Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Simi
Tôi không thể không thầm cảm ơn thường ngày mình vẫn có thói quen thu dọn phòng ốc gọn gàng theo định kì, tuy vẫn hơi bừa bộn đôi chỗ nhưng ít nhất là mấy món đồ cá nhân không xuất hiện ở trong tầm mắt.
Bộ chăn mền một màu nâu đất, không in hoa hòe, nhìn rất nam tính, ừ, tốt.
Tôi kéo ghế giúp Nguyễn Miên Miên, thấy trên bàn còn đang bày bài tập cuối tuần của mình, tôi không thể làm gì khác hơn là đẩy chúng sang một bên rồi quay lại phòng khách lấy thêm một cái ghế khác.
“Cậu… cậu đi đâu vậy…” Cô ấy gọi tôi, giọng nhỏ nhẹ mềm mại.
“À…” Tôi gãi đầu, “Tôi cũng muốn làm bài tập, vẫn còn mấy tờ đề chưa làm xong.”
Cô ấy gật đầu, lấy đống vở bài tập đặt lên bàn, ngồi xuống ôm ba lô đợi tôi. Tôi ra ngoài bê một cái ghế vào, tiện thể lấy cho cô ấy một ly nước nóng.
Cô ấy nhận lấy cái ly, lên tiếng hỏi: “Còn cậu thì sao?”
“Ly của tôi ở đây.” Tôi chỉ sang cái ly sứ màu trắng.
Cả khuôn mặt cô ấy xoắn xuýt lại, bỗng nhiên lấy dũng khí nói: “Cậu cũng phải uống nước nóng, bụng… bụng của cậu sẽ khó chịu đó.”
Tai của tôi nóng bừng, nhìn nét mặt ửng hồng của cô ấy suốt mấy phút liền mà không cất nổi một tiếng cảm ơn, cuối cùng chỉ nhạt nhẽo ồ một tiếng, ngoan ngoãn cầm lấy ly nước của mình đi rót nước nóng.
Tuy bàn học đủ lớn, lúc không viết chữ sẽ chẳng đụng tay vào nhau. Nhưng mà cả hai ngồi vai kề vai cùng làm bài tập, cảm giác khác hẳn lúc ở trên lớp.
Tiếng ngòi bút của cô ấy vang lên sột soạt, ở căn phòng im lặng thế này như được phóng đại lên khiến người ta khó có thể bỏ qua. Không biết cô ấy có cảm nhận giống như tôi không nhỉ?
“Mà nè…” Cô ấy nhìn bài tập, bỗng ngòi bút dừng lại, tay cô ấy gõ gõ bút lên mặt giấy, nhỏ giọng hỏi tôi, “Bụng cậu có khá hơn chút nào chưa?”
Tôi cũng dừng bút, trả lời cô ấy: “Ừ… truyền dịch thêm hai ngày nữa với uống thêm thuốc là khỏe rồi.”
“…Mà sao cậu bị viêm dạ dày vậy?”
Tôi cảm thấy da đầu mình bắt đầu tê dại, quanh co giải thích: “Thật ra… tôi, à thì… không ăn đồ nấu chín…”
“Ra là vậy…” Nguyễn Miên Miên ngậm nắp bút như đang đăm chiêu gật đầu.
Có cô gái ngồi cạnh thế này, tôi cũng chẳng có can đảm mở điện thoại lên để dò bài, chỉ có thể suy nghĩ đắn đo về câu hỏi, thử đi thử lại mấy phép tính trên giấy nháp. Gần mấy chục phút sau, quả nhiên cuối cùng tôi cũng tìm ra được cách giải cho cái đề bài mình hay bị mắc kẹt này.
Trong lòng có cảm giác thành công, thật sự tôi rất muốn chia sẻ với cô ấy… nhưng lại không dám.
Nếu cứ ngốc nghếch khoe với cô ấy như vậy, có khi nào cô ấy cười mình không…
“Nè, Kiều Thụy.”
“Hửm?” Tôi vô thức đáp lại.
…Hửm? Cô ấy mới gọi tên tôi?… Cô ấy thật sự biết tên của tôi?! Trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu đập loạn không nghe lời.
Nguyễn Miên Miên cúi đầu, những lọn tóc mềm phủ xuống gò má xinh xắn. Cô ấy đẩy cuốn vở bài tập trong tay mình tới, kéo ghế lại ngồi gần tôi.
Tôi ngửi thấy mùi dâu ngọt ngào trên người cô ấy, nhịn không được suy nghĩ vu vơ đâu đâu.
“Kiều Thụy?” Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi đầy nghi hoặc. Lúc tôi cúi đầu nhìn cô ấy, liếc mắt qua, tôi có thể nhìn thấy cô ấy không cài lại nút áo đầu tiên, còn có cả… suy nghĩ của mình!
Nhưng mà khuôn mặt của cô ấy thật sự… rất gần! Chỉ cần tôi hơi cúi đầu là có thể thừa lúc cô ấy không đề phòng để… Khụ!
“Hả? Ừ! Có gì không?” Tôi quay đầu nhìn sang hướng cô ấy đang chỉ, “Đề này có gì hả?”
“Ừm… Tớ không hiểu tại sao phải chọn câu này, tớ dốt lắm.” Cô ấy thấp giọng nói.
Tôi hít sâu hai cái, cẩn thận đọc qua đề bài rồi giảng lại cho cô ấy: “Cậu nhìn câu văn ở đây, trong này có đính kèm đáp án, còn câu trả lời này có nghĩa…”
“Cảm ơn cậu nhé!” Ánh mắt cô ấy sáng rực sùng bái nhìn tôi, thấy tôi thoải mái dễ chịu y như được đả thông hai mạch nhâm đốc [1], vô cùng sảng khoái.
[1] Mạch Nhâm và mạch Đốc là hai dòng mạch thuộc Kỳ kinh bát mạch, đả thông hai mạch này thì khí huyết sẽ lưu thông. Trong truyện kiếm huyệt thường nhắc tới để võ công vượt bậc.
—–
Cho tới bây giờ làm bài tập không phải là vấn đề, vấn đề ở đây là cô ấy phải ngủ lại qua đêm như thế nào.
Có lẽ cả hai đã làm bài quá mức chú tâm, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì đã gần một giờ sáng.
Đã trễ thế này rồi, tôi mà còn để cô ấy về thì chỉ sợ người nhà của cô ấy… Nhưng mà nếu không đưa cô ấy về thì cô ấy cũng chỉ có thể ngủ lại ở nhà tôi.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Bên tai tôi bỗng vang lên tiếng hỏi thăm của cô ấy.
Trong chốc lát tôi vẫn đang trầm tư, không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi đang nghĩ may mà cậu đã tắm rồi.” Nếu không thì nội chuyện thay đồ thôi cũng đã là một vấn đề nan giải.
“!”
Tôi giật cả mình, chợt quay đầu lại, quả nhiên thấy cô ấy đỏ rần bưng lấy mặt, kinh ngạc nhìn tôi.
“Khoan, khoan…! Cậu nghe tôi giải thích đã!”
——
Cuối cùng Nguyễn Miên Miên vẫn ngủ trong phòng của tôi, cô ấy hỏi tôi ngủ ở đâu, tôi nói với cô ấy mình sẽ ngủ ở phòng ngủ chính một đêm.
“Không biết mẹ tôi cất ga mền mới ở đâu nữa, cậu cứ dùng tạm ga mền của tôi đi, mới được phơi nắng một tháng trước rồi.”
“Ừm.” Cô ấy chôn nửa khuôn mặt trong mền của tôi, đôi mắt long lanh như quả nho mọng nhìn tôi, ngoan ngoãn mà mềm mại đáp lời.
…Thật muốn chui vào trong ổ nằm cùng cô ấy quá. Tôi đè ép nội tâm đang dâng trào ý nghĩ điên cuồng này lại, bình tĩnh đi sang phòng ngủ chính.