Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh
Đăng vào: 12 tháng trước
Kha Nguyệt kêu đau một tiếng, xoa xoa nửa bên mặt, khom người cau mày, đôi mắt đẫm lệ nhìn chiếc dép lê màu cà phê. Kinh hãi muốn quay lại vị trí ban đầu nhưng đã không còn kịp vì Lục Niên đã giữ lấy tay cô.
Anh từ từ thở dài:“Kha Nguyệt, vì sao em không chịu tin anh?”
“Em.. không có.”
Cô tự biết mình đuối lý, như đứa trẻ làm sai chờ chịu phạt.
Hai gò má nóng hừng hực mang theo cảm giác đau bị lòng bàn tay anh bao phủ, cẩn thận xoa nhẹ, mang theo chút thương yêu khiến cô bị mê hoặc, phía trên là giọng nói của anh.
“Em không nghe lời như thế anh nên làm gì đây?”
Kha Nguyệt áy náy muốn cúi đầu, nhưng anh không đồng ý, khớp xương nơi tay càng rõ giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, chân thành tha thiết ngắm nhìn cô.
VietWriter.vn
“Dù Đan Đan nói gì, chuyện anh muốn cùng em kết hôn không hề thay đổi.”
Bị anh giữ chặt, Kha Nguyệt ngượng ngùng đỏ bừng mặt. Hình như sau khi gặp Lục Niên, cô càng lúc càng dễ đỏ mặt, không hề có dáng vẻ của minh tinh, trái ngược với một nữ sinh mười bốn mười năm tuổi.
Lúc né tránh cô cũng có liếc nhìn mắt anh, thấy được ánh mắt anh chưa từng dao động thật sự nghiêm túc, lần thứ hai Kha Nguyệt vì anh mà cảm động.
Đoán biết cô bất an, không sợ lại một lần nữa giải thích hứa hẹn với cô, thứ Lục Niên cho cô không chỉ là lời hứa cả đời mà là cảm giác quý trọng, khiến cô mở Tong.
Trái tim ấm áp lên, Kha Nguyệt giương mắt nhìn Lục Niên, khẽ mỉm cười, ẩn chứa nhiều chua xót:“Lục Niên, nếu em không muốn từ bỏ anh nữa thì làm sao bây giờ?”
“Đồ ngốc.” Lục Niên than nhẹ, mang theo yêu thương bàn tay to
cử động đẩy đầu cô vào lòng mình, nhẹ ôm lấy cô, dù không có có ấm áp như lò sưởi nhưng lại đủ để cô tựa
vào.
“Nếu như không muốn từ bỏ thì đừng miễn cưỡng bản thân.”
Hốc mũi chua xót, bao nhiêu đắng cay mấy năm qua đều xông tới, Kha Nguyệt không kiềm được tuyến lệ, chỉ liều mạng cắn môi, đem nước mắt ép vào trong.
Gặp Lục Niên là may mắn của cô, coi như là hạnh phúc tạm thời, cô cũng muốn nắm chặt trong tay, không muốn để nó trôi qua.
Do dự hai tay từ từ lướt qua eo của anh, cẩn thận ôm lấy, mùi bạc hà thanh khiết khiến cô tinh thường nhận thức trái tim mình.
“Chúng ta.. kết hôn đi. Lục Niên”
Không còn là âm mưu lợi dụng, là từ nội tâm thật lòng nói ra, muốn gả cho người đàn ông nói ra, không vì gia thế xuất chúng hiển hách của anh, chỉ vì lời hứa hẹn chân thành.
“Được.” Lục Niên nhẹ nhàng vỗ đầu cô, cưng chiều như đang dỗ một đứa trẻ làm nũng, hai mắt nhìn vách tường màu trăng
Đợi Kha Nguyệt hồi phục tâm tình, Lục Niên ôn nhu buông cô ra, mím môi cười, xoa xoa mái tóc đen mềm mại uốn lượn của cô, đi vào trong phòng.
“Lục Niên, anh tìm gì vậy? Để em giúp anh”
Kha Nguyệt đứng ở cửa tò mò nhìn Lục Niên lục lọi, ánh mắt chớp nhẹ nhiệt tình đi tới muốn giúp một tay.
Lục Niên đóng ngăn kéo lại, đôi mắt đen lộ vẻ vui mừng, nhìn Kha Nguyệt đang hiếu kì, vẻ mặt dương dương tự đắc giữ chặt vật trong tay.
“Tìm được rồi.”
Theo động tác của anh Kha Nguyệt khó hiểu nhìn, là Visa và hộ chiếu của cô! Lục Niên lấy nó làm gì.