Chương 90: 90: Căn Nhà Ma

Em Là Hũ Mật Của Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Bên trong quá tối tăm nên phải dùng đến đèn điện thoại để chiếu rọi.
"Anh đi chậm một chút! Em theo không kịp!" - Cô vừa nói vừa giữ lấy tay anh, không dám buông ra dù chỉ một giây.
"Anh đang đi rất chậm đấy! Chúng ta đã đứng yên ở vị trí này hai phút rồi đó!" - Anh nói trong sự bất lực.
Còn cô thì sợ hãi, chỉ sợ đang có thứ gì đó ẩn nấp sau lưng mình.

Giọng cô đã có chút run: "Hay là mình quay lại đi! Tìm lâu như vậy vẫn không có lối ra! Em sợ!"
Câu cuối cô nói mà như muốn oà khóc.
Phó Tử Sâm vuốt sống lưng an ủi cô: "Vậy em đi phía trước anh, anh sẽ bảo vệ em!"
Cô túm lấy cánh tay anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu lỡ anh bỏ em lại đây thì sao? Anh đi phía sau làm sao em có thể biết được!"
Anh giơ bàn tay bị nắm chặt đưa lên cho cô thấy rõ: "Em giữ chặt như vậy thì em nghĩ anh còn cơ hội chạy không?"
Nhân viên nhà ma trốn trong góc tức đến bật khóc.

Bọn họ bị đám người đến đây chơi nếu có 10 cặp thì hết 9 cặp rải cơm chó, nhưng lần này, đây sẽ là cặp chắc chắn sẽ bị bọn họ dọa đến chia tay.
Nhân viên nhà ma bắt đầu hành động, bọn họ nhắm thẳng đến Phó Tử Sâm và Tống Cẩm Đan.
Tiếng gió gào rít bên tai, tiếng mèo kêu văng vẳng phát ra từ trong phòng khiến cô giật mình.

Muốn bước cũng không thể bước được nữa.
Cô đứng lại hỏi anh: "Tử Sâm, trước mặt hình như có gì đó lạ lắm!"
Tống Cẩm Đan chưa kịp nghe câu trả lời của anh thì phía dưới cổ chân đã truyền đến cảm giác lành lạnh.

Sau đó là bóp lấy cổ chân cô.
"A! Cứu em!"
Cô giật mình mà "nhảy" thẳng vào trong lòng Phó Tử Sâm.

Anh bế cô, còn cô thì rúc chặt đầu vào vai anh.
Phó Tử Sâm bế Tống Cẩm Đan ra khỏi mê cung nhà ma một cách an toàn.

Đến khi ra đến ngoài, anh mới từ từ ôm cô đặt xuống chiếc ghế đá được kê ở đó.
Ánh sáng mặt trời vẫn khiến cô dễ chịu hơn là căn nhà tăm tối đó.
"A, sao em lại không nghĩ ra cách di chuyển dễ dàng này ngay từ đầu nhỉ? Nếu vậy thì chắc chắn sẽ không bị dọa sợ như lúc nãy!"
"Chúng ta có thể vào lại lần nữa!"
Dù biết là anh đang đùa nhưng cô vẫn lắc đầu nguầy nguậy!
"Không muốn! Bây giờ em muốn ăn kem! Anh mua cho em đi!"
Phó Tử Sâm giúp cô đi mua kem, còn cô thoải mái ngồi nghỉ lại dưới bóng cây thoáng mát!
"Chị gái xinh đẹp! Chị nhìn em ảo thuật nè!"
Một cậu bé chạc bốn hay năm tuổi đang đứng trước mặt cô! Trên tay cậu bé cầm một chiếc nhánh cây giả, qua vài động tác đơn giản đã biến ra một bông hoa hồng.
Tống Cẩm Đan trả vờ như không biết thủ thuật của cậu bé mà không ngớt lời khen ngợi:
"Oa, bé giỏi quá đi! Có thể làm lại lần nữa cho chị xem không?"

"Nếu chị thích thì tặng chị nè!" Cậu bé dứt khoát đưa cho cô nhành hoa hồng giả.
Cô nhận lấy bông hoa từ cậu bé.
"Chị! Em vừa nhìn thấy bạn trai chị rồi! Mặc dù anh ta bây giờ rất đẹp trai nhưng sau này khi em lớn rồi cũng có thể đẹp hơn anh ta.

Em chắc chắn đó! Chị đợi em lớn đi, em sẽ gả cho chị!"
Cậu bé nói những lời quá trưởng thành với cái giọng non nớt đó khiến cô bật cười! Không biết nó lại học từ ai nhỉ?
"Này anh bạn nhỏ? Ai dậy em nói những lời như vậy?" - Phó Tử Sâm cầm hai que kem, gương mặt anh có chút khó coi.
"Chị xinh đẹp! Mau cứu em!"
Cậu bé chuẩn bị nhào vào lòng cô thì đã bị một bàn tay ai đó kéo áo đi.

Không phải cô, cũng chẳng phải là Phó Tử Sâm mà là mẹ cậu bé.
"Đứa bé này, lại học thói hư của ba rồi lại đi trêu chọc người ta! Về nhà mẹ phải cho mày biết tay!" Nói xong, bà mẹ quay sang xin lỗi cô và Phó Tử Sâm: "Xin lỗi vì đã làm phiền, khi về tôi nhất định sẽ phạt thật nặng tên tiểu quỷ này!"
Phó Tử Sâm đưa cho cô cây kem.
"Hừ!" Anh hừ nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống cạnh cô.
Tống Cẩm Đan nhích lại gần để kiểm tra tâm trạng anh.
"Anh giận dỗi với cậu bé đó làm gì? Nó là con nít, có biết gì đâu!"
"Nhưng em nói chuyện với người con trai khác rất vui vẻ! Anh ghen!"
Cô lại dỗ ngọt anh: "Đừng giận nữa mà, em sẽ đền bù cho anh mà!"
"Nhớ lấy lời em nói đó!"

Tống Cẩm Đan và Phó Tử Sâm cùng nhau vui chơi cả ngày, chụp được vô số ảnh đẹp.

Cô và anh cùng ghé vào một quán bán đồ lưu niệm, khi bước vào, cô đã đặc biệt chú ý đến xước tóc có hình tai thỏ.
"Anh đeo tai thỏ đó đi! Em sẽ đeo tai sói này!"
Phó Tử Sâm rất ngoan ngoãn làm theo lời cô.

Anh đeo tai thỏ lên đầu, nó trái ngược với vẻ ngoài điềm đạm, nghiêm túc và có phần lạnh nhạt của anh.
"Grừ! Ta đói rồi, muốn ăn thịt thỏ quá đi!" - Cô bắt chước tiếng gầm của sói, giơ móng vuốt và bổ nhào về phía anh.
"Thịt thỏ lúc nào cũng sẵn sàng, chỉ chờ ngài xơi!" - Anh cúi sát đầu vào tai cô thì thầm.
Vậy bây giờ ai mới đúng là sói đây..