Chương 42: 42: Cái Bẫy

Dù Cho Anh Có Thâm Tình

Đăng vào: 1 năm trước

.


Sau lễ giáng sinh, trụ sở chính tập đoàn Phó thị lại bận bịu trở lại, Phó Bắc Thần cả ngày bận rộn đến nỗi không thể phân thân ra, mà công việc thiết kế sản phẩm cho quý mới của Kỳ Nhạc cũng sắp kết thúc, vì vậy Khương Tri Ly đành phải một mình lên đường về lại Giang Thành.
Buổi sáng sau khi cô rời đi, trong một tiệm trà đắt tiền ở Bắc Thành.
Cửa phòng bao mở ra, Phó Bắc Thần bước vào, ngồi xuống đối diện Thương Diễm.
Mùi trà nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, hai người ai cũng không vội lên tiếng.
Thương Diễm tự mình rửa đi rửa lại trà, động tác thuần thục pha ra một ấm trà, rót một ly rồi đưa đến trước mặt Phó Bắc Thần.
Anh mỉm cười, lên tiếng nói trước: "Phó tổng thật là thủ đoạn, khó trách người khác đều nói tâm tư Phó tổng khó đoán, không thua kém gì những người kỳ cựu trong giới kinh doanh, quả thật khiến cho người ta bội phục."
Rõ ràng kế hoạch của anh ta và Hàn Tử Ngộ đã rất chu toàn, hơn nữa có ông cụ Phó thêm dầu vô lửa, vốn dĩ Thương Diễm còn cho rằng, sự cố lần này thế nào cũng làm cho một dự án đầu tư lớn của Phó Bắc Thần thất bại, thêm việc anh ta đứng sau điều khiển, cho dù thế nào đi chăng nữa thì Phó thi cũng sẽ mất hàng tỉ tiền lời.
Nhưng không ngờ rằng, mỗi một bước đi của bọn họ, dường như đã bị Phó Bắc Thần đoán được.
Từ lúc tai tiếng bị tuôn ra, giá cổ phiếu lao dốc, đến việc đối tác chấm dứt hợp đồng.
Cho đến cuối cùng, tổn thất của Phó thị chẳng có bao nhiêu mà công ty của Hàn Tử Ngộ đã phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng vượt qua ngân sách dự kiến của bọn họ, dự án mà ban đầu nắm chắc phần thắng đã sụp đổ ngay sau đó.
Anh ta và Hàn Tử Ngộ là người đứng trên cùng một chiếc thuyền, sau trận chiến này, tình thế của Thương Diễm cũng tràn ngập nguy cơ.
Bọn họ bị chiếu tướng ngược lại một cách tàn nhẫn, trong ván cờ do chính bọn họ bày ra này, bọn họ bị Phó Bắc Thần giết không chừa manh giáp.
Phó Bắc Thần nâng chén lên nhấp một ngụm trà, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Anh Thương khiêm tốn rồi, nói đến chuyện mượn dao giết người, tôi đây nguyện ý cúi đầu, chẳng qua là lần này, cậu chọn sai dao rồi."
"Con dao quá cùn, giữ trong tay sẽ tự cắt chính mình."
Thương Diễm nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh, bỗng nhiên bật cười.
"Phó tổng nói phải, tôi xin thụ giáo."
Phó Bắc Thần cong ngón tay, anh thong thả gõ lên bản hợp đồng trên bàn, đi thẳng vào vấn đề.
"Nhường 5% lợi nhuận, cho anh Thương một con đường lui."
Nụ cười trên khóe miệng Thương Diễm từ từ thu lại, đưa tay lên lật xem hợp đồng, ánh mắt cũng dần tối đi.
"Phó tổng, 5% cũng có hơi đòi hỏi quá đáng nhỉ."
Phó Bắc Thần khẽ nhếch môi lên, anh không nói lời nào mà đứng dậy.
Anh cụp mắt xuống, anh nhìn người đối diện bằng nửa con mắt, giọng điệu thờ ơ, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác áp bách.
"Cậu có thể lựa chọn không chấp nhận, nhưng mà phải chuẩn bị thật tốt để gánh vác hậu quả."

Phó Bắc Thần đưa tay bưng ly trà còn đang uống dở lên, anh hơi xoay cổ tay, số trà còn sót lại bị đổ hết lên trên bàn.
Làm xong động tác này, anh rút một tờ khăn giấy, tỉ mỉ lau ngón tay, sau đó ném tờ giấy đã dùng xong lên vệt nước trà, vô cùng mỉa mai châm chọc.
Giọng điệu của anh không có nhiệt độ gì, ánh mắt không hề có ý cười, "Anh Thương pha trà không tệ, chẳng qua là không biết lần sau còn có cơ hội uống hay không."
Sắc mặt Thương Diễm ngay lập tức tái mét, trong một khoảng thời gian ngắn, trên trán anh ta đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Trong vòng vài năm ngắn ngủi có thể đạt được thành tựu như thế này, có một số chuyện ắt sẽ không rõ ràng minh bạch.
Lời uy hiếp của Phó Bắc Thần, anh xem như là đã nghe rõ.

Nhưng nhường 5% lợi nhuận, gần như đã sắp lột luôn da của anh ta, cũng không phải có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, nếu không Phó Bắc Thần sẽ không đưa ra điều kiện như vậy.
Điều đáng sợ hơn là anh ta nghi ngờ rằng ngay từ đầu Phó Bắc Thần đã để mắt đến 5% lợi nhuận này, vì thế ngay từ lúc tai tiếng bị tung ra, tập đoàn Phó thị đã không hành động ngay lập tức mà im lặng chờ đợi thời cơ, khiến tất cả mất cảnh giác.
Bầu không khí bên trong phòng bao dường như ngưng lại, ngay lúc Phó Bắc Thần chuẩn bị đẩy cửa rời đi, Thương Diễm nghiến răng lên tiếng: " Chờ đã, Phó tổng."
"Tôi đồng ý với điều kiện."
Phó Bắc Thần không quay đầu lại, cũng không ngạc nhiên khi thấy anh ta đồng ý, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Làm phiền anh Thương kí xong hợp đồng thì gửi về tập đoàn Phó thị."
Thương Diễm nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, im lặng một lúc, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cười khẽ.
"Phó tổng quả nhiên không hề lộ ra chút sơ hở nào, nhưng mà anh tính toán trên người cô ấy, có phri sẽ khiến người khác cảm thấy đau lòng lòng không?"
Bước chân Phó Bắc Thần dừnglại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng như băng của anh, nụ cười của Thương Diễm càng ngày càng đậm, giọng nói đầy ẩn ý: "Về chuyện này tôi thật sự rất bội phục Phó tổng, đối với người phụ nữ mà mình thích mà còn có thể tính toán được.

Để cho cô ấy tận mắt chứng kiến vị hôn phu của mình ngoại tình với em họ, sau đó thừa dịp chen vào, những chuyện này cô ấy có biết không?"
"Theo như những gì tôi biết về Tri Ly, mặc dù cô ấy hiền lành nhưng cũng không phải là một người phụ nữ mềm lòng dễ gạt.

Một khi cô ấy biết được thủ đoạn lừa dối này, cô ấy sẽ còn tiếp tục ở bên cạnh anh sao?"
Ánh mắt đen láy của Phó Bắc Thần nhìn chằm chằm anh ta, khóe miệng nhếch lên một vòng cung lạnh lùng.
"Chuyên của tôi và bà xã, không cần anh Thương đây bận tâm đến."
"Thay vì có thời gian này, không bằng lo nghĩ đến các điều khoản trên hợp đồng, xem thử một chút xem tài sản cá nhân của anh có đủ để cho anh Thương đây trả 5% lợi nhuận kia không đã."

Nói xong câu này, Phó Bắc Thần đẩy cửa rời đi, không để ý đến người sau lưng mình.
Ngoài cửa, An Dương đang đứng đợi bên cạnh xe, từ xa đã nhìn thấy vẻ mặt u ám của Phó Bắc Thần bước ra, khiến người khác cảm thấy rùng mình.
Lúc này An Dương không muốn gặp rắc rối, nhưng chuyện quan trọng nên anh phải lên tiếng nói trước.
"Phó tổng, vừa rồi cô Diệp vẫn luôn gọi điện thoại cho anh, anh không nhận.

Cô ấy có gọi lại cho tôi mấy lần, chắc là có việc gấp."
Nghe vậy, Phó Bắc Thần cau mày lại, anh còn chưa kịp lấy điện thoại ra, điện thoại của An Dương lại một lần nữa vang lên.
An Dương nhìn xong rồi vội vàng đưa điện thoại cho anh.
Cuộc gọi vừa mới được kết nối, giọng điệu lo lắng của Diệp Gia Kỳ đã vang lên.
"Anh trai tôi đâu? Anh ấy đã ra ngoài chưa?"
Phó Bắc Thần trầm giọng cắt ngang cô: "Nói."
"Anh, ông nội hình như về nước rồi, ông không nói cho ai biết cả, tin này được giấu rất kỹ, hôm nay mẹ em đến viện dưỡng lão thăm ông mới biết ông đã đi từ hôm qua rồi, chắc là đã về nước rồi đấy."
"Còn nữa, hình như ông còn biết chuyện anh kết hôn với chị Tri Ly rồi!"
Lời vừa dứt, bầu không khí rơi vào im lặng, ngay cả An Dương đứng bên cạnh cũng sửng sốt một chút.
Diệp Gia Kỳ ở đầu bên kia không nghe thấy tiếng nói chuyện nữa, chỉ có thể hỏi: "Anh, anh còn nghe không vậy?"
Im lặng được một lúc, Phó Bắc Thần cuối cùng cũng lạnh lùng nói: "Biết rồi."
Một giây sau, anh cúp điện thoại, ném điện thoại lại vào tay An Dương, giọng điệu lạnh lùng.
"Quay về Giang Thành."
Giang Thành.
Mấy ngày sau khi trở về từ Bắc Thành, Khương Tri Ly bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, ngay cả số lần cô lên WeChat quấy rầy Phó Bắc Thần cũng giảm đi hẳn, mỗi ngày sau khi về nhà thì lăn ra ngủ.
Mãi cho đến khi công đoạn hoàn thiện cuối cùng được điều chỉnh xong, thêm một số chi tiết cho sản phẩm, phần lớn công việc đã kết thúc, ngoại trừ việc ở công ty, mỗi ngày Khương Tri Ly còn phải dành ra một ít thời gian để chuẩn bị cho cuộc thi thiết kế trang sức quốc tế năm sau.
Mấy ngày nay lúc chuẩn bị cho cuộc thi, cô thường xuyên liên lạc với các bạn học cùng trường đại học, Lâm Tâm Viện là một trong số đó.

Mấy ngày này, lúc đang buôn chuyện với Lâm Tâm Việt, Khương Tri Ly chợt nhớ ra gì đó, cô nghi ngờ hỏi: "Đúng rồi Tâm Viện, sau khi tốt nghiệp, có công việc nào chủ động tìm đến cậu không? Ví dụ như là trực tiếp cho cậu cạnh tranh vị trí thiết kế của quý mới chẳng hạn?"
"Ví dụ như Kỳ Nhạc ở Giang Thành, có chủ động gửi email cho cậu không?"
Ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Tâm Viện bật cười: "Sao có thể chứ, một công ty như vậy sao có thể để cho người mới vào một vị trí quan trọng như vậy, đó chẳng phải là miếng bánh từ trên trời rơi xuống sao."
Nghe thấy cô nói vậy, trong lòng Khương Tri Ly lại càng thêm nghi ngờ, cô giả vờ hàn huyên vài câu sau đó làm như không có chuyện gì rồi cúp điện thoại.
Bở vì khi đó cô vẫn luôn một lòng tìm cách đến gần Phó Bắc Thần, vì thế cô cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng càng có nhiều chuyện trùng hợp lại càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Khương Tri Ly trầm ngâm cầm điện thoại lên, bỗng nhiên, điện thoại reo lên, trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ.
Không hiểu sao, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.
Cô ổn định lại tinh thần rồi mới nhận điện thoại.
Một giọng nói già nua nhưng hùng hồn vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
"Cô Khương, chào cô, tôi là Phó Chính Kình."
Vẻ mặt Khương Tri Ly đột nhiên cứng lại.
Giọng cô vừa lịch sự vừa thận trọng: "Chào ông, ông Phó."
Phó Chính Kình lại hỏi: "Không biết bây giờ cô Khương có rảnh không, có tiện ra ngoài gặp mặt không?"
Bên trong một căn biệt thự nào đó ở ngoại ô.
Trong phòng trà, đầu ngón tay Khương Tri Ly vuốt ve lên thành ấm, yên lặng chờ đợi ông cụ ngồi phía đối diện lên tiếng.
Ông cụ có mái tóc hoa râm, già hơn so với tám năm trước rất nhiều, nhưng ánh mắt lại như lửa đốt, không nói lời nào nhưng vẫn có cảm giác bình tĩnh uy nghiêm.
Trong bầu không khí yên lặng, Phó Chính Kình cúi đầu nhấp một ngụm trà, cuối cùng chậm rãi nói: "Cô Khương, đã lâu không gặp."
Khương Tri Ly nhếch mép, quả thực cô không thể tôn trọng ông cụ trước mặt với tư cách là ông nội của Phó Bắc Thần.
Dù sao thì những chuyện mà ông ta đã làm, không hề xem Phó Bắc Thần là người thân.
Ánh mắt cô không hề có ý cười: "Đã lâu không gặp, sức khỏe của ông dạo này thế nào rồi?"
Biết cô cố ý nói ra chuyện này, Phó Chính Kình hừ một tiếng, ngữ khí khó phân biệt: "Nhờ vào phúc của đứa cháu ngoan của tôi, vẫn chưa vào quan tài."
"Cho nên nhân lúc xương cốt còn đi được, đến xem thử cháu dâu là người thế nào."
Khương Tri Ly mím môi, cô không trả lời.
Phó Chính Kình lại nhấp một ngụm trà, vẻ mặt đã hòa hoãn hơn được một chút, "Cô với Phó Bắc Thần kết hôn từ lúc nào?"
Vẻ mặt Khương Tri Ly bình tĩnh: "Trước đây không lâu."
Nhìn ra được vẻ phòng bị và kháng cự của cô, Phó Chính Kình lại cười lạnh, ông nhìn cô, "Cô gái nhỏ thật ngây thơ, nói kết hôn là kết hôn ngay.


Chẳng lẽ không ai nói với cô, lúc đối mặt với Phó Bắc Thần phải cẩn thận sao?"
"Ngay cả ông nội ruột sống được mấy chục năm như tôi, suýt chút nữa đã thua trong tay nó.

Thằng nhóc này ấy, lòng dạ độc ác."
Nghe đến đây, Khương Tri Ly cau mày, ánh mắt cũng lạnh đi.
"Nếu như ông thật lòng xem anh ấy là người thân, anh ấy sẽ không làm như vậy."
Giọng cô nhẹ nhàng nhưng vô cùng khí phách.
"Ông cụ Phó, những gì mà bản thân mình không muốn, không nên cố làm cho người khác.

Đạo lý này chắc là ông sẽ hiểu."
Nghe vậy, Phó Chính Kình chẳng những không tức giận mà còn bật cười hai tiếng.
"Con nhóc này lại còn bênh vực, " ông thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, chậm rãi hỏi: "Nhưng mà, kết hôn và chung sống với một người như Phó Bắc Thần, cô không sợ sao? Chẳng lẽ cô không sợ một ngày nào đó, những thủ đoạn mà nó dùng trên thương trường, cũng sẽ sử dụng trên người cô sao?"
Nghe ra ý tứ trong lời nói của ông, Khương Tri Ly siết chặt đầu ngón tay lại, ngước mắt lên nhìn ông.
"Ông muốn nói cái gì?"
Phó Chính Kình lại từ từ rót cho mình một ly trà, rồi mới nhàn nhạt nói: "Ban đầu khi cô về nước, đã ở khách sạn của Phó thị đúng không? Vào cái đêm mà cô vừa trở về, lại tình cờ gặp được vị hôn phu yêu mình sâu sắc ngoại tình?"
"Cô chưa từng nghĩ rằng, trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy chứ?"
Nghe thấy lời này, toàn thân Khương Tri Ly lập tức lạnh như băng, loại dự cảm kia trong lòng cô càng trở nên mãnh liệt, huyết sắc trên mặt cũng dần dần mất đi.
Ông mỉm cười, giống như vừa kiểm chứng lại phỏng đoán của cô, tiếp tục nói: "Ngay từ lúc bắt đầu, cô đã rơi vào cái bẫy mà Phó Bắc Thần đã giăng sẵn cho cô."
"Là nó tự mình thiết kế, từ khi cô về nước, ván cờ này đã được bày ra.

Đầu tiên để cô tận mắt chứng kiến cảnh tượng bi thương, sau đó lại khiến cô từng bước từng bước cam tâm tình nguyện bước vào trong cái bẫy của nó."
"Người như vậy, cô thật sự dám yêu sao, tiểu nha đầu?"
Phó Chính Kình thưởng thức sắc mặt trắng như tờ giấy của cô, khóe miệng nở một nụ cười hài lòng.
Đều nói hủy hoại một người thì phải hủy luôn trái tim, đứa cháu này của ông, e là ở trước mặt ông cũng chỉ có điểm yếu này thôi.
Dù sao thì cũng phải cho nó nếm trải mùi vị trái tim bị hủy hoại.
Phó Chính Kình trầm giọng nói, cố ý bày ra cảm giác áp bức, khuyên bảo nói: "Chẳng lẽ không sợ, không biết một ngày nào đó, cô sẽ từ trên thiên đường rơi vào trong địa ngục mà nó tự mình sắp đặt?".