tăng ca? Chỗ nào mà không có ma mới bắt nạt ma cũ?" Nhân sự không nhịn nổi, khuyên nhủ cô: "Trở thành nhân viên chính thức không dễ, em có muốn suy nghĩ lại không?"
Hứa Giai nhướng mày, lời này có ý là, quạ trong thiên hạ con nào chẳng đen, đi đến đâu cũng vậy, chi bằng ở lại nơi mình đã quen...
"Lúc đầu em gia nhập công ty vì công ty mình cho nhân viên nghỉ hai ngày cuối tuần.

Nhưng sau khi em gia nhập, ngày nào cũng phải làm thêm giờ, ngày nghỉ cũng phải luôn để ý điện thoại, chờ bị gọi đi làm bất cứ lúc nào".

Hứa Giai xua tay liên tục: "Thôi, bỏ đi".
Nhân sự quan sát tỉ mỉ sắc mặt người mới này, dường như đoán được nguyên nhân: "Tìm được công ty khác rồi?"
Hứa Giai nghiêng đầu suy nghĩ, tìm được công ty khác? Cũng không đúng lắm.
"Gần đây em trúng thưởng được một số tiền nhỏ, cảm thấy không nên làm tội chính mình".

Cô nửa giả nửa thật nói, "Công ty tốt trên thế giới này rất nhiều, em có thể chậm rãi tìm".
Có tiền nên không cần tạm bợ nữa.
Nhân viên bộ phận nhân sự hâm mộ vô cùng, thuận miệng đồng ý: "Ồ, chị hiểu rồi".

Theo lý mà nói, sau khi từ chức thì phải làm thêm một tháng để bàn giao công việc.

Nhưng công ty này không thiếu người, mà Hứa Giai cùng cấp trên càng nhìn càng ghét, thế là chiều tối hôm đó, Hứa Giai đã ôm theo một đống đồ của bản thân về nhà.
***
Vốn dĩ Hứa Giai cũng không giữ Gameshow vô hạn ở trong lòng.
Trò chơi đầu tiên, lúc gần cuối cô có cơ hội hỏi thêm thông tin từ chỗ Nhạc Lâm nhưng cô không hỏi tiếp.

Bây giờ cô lại cảm thấy hứng thù dạt dào với thu nhập hai ba trăm nghìn tệ một ngày này, làm một ngày ngang ngửa với thu nhập ba năm ở vị trí nhân viên của cô.
Hứa Giai đến siêu thị mua một đống đồ ăn vặt lớn, sau đó quay về phòng thuê, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa lên mạng tìm kiếm.
Đồng hồ đã nhắc nhở, người chơi sau khi rời khỏi trò chơi thì không được phép đề cập đến Gameshow vô hạn.

Thế nhưng đề cập này có giới hạn thế nào?
Có người chỉ cho rằng mình mới nằm mơ, dùng giọng điệu nói đùa lên mạng đăng bài, nội dung bài viết là quy tắc trò chơi cùng quá trình chơi trò chơi đó, không hề nhắc đến Gameshow vô hạn, thế có được tính là vi phạm quy định không?
Mặt khác, nếu không đề cập đến Gameshow vô hạn với người ngoài, mà tìm một người chơi khác, vậy có phải sẽ được cùng thảo luận rồi không?
Hứa Giai mang trong mình mười vạn câu hỏi không lời giải đáp.
Cô thử dùng những cụm từ Gameshow kì lạ, Công nghệ đen, Game online thực tế ảo tìm kiếm trên mạng một lần, sau đó lật từng trang từng trang để xem.

Mỗi cụm từ cô lật đến 50 trang mà vẫn không thu được lời giải đáp mình mong muốn.
"Không có người chơi nào liều chết dám thử hay những tin tức có liên quan đến Gameshow vô hạn sẽ tự động bị xóa bỏ?" Hứa Giai chống cằm ngẫm nghĩ.
Thông tin có ích quá ít, tìm kiếm trên mạng cũng không có kết quả, cô quyết định lên diễn đàn thông thường, định tìm mấy bộ phim IQ cao để xem.

Ai ngờ mới mở trang web ra đã thấy một bài viết được đánh dấu đỏ đứng ngay trên đầu, tên bài viết là: "Làm thế nào để chiến thắng trò chơi? Xin chiến thuật".
Hứa Giai cảm nhận được điều gì đó, ấn vào xem xem.

Chủ thớt giới thiệu rất tỉ mỉ: "Một vị Quốc vương, tám vị Kỵ sĩ, làm cách nào để trở thành người sống sót cuối cùng? Quốc vương vô địch, có thể phán tội cho Kỵ sĩ, nhưng Kỵ sĩ lại có thể tìm kiếm chứng cứ phạm tội của Quốc vương, chứng minh ông ta là một vị vua độc ác, sau đó kéo ông ta xuống ngựa thay thế vào vị trí đó".
Đằng sau có một đống người bình luận.
Nhìn qua thì có vẻ chẳng liên quan gì đến Gameshow vô hạn, nhưng chỉ cần là người tinh ý sẽ phát hiện được người đăng bài này chính là một thí sinh tham gia Cuộc chiến ngai vàng.
Vua viết thành Quốc Vương, dân thường biến thành Kỵ sĩ, phiếu bầu cử biến thành chứng cứ phạm tội, quy tắc trò chơi không thay đổi.
Hứa Giai nhìn bài đăng đầu tiên, thấy thời gian là đêm qua?? Cô không khỏi tò mò, thế này có bị tính là vi phạm quy tắc trò chơi không?
Bài đăng có rất nhiều bình luận trả lời, có người khuyên chủ thớt nên cất giấu một phần chứng cứ phạm tội, cuối cùng tặng cho Quốc vương một niềm vui ngoài ý muốn, có người lại khuyên các vị Kỵ sĩ nên hợp tác với nhau, cùng nhau diệt Quốc vương, sau khi thành công rồi mới nội chiến; có người lại nói trò chơi này không thể nào nói suông được, phải thu thập thông tin của tất cả những người chơi khác sau đó mới có chiến thuật nhất định, chiến thuật tốt thế nào mà gặp đồng đội heo thì cũng chịu.
Lúc đầu mọi người vẫn giữ thái độ cùng nhau thảo luận góp ý, nhưng sau một lát thì bắt đầu cãi nhau.

Mỗi người đều thể hiện rằng "Chúng mày đều là heo, trên đời này tao thông minh nhất".
Mấy bình luận mới nhất đều là chủ thớt trả lời cho những bình luận trước đó, dường như đang rất tức giận: "Mẹ kiếp, cái quái gì thế này? Hợp tác cái beep! Không sợ kẻ kia quay đầu đã phản bội mày à? Sao họ nhất định phải đợi đến phút cuối cùng mới phản bội chứ?"
"Diệt A xong diệt B rồi C...!Mày nghĩ người chơi là củ cải trong ruộng, muốn nhổ là nhổ hả? Muốn loại người ta và loại được người ta cách nhau những một nghìn tám trăm dặm đó!".
"Ý tưởng giấu chứng cứ phạm tội thú vị đấy nhưng làm sao bạn dám đảm bảo mình sống được đến cuối cùng? Có chiến thuật chung nào chuyên dùng cho loại trò chơi lừa gạt này không?"
Quần chúng nhiệt tình đều giận dữ.
"Chiến thuật đều dùng được.

Người không dùng được là mày, sao lại trách tao?"
"Người này kém cỏi quá, tôi yêu cầu đồng đội thay người".
"Chiến thuật tốt thế nào cũng không cứu nổi một con heo".

Một người bình luận nào đó chỉnh sửa lại câu trả lời của mình.
Sau đó một đám người bắt đầu cãi lộn, chửi bới lẫn nhau, toàn bộ bài viết đã lệch khỏi chủ đề ban đầu.
Hứa Giai liếc nhìn đồng hồ.

Bài viết đã đăng được hơn mười hai giờ, người đăng bài tinh thần phấn chấn bình luận cãi cọ với người khác, nhìn xem có vẻ có thể đại chiến mấy chục hiệp, biểu hiện không có gì khác thường.
"Vậy là nói quanh co một chút thì không sao?" Hứa Giai có điều suy ngẫm.
Cuộc cãi vã này quá đặc sắc đến nỗi Hứa Giai không muốn coi phim nữa, thích thú say sưa làm mới bài viết.
Bởi vì người đăng bài có thái độ chẳng khiêm tốn chút nào, thế nên quần chúng phẫn nộ, những lời bình luận phía sau càng lúc càng không nghiêm túc, phần lớn là lời chế nhạo, chê cười.
"Tìm một người mạnh mà ôm đùi, sau khi thành công thì xử lý anh ta luôn, chính mình thành vua.

Cách chơi đơn giản đến vậy, chỉ không biết nhan sắc của chủ thớt có đủ dùng không thôi".
"Nếu có năng lực thì tấn công, không có năng lực thì trốn trong nhóm người, tự bảo vệ chính mình, chờ đến lúc cuối cùng quyết định thắng thua.

Gì cơ? Anh nói anh không làm tất cả những chuyện này? Thế thì anh còn cần chiến thuật gì nữa? Anh tự sát luôn đi!".
"Với trình độ của chủ thớt thì không ai cứu được đâu, nhận thua ngay đi cho dễ".
"Không phải chiến thuật tồi mà là trình độ mày chẳng ra sao.

Nếu mày lợi hại thì tự lên làm vua đi, sau đó xử lý hết Kỵ sĩ là xong mà? Một kẻ mạnh chân chính sẽ dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề, không cần chiến thuật gì hết".
Lúc nhìn thấy bình luận cuối cùng kia, Hứa Giai bỗng nhiên sửng sốt.

Cô nhớ tới tình cảnh trò chơi khi đó, nội tâm xúc động.
Nếu người cuối cùng không phải Nhạc Lâm mà là người đàn ông áo đen kia, thì đừng nói cô chỉ có ba phiếu bầu cử, cô có đến ba mươi tấm cũng không làm nên chuyện.
Thành vua thì thế nào? Không thể xé nổi bảng tên của dân thường xuống...
Lùi một bước nhìn lại, nếu không phải vì thời còn đi học cô thường xuyên chạy bộ để giảm béo thì cô không có khả năng chạy thoát, cũng không có khả năng chặn Nhạc Lâm lại.
Hứa Giai không nhịn được nghĩ ngơi, vì muốn chiến thắng cô có nên tiếp tục chạy bộ, sau đó học một món võ phòng thân không? Nghĩ đến số tiền đáng yêu trong tài khoản ngân hàng, cô quyết định vượt qua muôn vàn khó khăn, dùng mọi cách để nâng cao thể lực.
Tối hôm đó, Hứa Giai lấy ra bộ quần áo thể dục thời sinh viên, bắt đầu luyện tập chạy bền.
Không chỉ luyện sức chịu dựng, cô còn định luyện ra sức mạnh cơ bắp.

Hôm sau cô đăng ký đi học, học một môn có kỹ xảo vật lộn.
Ban đầu Hứa Giai định học thuật phòng thân dành cho phái nữ, thuật phòng thân đúng là có thể áp dụng được với tất cả các đòn tấn công, cũng có thể tấn công địch nhưng ra tay quá độc ác.

Thế là cô quyết định chuyển sang học nhu thuật Brazil.
Đặc điểm của nhu thuật là lợi dụng những đòn tấn công của đối phương, chứ không phải đọ sức với họ.

Nhu thuật giúp cho người học sử dụng kỹ thuật để khống chế đối thủ, hoặc là làm cho đối thủ kiệt sức sau đó mới tấn công hắn.
Sau khi học được nhu thuật, cô có thể khóa chặt đối thủ trên mặt đất, sau đó sử dụng các kỹ thuật bẻ khớp, khóa tay chân và đè lên người để khống chế đối phương.
Chờ khi đối thủ mất năng lực chống trả, việc xé bảng tên là chuyện rất nhẹ nhàng..