Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh
Đăng vào: 11 tháng trước
“Nếu đó là nơi cuối cùng yên tĩnh của cô, tôi cam tâm tình nguyện cùng em bảo vệ nó.”
Trong lòng Kha Nguyệt cảm động, không vì gì cả, chỉ vì người đàn ông trước mắt bất cứ lúc nào cũng có thể hiểu thấu được tiếng lòng của cô
Chưa từng có ai hiểu cô, cả Cố Minh Triệt cũng không. Không ngờ, người đàn ông đã xa cách nhiều năm
NAN
như vậy chỉ còn lại trong vỏn vẹn ký ức của tuổi thơ lại có thể hiểu cô đến nhường này. Người đàn ông này có năng lực nhìn thấu tâm hồn cô, nếu như trước cô vẫn còn vì Lục Niên hai ba lần nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cô, vậy thì bắt đầu từ bây cô, cô nên để anh nhìn thấy vẻ vui sướng của mình. Trên thế giới này tìm ra người hiểu mình là điều đáng quý.
“Cảm ơn.”
Ánh mắt Lục Niên khẽ di chuyển, thấy vẻ mặt kiềm chế xúc động Kha Nguyệt, lông mi rũ xuống, không hề có vẻ bị dao động nhưng chẳng qua là bị anh che giấu đi thôi.
VietWriter.vn
“Nếu thật sự muốn cảm ơn, vậy mời anh ăn cơm”
Kha Nguyệt liền bừng tỉnh, có chút *, cô quên mất Lục Niên lúc ở quán ăn chỉ một mực nhìn cô ăn mà vẫn chưa hề động tới một chút thức ăn nào.
Mời Lục Niên ăn xong thì anh bỗng nảy ra ý định đi tới bờ biển, Kha Nguyệt cảm thấy vô cùng thích thú nên cũng không từ chối.
Đến bờ biển, Lục Niên và Kha Nguyệt cùng nhau đi giẫm chân trần lên bãi cát, tìm một chỗ tuỳ ý ngồi xuống
Kha Nguyệt thẫn thờ nhìn ngắm ánh trăng đêm, cô bỗng nhớ lại lúc ban trưa
“Tiểu thư, còn những món đồ này thì sao?”
Nhân viên trùng tu cầm một cái hộp giấy lớn từ trong phòng mang ra, sau đó mở, bên trong toàn là quần áo và giầy của nam.
Nụ cười trên gương mặt Kha Nguyệt khi nhìn thấy những thứ trong tương liền đổ sụp, gương mặt nhỏ
nhắn xinh đẹp trở nên âm trầm,
Tô Đan Đan đang call video với Kha Nguyệt cũng nhìn thấy liền phất tay la ầm: “Không cần, không cần, vứt hết đi! Nhìn tới chỉ phiền lòng!”
“Cái này.” - Nhân viên trùng tu cảm thấy hơi khó khăn, nhìn những quần áo còn mới tinh mà vứt đi thì hơi tiếc.
“Nếu anh thích thì cứ mang đi.”
Kha Nguyệt không muốn quan tâm đến đống đồ kia nữa, nó như giễu cợt cô tự đa tình, hướng về phía phòng ngủ của mình lãnh đạm nói.
Kha Nguyệt thu dọn hành lý của mình, nơi này cần trang hoàng lại, cô không thể tiếp tục ở đây phải tìm chỗ tạm
“Sáng nay cậu đi thực tập à? Tới giờ mới về, để một mình mình buồn chán không có ai nói chuyện cùng”
Tô Đan Đan qua màn hình máy tính nằm sấp trên giường, nhìn Kha Nguyệt đem quần áo bỏ vào rương, tò mò hỏi.
“Cậu không phải nghe rồi sao? Mình cùng cha đi ăn Cơm trưa, sáng nay cha mình bay qua đây xem tình hình cuộc sống ở đây thế nào ý mà” .
Kha Nguyệt sau khi sắp xếp xong quần áo, rồi đi vào nhà vệ sinh lấy ít đồ bỏ vào túi, đối với vấn đề của Tô Đan Đan chi trả lời cho có lệ.
Tô Đan Đan không vui nghiêng người, nhìn chằm chằm trần nhà, thì thầm nói:“Còn tưởng giới thiệu cho cậu đại thiếu gia ngoại quốc gì nữa chứ, kết quả chỉ là ăn cơm bác trai thật phí vé máy bay mà.”
Tô Đan Đan không biết tuy bản thân nói đại lại trúng hồng tâm, Kha Nguyệt cũng không nói cho cô thật sự giới thiệu đối tượng, cũng không nói cả buổi chiều ở bên Lục Niên, miễn cho Đan Đan lại ầm ĩ lên.
Cô nhìn vào đống đồ của CỐ Minh Triệt
Kha Nguyệt không muốn quan tâm đến đống đồ kia nữa, nó như giễu cợt cô tự đa tình trái tim như bị một bàn tay to bóp nghẹn, đau đớn nhưng cũng phải đau đến triệt nội tâm.