Chương 27: “Không phải lúc nào anh cũng có ở đó.”

Đợi Em Trở Về Sẽ Nói Yêu Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nguyên Nghị cúi đầu, chỉ thấy La Xán Xán mím chặt môi, khuôn mặt tái nhợt. Anh lo lắng gọi hai tiếng: “Xán Xán! Xán Xán!” La Xán Xán không mở mắt. Anh ôm cô nhìn xung quanh. Tên da đen ngã dưới đất có động tĩnh, hắn cố gắng đứng dậy. Ánh mắt sắc bén của Nguyên Nghị liếc nhìn tên da đen. Anh ôm La Xán Xán suy đoán hành động của tên da đen, đá một cái để ngăn cản hắn ta đứng dậy, bỗng nhiên có một âm thanh truyền đến: “Chuyện gì xảy ra vậy?” Nguyên Nghị ngẩng đầu, thấy Cố Tử Hàng vội vàng chạy tới.

Nguyên Nghị ánh mắt không tốt nhìn Cố Tử Hàng, nghiêm mặt nói một câu: “Dùng súng cướp giật, ở đây giao cho cậu!” Sau đó, Nguyên Nghị ném khẩu súng trên tay cho Cố Tử Hàng.

Cố Tử Hàng bị ánh mắt của Nguyên Nghị làm trong lòng cảm thấy sợ hãi, anh nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy khẩu súng Nguyên Nghị ném tới. Anh nhìn thoáng qua người trong vòng tay của Nguyên Nghị và nhìn vào người đàn ông da đen đang cố gắng đứng dậy, trong lòng cũng rõ được chuyện gì xảy ra. Anh gật đầu với Nguyên Nghị: “Đừng lo, ở đây có tôi, cậu đưa cô ấy rời đi đi.”

Lúc này, Nguyên Nghị không có thời gian để tính toán với Cố Tử Hàng. Anh ôm La Xán Xán ngang người, nhìn xung quanh, không có xe hơi. Anh không thể làm gì khác hơn là ôm La Xán Xán chạy.

Nguyên Nghị đưa La Xán Xán đến một bệnh viện gần đó. Sau khi bác sĩ trực ban xem qua La Xán Xán, nói rằng vì cảm lạnh và quá căng thẳng nên dẫn đến hôn mê, rất nhanh sẽ tỉnh lại.

Bác sĩ rời đi, Nguyên Nghị đứng trước giường của La Xán Xán, lặng lẽ nhìn cô. La Xán Xán bất tỉnh nằm đó. Nguyên Nghị nhớ lại cảnh vừa rồi, nếu như anh không đến kịp, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Lúc này anh đã bình tĩnh lại. Sau khi nhìn cô một lúc, anh đi đến bên cửa sổ, hai tay đút vào túi quần, đôi mắt nhìn vào màn đêm bên ngoài, như thể đang nghĩ về điều gì đó.

Nửa tiếng sau, La Xán Xán tỉnh dậy, cô từ từ mở mắt ra và thấy một ánh sáng nhỏ trong phòng, ánh sáng rất tối. Cô phản ứng trong vài giây, biết đây là một bệnh viện. Cô quay đầu lại nhìn trong phòng, cô nhớ rõ mình đã bị một tên da đen cướp, hắn ta rất thô lỗ với cô. Sau đó, Nguyên Nghị đến. Tên da đen cầm súng chĩa vào ngực của Nguyên Nghị. Cuối cùng, Nguyên Nghị giật lấy được khẩu súng, vậy Nguyên Nghị đâu? Bây giờ anh có ở đây không?

Cuối cùng, đôi mắt của La Xán Xán dán chặt vào người đứng bên cửa sổ. Anh đưa lưng về phía cô, bóng lưng anh rất cao to, anh xuất hiện đúng cô đang gặp rắc rối. Cô từ từ mở miệng, gọi: “Anh rể.”

Nguyên Nghị nghe giọng nói khàn khàn của La Xán Xán, quay lại, nhìn người trên giường: “Tỉnh rồi sao?”

La Xán Xán gật đầu: “Anh rể, anh không sao chứ?”

Nguyên Nghị “Ừm” một tiếng, nói: “Anh không sao. Em khỏe hơn chút nào chưa?”

La Xán Xán lại gật đầu: “Ừ.”

Nguyên Nghị rót một ly nước, đi đến trước mặt cô. La Xán Xán chủ động ngồi dậy, lấy nước từ tay Nguyên Nghị, uống vài ngụm.

“Tối nay, cảm ơn anh rể.” La Xán Xán cầm ly nước trên tay và ngước nhìn Nguyên Nghị.

Nguyên Nghị nói: “Ở nơi này, đừng ra ngoài một mình vào ban đêm.”

La Xán Xán không nói gì.

Nguyên Nghị sau đó nói thêm: “Không chỉ ở đây, em bay về phía bắc hay phía nam, đừng ra ngoài một mình vào ban đêm.”

La Xán Xán vừa định gật đầu thì nghe Nguyên Nghị nói: “Không phải lúc nào anh cũng có ở đó.”

Câu nói này đột nhiên làm trong lòng La Xán Xán có chút chua xót. Đúng vậy, không phải lúc nào anh cũng ở đó, anh biết cô có ý với anh, anh muốn giữ khoảng cách với cô. Anh sẽ không bao giờ ở bên cô như trước. Có lẽ cô biết anh chỉ chăm sóc cô chỉ vì chị gái mình. Cô vẫn cầm chiếc cốc trên tay, quay mặt sang một bên, vì cô sợ không thể che giấu được nỗi buồn, liền không để anh nhìn thấy.

Nguyên Nghị không nói gì nữa. Hai người một đứng, một ngồi trên giường bệnh, anh nhìn cô, cô nhìn một bên, bên trong phòng bệnh im lặng.

Một lúc sau, Nguyên Nghị hỏi lại: “Em đã ăn gì chưa?”

La Xán Xán lấy lại tinh thần và nói: “Em ăn rồi.” Cô lại hắt hơi.

Nguyên Nghị lấy ly ra khỏi tay cô, để sang một bên. Sau đó nói: “Nghỉ ngơi tốt.” Nói xong, anh quay người, bước ra ngoài.

La Xán Xán vội vàng gọi: “Anh rể…”

Nguyên Nghị quay lại, cho cô an tâm, nói: “Anh ở bên ngoài phòng bệnh.”

Nguyên Nghị đi đến cửa, mở và bước ra khỏi phòng bệnh.

La Xán Xán ngồi một lúc, cơ thể nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt lại. Cô rất mệt mỏi, trong đầu còn cảm thấy nặng nề, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Nguyên Nghị đứng bên ngoài phòng bệnh, hành lang yên tĩnh lạ thường, ngoại trừ anh thì không có ai khác. Anh đứng một lúc, Cố Tử Hàng gọi đến và nói tên da đen đã được giao cho cảnh sát. Trên tay hắn ta có một cái điện thoại di động và dây chuyền, chắc là của La Xán Xán. Nguyên Nghị nói: “Lấy tới đây.” Anh nói tên bệnh viện. Nói xong liền cúp máy.

Cố Tử Hàng nghe thấy âm thanh “Tút tút tút”, hít một hơi thật sâu, lần này anh gặp rắc rối rồi. Anh cất điện thoại di động và từ đồn cảnh sát đi đến bệnh viện.

Nguyên Nghị đợi bốn mươi phút mới thấy Cố Tử Hàng. Cậu ta đưa điện thoại di động và dây chuyền cho Nguyên Nghị, hỏi: “Cô em vợ của cậu thế nào rồi?”

Nguyên Nghị lấy điện thoại và dây chuyền, nhìn chằm chằm vào Cố Tử Hàng: “Cậu không đi theo cô ấy à?”

Cố Tử Hàng ngay lập tức nói: “Làm sao tôi không theo cô ấy? Tôi gọi điện thoại cho cậu xong, quay lại liền không thấy cô ấy đâu. Vì vậy, tôi đã đi tìm, tìm cô ấy phải mất rất nhiều công sức mới tìm thấy cô ấy. Tôi thấy cô ấy đói, còn thêm bị cảm, thật đáng thương. Vậy nên tôi đã đưa cô ấy đi tìm thứ gì đó để ăn. Cuối cùng, tôi đã dành rất nhiều thời gian để tìm một nhà hàng mì còn mở cửa. Tôi đưa cô ấy vào ăn. Cậu nói xem tôi làm sao phải đi theo cô ấy?”

Ánh mắt Nguyên Nghị của lạnh lùng: “Tại sao lúc tôi đến chỉ nhìn thấy một mình cô ấy?”

“Sau đó cô ấy ở trong quán ăn mì. Tôi hút thuốc bên ngoài. Cô ấy ăn chậm, tôi hút thuốc xong cô ấy cũng chưa ăn xong. Tôi liền mắc tiểu, không phải tôi phải tìm nhà vệ sinh để đi à? Đi về lại có chuyện như vậy xảy ra?”

Nguyên Nghị hỏi: “Trong tiệm mì không có nhà vệ sinh sao?”

“Cô em vợ của cậu đang ngồi ăn ở đó, làm thế nào tôi có thể hỏi ông chủ nhà vệ sinh ở đâu? Hơn nữa chủ quán lại là phụ nữ, chuyện thô tục như thế, làm sao tôi có thể ở trước mặt họ nói?”

“Cậu không phải là người thường à?” Nguyên Nghị nhìn Cố Tử Hàng, nói: “Tối nay suýt nữa là có chuyện lớn! Cậu tính chịu trách nhiệm thế nào?”

“Được rồi được rồi, không có chuyện xảy ra là tốt rồi.” Cố Tử Hàng vội vàng nói. Lại hỏi: “Cô ấy có gì không ổn à?”

Nguyên Nghị mặt lạnh, không nói lời nào.

Cố Tử Hàng cũng im miệng. Một lát sau, anh lại do dự nói: “Trước khi đến đây tôi đã hỏi mượn xe của cậu một lần nữa…”

Nguyên Nghị liếc nhìn anh một cái: “Nghĩ cũng đừng có nghĩ.”

Cố Tử Hàng nhún vai.

Nguyên Nghị cúi đầu, lòng bàn tay mở ra, tay kia cầm sợi dây chuyền, nhớ ra điều gì đó.

Cố Tử Hàng thấy thế, tò mò hỏi: “Sợi dây chuyền này là do cậu tặng đúng không?”