Chương 8: Chương 4.2

Đời Này Không Đổi Thay

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Sau khi về nhà, Nguyễn Vi lên giường nằm mấy tiếng rồi đi mở cửa hàng. Hôm qua, Nghiêm Thụy ở nhà đợi cô suốt một ngày. Anh biết cô có lý do riêng nên mới tự mình rời khỏi khách sạn nhưng vẫn đứng ngồi không yên. Anh lại không dám báo cảnh sát, sợ cô gặp nguy hiểm.
Khi bóng dáng Nguyễn Vi xuất hiện ở cửa, Nghiêm Thụy đột nhiên lao đến ôm chầm lấy cô. Một lúc lâu sau, anh mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi cô: “Em gặp chuyện gì thế? Dù không thể tiết lộ với anh, em cũng nên gọi điện cho anh chứ.”
Nguyễn Vi gượng cười lắc đầu. Mắt cô hơi sưng nhưng vẻ mặt hết sức bình tĩnh, tựa như sau khi ra ngoài một chuyến, cô đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Cô vỗ vỗ cánh tay anh, khách sáo mở miệng: “Thầy Nghiêm, em không sao.”
Ngữ điệu xa cách của cô khiến Nghiêm Thụy thật sự không biết nói thế nào. Ngay cả tư cách quan tâm, anh cũng bị cô đoạt mất. Cả hai đều là những con người bình thường, cuộc sống không giống tiểu thuyết, cô cứ ở bên anh có gì không tốt? Nhưng Nguyễn Vi dường như là một người lòng dạ sắt đá. Anh không thể khiến cô cảm động, cô cũng không chịu tìm một chỗ dựa tinh thần.
Cuối cùng, Nghiêm Thụy chỉ có thể nhắc cô nghỉ ngơi. Nhưng Nguyễn Vi chỉ ngủ một lúc rồi dậy, chuẩn bị ra cửa hàng hoa. Nghiêm Thụy không cho đi, cô nói có đơn đặt hàng cần giải quyết. Hôm nay anh có hai tiết dạy, lại là lớp sắp tốt nghiệp nên không thể đi trễ. Xem đồng hồ thấy sắp đến giờ, Nguyễn Vi liền đẩy anh ra khỏi nhà rồi thay quần áo.
Hôm xảy ra vụ nổ súng, siêu thị bên cạnh cửa hàng hoa bị vỡ kính. Hiện tại, cảnh sát đã dỡ bỏ dây cách ly nhưng siêu thị vẫn đóng cửa. Cửa hàng hoa của Nguyễn Vi không bị ảnh hưởng gì.
Khi Nguyễn Vi đến nơi, ngoài cửa có một người phụ nữ đang đợi cô. Phát hiện ra đó là Bùi Hoan, Nguyễn Vi liền đi đến mở cửa, đồng thời giải thích: “Em dậy muộn, quên mất hôm nay là thứ Tư, chị đến lấy hoa.”
Bùi Hoan tầm tuổi Nguyễn Vi. Cô không trang điểm, chỉ bôi chút son nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp, nổi bật. Cô tháo kính râm, cười nói: “Mới mấy hôm không gặp, em đã tiều tụy đến mức này…. Thầy Nghiêm bắt nạt em đấy à?”
Bùi Hoan là người bàn mà Nguyễn Vi mới quen. Tuần nào cô ấy cũng đến viện điều dưỡng gần đây thăm chị gái nên thường mua hoa ở chỗ cô. Viện điều dưỡng có cơ sở hạ tầng rất tốt, bên cạnh có một cửa hàng hoa lớn. Vậy mà không hiểu tại sao, Bùi Hoan lại thích đến chỗ cô. Hai người nói chuyện tương đối hợp nên chẳng mấy chốc đã trở thành bạn bè thân thiết. Mặc dù cùng độ tuổi nhưng Bùi Hoan đã có con gái năm nay lên tiểu học.
Nguyễn Vi mời Bùi Hoan vào ngồi chơi. Cô vừa gói hoa vừa nói: “Chị là ngôi sao, lần sau đừng đứng đợi ở ngoài. Nhỡ bị phát hiện thì làm thế nào?”
Bùi Hoan từng là một diễn viên nhưng đã bỏ nghề. Cô lên tiếng: “Chị rút khỏi làng giải trí lâu rồi, chẳng còn ai nhớ đến ấy chứ.”
“Chị gái chị đỡ hơn chút nào chưa?” Nguyễn Vi hỏi thăm. Bùi Hoan từng kể, chị gái bị đả kích nên tâm thần phân liệt, phải ở trong viện điều dưỡng suốt.
“Chị ấy đỡ nhiều rồi, dù sao đã nhận ra chị. Có điều, hễ gặp chị là chị ấy bật khóc. Bác sĩ bảo đó là dấu hiệu tốt, ít ra chị ấy đã có phản ứng.”
“Thế thì tốt quá.” Nguyễn Vi cười, đưa bó hoa cho Bùi Hoan. “Đúng rồi, em không thấy anh nhà chị đi cùng chị bao giờ.”
Bùi Hoan lắc đầu, giọng điệu trở nên dịu dàng: “Anh ấy khí thế lớn lắm, lại đặc biệt lười biếng, chị không mời nổi.”
Nguyễn Vi chợt có chút cảm khái. Cô biết chuyện tình cảm trong quá khứ của Bùi Hoan rất trắc trở. Cô không rõ chồng của Bùi Hoan là ai, chỉ biết cô ấy sinh con năm hai mươi tuổi, chịu biết bao cực khổ. Nguyễn Vi cũng nhìn ra. Bùi Hoan có xuất thân tốt, từ nhỏ được nâng như nâng trứng, vì thế cô ấy mới có thể không oán hờn, không hối hận, ánh mắt tràn ngập sự tự tin và hạnh phúc. Nguyễn Vi thật lòng ngưỡng mộ đối phương.
Thấy cô thất thần, Bùi Hoan liền chọc vào người cô. Nguyễn Vi tránh sang một bên, Bùi Hoan ghé sát, nở nụ cười bí hiểm: “Sao Nghiêm Thụy vẫn để em chạy lung tung thế? Hai người mau kết hôn đi!”
“Em và thầy Nghiêm không có gì. Em nói mấy lần rồi mà chị cứ không tin.” Nguyễn Vi giải thích.
Tưởng Nguyễn Vi xấu hổ, Bùi Hoan thôi không nói nữa. Cô ngửi ngửi bó hoa rồi đưa mắt qua quán cà phê ở bên kia đường. Thời tiết ngày càng ấm áp, quán cà phê cũng đông khách hơn.
Bùi Hoan đột nhiên mỉm cười, quay sang Nguyễn Vi: “Chị biết rồi, trong lòng em có người khác đúng không?”
Nguyễn Vi giật mình, vài giây sau mới ậm ừ thừa nhận. Cô thở dài: “Kể cả không vì nguyên nhân này, em và thầy Nghiêm cũng chẳng có khả năng. Chắc chị cũng biết chân em có tật… em đâu xứng với thầy Nghiêm. Ai bằng lòng cưới một người tập tễnh chứ?”

Hai người đang trò chuyện, tài xế của Bùi Hoan đi vào quán, nhắc cô: “Phu nhân đi bệnh viện chưa ạ? Hôm nay Sênh Sênh tan học sớm, Tiên sinh dặn phu nhân đón sớm một chút.”
Bùi Hoan chào tạm biệt Nguyễn Vi rồi đi ra ngoài. Người tài xế vội cầm lấy bó hoa, mở cửa, mời cô lên xe. Nguyễn Vi chưa từng dò hỏi về gia thế của Bùi Hoan, nhưng nhìn là biết không phải hạng tầm thường. Đây không phải là vấn đề giàu có về mặt tiền bạc, chủ yếu là quy tắc ứng xử luôn khiến Nguyễn Vi có cảm giác hết sức quen thuộc.
Bùi Hoan lên xe, đột nhiên quay đầu về phía bên kia đường. Người tài xế thuận theo ánh mắt cô, hỏi: “Phu nhân muốn uống cà phê à?”
“Không, chúng ta đi thôi!”
Nguyễn Vi vô duyên vô cớ biến mất hai ngày nên nhận được nhiều cuộc điện thoại thúc giục của khách hàng. Đến buổi chiều, cô định chuyển hoa ra ngoài, nhưng chậu cây phát tài ở bên cửa sổ quá lớn, chắn cả lối đi. Bình thường, cô hay nhờ nhân viên siêu thị bên cạnh giúp đỡ, nhưng hôm nay siêu thị đóng cửa. Cô nhất thời không biết nhờ ai, đành tự mình di chuyển. Chậu cây mãi vẫn không nhúc nhích, trong khi cô mệt nhoài, toàn thân vã đầy mồ hôi. Đã ba năm trôi qua, Nguyễn Vi không có thời gian hối hận từ lâu. Cô từng có lúc tồi tệ hơn bây giờ nhiều. Nhưng sau khi từ Lan Phường trở về, dường như chỉ một chút ánh nắng ở bên ngoài cũng khiến cô không chịu nổi.
Nguyễn Vi đặc biệt nhớ Diệp Tĩnh Hiên. Một mình cô trải qua cơn ác mộng suốt ba năm, cuối cùng biết anh vẫn yên lành. Nhưng cô đã không còn lý do ở bên anh nữa.
Nguyễn Vi nghỉ ngơi một lúc rồi đi vòng ra sau chậu cây, định dùng toàn lực đẩy nó. Kết quả, cô vừa cúi xuống, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, giơ tay bê chậu cây.
Nhìn thấy Phương Thạnh, Nguyễn Vi liền ngó xung quanh nhưng không thấy chiếc ô tô nào. Phương Thạnh dẫn theo hai đàn em, giúp cô chuyển hết hoa ra ngoài rồi mới lên tiếng: “Chị Vi cần gì thì cứ gọi chúng tôi.” Nói xong, Phương Thạnh cùng đàn em lại đi sang quán cà phê Chờ đợi Tango phía đối diện.
Nguyễn Vi lập tức đuổi theo anh ta. Trên đường vang lên tiếng xe phanh kít nhưng cô không để ý, cứ xông thẳng vào quán cà phê tìm kiếm. Nhìn thấy một phòng riêng có người canh ở ngoài, cô đoán Diệp Tĩnh Hiên ở trong đó. Tuy nhiên, anh không muốn gặp cô. Dù cô nói thế nào, thuộc hạ của anh chỉ đáp: “Tam ca đang bận, không tiếp ai cả.”
Nguyễn Vi thất thểu quay về cửa hàng hoa. Cô ngồi xuống ghế, dõi mắt về phía quán cà phê qua cửa kính.
Có khách hàng gọi điện đặt hoa, Nguyễn Vi lại bắt đầu bận rộn. Nhưng thỉnh thoảng, cô vẫn để ý sang bên kia đường. Cô biết, Diệp Tĩnh Hiên luôn ở đó. Có lẽ, kể từ ngày cô mở cửa hàng hoa, anh đã ở đó.
Cho tới bảy giờ tối, Nghiêm Thụy lái xe đến đón cô. Nguyễn Vi ngồi ở ghế lái phụ, có chút thất thần.
“A Nguyễn!” Thấy cô không có phản ứng, anh liền nhoài người cài dây an toàn cho cô. Cùng một động tác, Nguyễn Vi đột nhiên nhớ tới dáng vẻ của Diệp Tĩnh Hiên hôm xảy ra chuyện ở Phượng Uyển. Anh yêu cô, yêu đến mức không hề đề phòng, để cô có thể lừa dối lâu như vậy.
Nguyễn Vi có chút hoảng hốt, vô thức giơ tay ôm Nghiêm Thụy, miệng lẩm bẩm: “Em hối hận rồi… Nếu có thể quay về quá khứ, có chết em cũng không tới Phượng Uyển.”
Biết tâm trạng của Nguyễn Vi bất ổn, Nghiêm Thụy không đẩy cô ra mà ôm cô vào lòng. Anh thở dài: “Nguyễn Vi, anh không phải là Diệp Tĩnh Hiên.”
Nguyễn Vi lập tức buông tay. Ý thức được vừa rối mình đã thất lễ, cô không dám nhìn anh. Một lúc sau, cô nói lời xin lỗi. Bỗng dưng không chịu đựng nổi, cô vô thức cắn tay mình.
Nghiêm Thụy vừa lái xe vừa kéo tay cô xuống. Nguyễn Vi đột nhiên hỏi anh: “Sao anh biết tên anh ấy?”
Nghiêm Thụy bình thản đáp: “Mỗi khi tâm trạng kích động, em đều gọi cái tên này còn gì?”
Có một khoảng thời gian, trạng thái tinh thần của Nguyễn Vi vô cùng tệ hại, nhiều lúc chẳng nhớ mình đã nói gì. Cô im lặng vài giây mới lên tiếng: “Em đã gặp anh ấy. Anh ấy vẫn còn sống.”
Cô tưởng Nghiêm Thụy không biết gì về quá khứ của mình. Ngờ đâu hơn hai năm trước, Nguyễn Vi phải thường xuyên gặp bác sĩ tâm lý. Lúc cô ở trong phòng nói chuyện, Nghiêm Thụy đều đứng ở ngoài.
Cô nghẹn ngào nói với bác sĩ: “Chẳng phải tôi muốn chết nên mới tự ngược đãi bản thân. Không ai hiểu cảm giác này. Tôi sẽ không bao giờ tự sát. Bởi dù kết thúc mạng sống, tôi cũng chẳng có mặt mũi đi gặp anh ấy… Cả cuộc đời này, tôi phải sống để trả món nợ…”
Mùa xuân ở thành phố Mộc, trời tối rất muộn. Nguyễn Vi biết, người bình thường khó có thể chấp nhận chuyện xảy ra mấy ngày trước, vậy mà Nghiêm Thụy không hề đả động.
Nhân lúc đèn đỏ xe dừng lại, anh ngoảnh đầu nhìn cô. Vốn có nhiều lời muốn nói nhưng vào thời khắc này, Nguyễn Vi đột nhiên không thể thốt ra miệng. Cô đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên biết rõ tâm ý của anh.
“Nghiêm Thụy….” Cuối cùng cô cũng lên tiếng.
Nghiêm Thụy chợt ngắt lời cô, đưa ra quyết định của mình: “Cuối tuần này chúng ta đọn di nơi khác.”