Chương 5: Theo đuôi

Đôi Mắt Em Lấp Lánh Ánh Sao

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Simi

Bình thường cuối tuần tôi sẽ không ngủ lại trong ký túc xá, thứ sáu nào sau khi tan học, tôi cũng sẽ thu dọn tờ đề mà giáo viên đã giao cùng với sách luyện thi vào ba lô rồi ra khỏi sân trường.

Trước cổng trường có một trạm xe buýt, nếu ra sớm thì phải may mắn lắm tôi mới có thể thoải mái ngồi trên chiếc xe rộng rãi chỗ trống, còn nếu xui xẻo thì dù có tan học sớm tới đâu cũng chỉ có thể chen chúc với đám đông.

Tôi ghét nhất là ngồi xe đông đúc, cũng không muốn đoán thử nhân phẩm của mình thế nào, cho nên sau khi tan học tôi ngồi lại lớp đợi chừng mấy phút, chỉ cần mắt thấy không còn mấy học sinh, tôi sẽ đi ra trạm xe.

Nhưng mà thứ sáu này rõ ràng không hề giống ngày thứ sáu bình thường chút nào.

Tôi mở điện thoại lướt chơi chưa được bao lâu thì bỗng nghe được một âm thanh tuyệt đối không thể xuất hiện trong lớp học, một âm thanh trong trẻo, mang theo sức sống vui tươi, có lực thẩm thấu và tính riêng biệt rất mạnh.

Đó là âm thanh của Nguyễn Miên Miên.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô ấy đang ngồi bên ngoài hành lang trước lớp tôi, bên cạnh là một cô bạn khác, hình như cả hai đang coi video hài hước gì đó mà thỉnh thoảng còn bật cười khúc khích.

Tôi chăm chú vào hai cái đuôi ngựa của cô ấy đến xuất thần, ngón tay vô thức xoay bút, điện thoại cũng bất tri bất giác tối đen.

Thời tiết mỗi lúc càng nóng, ban ngày cũng mỗi lúc càng kéo dài, ánh mặt trời trên cao chậm chạp không chịu khuất bóng, tiếng chuông tan học của tiết thứ tư (không tồn tại) vang lên.

Giờ tan trường đã qua được năm mười phút, bây giờ dòng người rộn rã đứng chờ ở trạm xe buýt đã rải rác chẳng còn mấy ai. Tôi không nỡ đi nhưng cũng chẳng tìm được lý do gì để nán lại, chỉ có thể cất điện thoại vào túi quần, chậm chạp đứng dậy kéo ghế, đeo ba lô trên vai.

Trước khi bước qua cửa ra vào, tim tôi như nhảy dựng lên, quay đầu lại xem thử, đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô ấy.

Cô ấy nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn tôi, gương mặt ửng hồng và hai mắt lấp lánh ánh sáng y như lần chạm mắt này đã tiêu hao hết tất cả dũng khí trong lòng mình.

Bỗng nhiên cô ấy khẽ mỉm cười ngọt ngào với tôi.

Thịch.

Tôi chậm chạp chớp mắt, ngốc nghếch mà cứng ngắc quay đầu, giơ tay bước chân ra khỏi cửa, hai tai bắt đầu nóng hừng hực.



Hình như tôi yêu rồi.

Ý của tôi là, hình như tôi thích một cô gái rồi.

Khi tôi vướng mắc với vấn đề nan giải này, đầu óc sẽ rối loạn thành một cục, không hiểu sao trên tờ đề lại xuất hiện nét mặt của cô ấy, đôi mày lại cong lại. Đêm dài tĩnh lặng, tôi nằm trên giường chưa ngủ, trong đầu lại hiện lên hai cái đuôi ngựa mềm mại của cô ấy, phần gáy trắng nõn như tuyết, bả vai nhỏ nhắn xinh xinh…

Tôi liếm bờ môi có phần khô khốc của mình, y như đang lè lưỡi liếm phải một xúc cảm mềm mại nào đó, mềm đến mức đầu lưỡi của tôi run rẩy.

Tôi mơ thấy một giấc mộng.

Trong mơ xuất hiện một viên kẹo mềm, tôi cắn xuống nhưng không bể, thế là tôi bắt đầu dùng răng chậm rãi cọ vào cô ấy, mãi cho đến khi toàn thân cô ấy ướt sũng, tôi thừa lúc cô ấy không để ý tới, nhanh chóng nuốt ngay vào bụng.



Chúng tôi lại gặp nhau ở siêu thị.

Tuần này tôi lại về nhà, Nguyễn Miên Miên có vẻ vẫn ở lại trường nhưng có việc phải ra ngoài. Siêu thị cách nhà tôi không xa, cách trường cũng không xa, gần đó còn có phần đường dành riêng cho người đi bộ.

Ba mẹ đã đi công tác, cuối tuần này chỉ có mình tôi ở nhà. Tôi không rành trả giá ngoài chợ nên phải đến siêu thị để mua đồ ăn đã ghi rõ giá cả.

Nguyễn Miên Miên đang loanh quanh ở quầy bán đồ ăn vặt. Lúc tôi và cô ấy gặp nhau, cô ấy đang đẩy xe đẩy đầy ấp rong biển, thịt bò khô, khoai tây chiên và các loại đồ uống giải khát.

Nhìn thấy rau quả và trứng thịt trong giỏ xách của tôi, ánh mắt vốn ngạc nhiên vui mừng của cô ấy lại biến thành ngạc nhiên, cô ấy quay sang nhìn giỏ xe của mình, mặt bỗng đỏ bừng, mang theo tư vị vô cùng xấu hổ.

Phụt.

Tôi nắm tay che miệng, vụng trộm cười.

Thật ra tôi để đống bánh vặt ở phía dưới mấy nguyên liệu nấu ăn này.



Vì để dễ xách đồ ăn vặt về ký túc xá, Nguyễn Miên Miên cố ý mang theo một xe đẩy nhỏ có thể gấp lại.

Đó là một xe đẩy màu hồng nhạt, hoa văn trên xe vẽ đầy thỏ trắng mũm mĩm.

Nguyễn Miên Miên nghiêm túc phân chia đống bánh kẹo vào trong túi lớn rồi xếp gọn vào xe đẩy, cẩn thận kéo khóa kỹ càng. Cô ấy nắm tay cầm rồi kéo đi thử y như đang kéo vali, cảm thấy nhẹ nhàng mới thỏa mãn gật đầu.

Bánh xe của xe đẩy trượt yên lặng trên gạch men sứ của siêu thị, sau khi ra ngoài, âm thanh bánh xe lăn trên gạch lại rõ ràng vô cùng.

Bước chân của cô ấy khựng lại, ngẩng đầu xem xét bốn phía, xem ra không có ai để ý đến mình.

Trong trường, lúc nào tôi cũng đi phía trước cô ấy. Dù là dưới sân tập thể dục hay lúc trở về lớp hay vào buổi chiều chạy bộ ở đường chạy.

Thật ra tôi rất muốn được đi phía sau cô ấy.

Nguyễn Miên Miên không biết suy nghĩ này trong đầu tôi, mà cho dù có biết thì cũng chỉ sợ cô ấy sẽ không nguyện ý. Mỗi khi cô ấy biết tôi đi sau lưng mình thì ra ngoài đường luôn như người mất hồn, nếu chân trái không giẫm lên chân phải thì cũng vấp phải cục đá nằm chình ình trước mặt một cách khó hiểu.

Cho nên thay vì muốn đi sau lưng cô ấy, tôi càng hi vọng cô ấy đừng quá căng thẳng như vậy hơn, tuy rằng bộ dáng luống cuống bước chân ấy cũng hơi hơi đáng yêu.

Đường về nhà tôi và trường học ngược hướng nên đi hai chuyến xe buýt khác nhau.

Tôi đứng chờ đèn đỏ, sau đó cất bước đi qua bên kia đường.

Tiếng động xe đẩy của Nguyễn Miên Miên không lớn lắm nhưng lại rất dễ để phân biệt. Tôi nghe thấy tiếng bánh xe chậm rãi lăn trên mặt đất chạy theo một hướng khác thì vội khựng lại, quay đầu nhìn qua đường cái.

Tim tôi đập ngày càng nhanh.



Âm thanh xe đẩy thế nào à.

Bánh xe không lớn, dày như vỏ lốp xe, lúc chạy trên con đường xi măng bằng phẳng sẽ tạo ra âm thanh gập gềnh.

Khó nghe không hả? Chắc cũng không tính là khó nghe lắm, nhưng tuyệt đối không thể nói là êm tai được.

Tôi cầm túi đồ, cố gắng thả chậm bước chân với vẻ điềm tĩnh đi ở phía trước. Nhưng dù cho tôi có giữ vững nhịp thở thế nào thì sau lưng vẫn ướt một lớp mồ hôi lạnh đang bán đứng tâm tình của mình.

Tôi có nghe thấy.

Nghe thấy hôi thở dồn dập của Nguyễn Miên Miên, có thể tưởng tượng ra lồng ngực của cô ấy đang phập phồng lên xuống, nghe thấy tiếng bánh xe của xe đẩy đang chạy trên mặt đường, cạch cạch cạch cạch, không rõ ràng lắm, vì cô ấy đang cố nâng nó lên.

Cô ấy đang làm gì vậy? Cô ấy biết mình đang làm gì chứ?

Cô ấy có biết bên ngoài xã hội nguy hiểm thế nào không? Nếu lạc đường thì sao, nếu người mà cô ấy thích là một kẻ vô cùng xấu xa thì sao, cô ấy phải làm gì bây giờ?

Tôi đi vòng qua một chỗ quẹo, tiến vào con ngõ nhỏ không vắng vẻ lắm, từ đây có thể nhìn thấy cánh cổng thấp bé dẫn vào sân vườn nhỏ của nhà mình cách đó không xa.

Cô ấy muốn theo tôi về nhà sao?

Trái tim của tôi không chịu vâng lời đập thình thịch trong lồng ngực như thể muốn đập thành một cái lỗ rồi nhảy ra ngoài vậy.

Tôi đi được khoảng mười mét thì tiếng bánh xe sau lưng ngàng càng nhỏ đi rồi từ từ ngừng hẳn.

Cô ấy biết rõ nhà của tôi ở khu này, cô ấy sợ tôi nhìn thấy cô ấy, dù cô ấy biết rõ có khả năng tôi đã phát hiện ra cô ấy rồi.

Bỗng nhiên bánh xe phát ra tiếng động quẹo sang hướng khác, cô ấy không hề có ý định che giấu nữa, cô ấy đang quay lại bằng con đường cũ!

Một cảm giác kỳ lạ thôi thúc tôi chạy nhanh tới trước cổng nhà, tùy tiện ném túi đồ vào trong sân, sau đó vội vàng quay đầu đuổi theo hướng cô ấy đã đi.