Chương 89: Quỳ xuống cầu xin Thái hậu

Độc Sủng Thánh Tâm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Lan Sung nghi

Beta: Rine Hiền phi

Sau khi Tần Phiên Phiên tỉnh ngủ, vừa mở mắt liền phát hiện bên trong điện có thêm vài ngọn nến, ánh sáng cũng không phải quá chói mắt, chắc là vì để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng. Nếu không chỉ cần Hoàng thượng không chợp mắt, vừa đến buổi tối trong ngoài điện Long Càn cung này nhất định là đèn đuốc sáng trưng.

Vị trí bên cạnh nàng đã trống không, hiển nhiên là Hoàng thượng đã rời giường đi phê duyệt tấu chương.

Theo lời hắn thì ban ngày tuyên dâm là không được, không phải do loại chuyện này lãng phí thời gian, mà là tinh lực bị ép khô, lúc đi xử lý triều sự sẽ rất khó tập trung lực chú ý.

Nghe thấy động tĩnh, Liễu Âm lập tức đi vào thay nàng rửa mặt, chải đầu, trang điểm.

Tiêu Nghiêu ngồi ở ngoài điện, nhíu chặt mày, đối mặt với tấu chương chồng chất, lông mày hắn đã dựng ngược lên, phê xong một đống vẫn còn một đống.

Trương Hiển Năng biết tiểu yêu tinh đã thức dậy, tầm mắt hắn lập tức chăm chú nhìn vào đạo thánh chỉ trên long án. Cuộn thánh chỉ màu vàng sáng kia được cuộn lại, sau khi Hoàng thượng tỉnh ngủ đã cầm từ trong điện ra, vẫn luôn đặt ở một bên như vậy.

"Hoàng thượng, đạo thánh chỉ này, lát nữa nô tài ở Long Càn cung tuyên đọc hay là chờ Đào Quý nhân trở về Thưởng Đào các, rồi nô tài mới đi tuyên đọc ạ?" Hắn chủ động hỏi một câu.

Hoàng thượng bảo vệ đạo thánh chỉ này như vậy, không cho ai xem, khiến nó thần thần bí bí, hắn đã có chút ngứa ngáy khó nhịn trong lòng rồi.

Bút son trong tay Tiêu Nghiêu lập tức ngưng lại, quay đầu lại nhìn hắn một cái, ánh mắt thanh lãnh, trong đó còn mang theo vài phần ý tứ trách cứ.

"Ai kêu ngươi tuyên đọc, đây là thư tình trẫm tặng Phiên Phiên, là thứ ngươi có thể xem sao?" Hắn lạnh giọng chất vấn.

Trương Hiển Năng lập tức cúi đầu, bày ra tư thế ngoan ngoãn nghe dạy bảo, trên thực tế trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Trò chơi này phá sản luôn rồi, dùng thánh chỉ để viết thư tình? Lúc đó chắc chắn là chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ.

"Chỉ là ngươi đã nhắc nhở trẫm, thực sự có một đạo thánh chỉ cần ngươi tuyên đọc, chuẩn bị bút mực." Tiêu Nghiêu nhíu đầu mày.

Thời điểm Tần Phiên Phiên rửa mặt chải đầu xong đi ra, liền thấy tay Trương Hiển Năng cầm thánh chỉ, ý cười ẩn hiện đứng bên ngoài.

"Đào chủ tử, chúc mừng ngài." Trước tiên hắn nói lời chúc may mắn.

Tần Phiên Phiên hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua thánh chỉ trong tay hắn, lại nghiêng đầu nhìn Hoàng thượng ngồi phía sau long án, không khỏi chớp chớp mắt. Thầm nghĩ Cẩu tử sẽ không để Trương Hiển Năng đọc đạo thánh chỉ viết giấy cam đoan kia trước mặt mọi người chứ.

Tiêu Nghiêu ho nhẹ một tiếng nói: "Đọc đi."

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Tần thị Phiên Phiên, thông tuệ khả ái, tú ngoại tuệ trung [1], lòng trẫm rất an ủi. Phong làm chính Nhị phẩm Phi, khâm thử." Trương Hiển Năng cao giọng đọc.

[1] 秀外慧中: bên ngoài xinh đẹp thanh tú, bên trong thông minh trí tuệ.

Sau khi giọng nói bén nhọn của Trương Đại Tổng quản dừng lại, trong đại điện chìm vào yên tĩnh, ngay sau đó là những lời nói chúc mừng của các cung nhân.

"Ra mắt Đào Phi nương nương." Tất cả mọi người cúi người hành lễ.

Cả người Tần Phiên Phiên đều ngây ra, trong tiếng chúc mừng của mọi người mới từ từ có phản ứng lại, trên mặt toàn là ý cười, nàng thật sự không ngờ đến bản thân lập tức thăng lên phân vị Phi.

Nàng lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Nghiêu, trên mặt đều là thần sắc mừng rỡ, sau khi tiếp nhận thánh chỉ liền đi đến trước long án.

"Hoàng thượng để thần thiếp từ chính Lục phẩm Quý nhân, trực tiếp thăng lên chính Nhị phẩm Phi, khoảng cách quá lớn. Chỉ sợ những người khác trong cung sẽ bàn tán, cộng thêm triều thần bên kia cũng không dễ nói chuyện." Tuy ngoài miệng nàng nói lời lo lắng, nhưng biểu tình vui vẻ trên mặt lại không thể hoàn toàn che lấp.

Tiêu Nghiêu lại bày ra dáng vẻ "hoàn toàn không sao cả", duỗi tay bóp chặt mặt nàng nói: "Vậy thì có gì đâu, chỉ cần nàng vui vẻ là được. Còn những cái khác đều là chuyện của trẫm."

Trong tay có giấy cam đoan của Hoàng thượng, phân vị cũng đã thăng lên cao, tâm tình Tần Phiên Phiên vui vẻ muốn bay lên, giống như là đạp lên đám mây vậy.

Hiện tại nàng không có bất kì sự lo lắng nào, bởi vì đám mây có Chân Long, cho dù nàng muốn ngã xuống, cũng phải kéo theo Tiêu Nghiêu cùng ngã chết.

Thời điểm tin tức Tần Phiên Phiên thăng lên phân vị chính Nhị phẩm Phi truyền khắp hậu cung, mọi người đều kinh ngạc.

Các nàng mới ăn mừng Tần Phiên Phiên bị biếm thành Quý nhân chưa được bao lâu, tiểu yêu tinh này đã lại như diều gặp gió lần nữa, khiến cho đắc ý dào dạt của các nàng lúc trước không khác gì dáng vẻ của kẻ ngốc.

Bây giờ mới qua bao lâu, thế nhưng đã để nàng ta bò lên lại, hơn nữa phân vị so với Tiệp dư ban đầu càng cao hơn, Tần Phiên Phiên hoàn toàn bước vào hàng ngũ của các phi tần có địa vị cao trong hậu cung, dường như chiếm lấy vị trí chủ Lục cung chỉ là chuyện của nay mai thôi.

Hầu hết tất cả mọi người trong hậu cung đều luống cuống tay chân, lúc trước rõ ràng Hoàng thượng đã ghét bỏ nàng ta, nhưng hành động lần này liền tỏ rõ, hai người bọn họ giải hòa, những nữ nhân khác trong hậu cung không bao giờ có thể lợi dụng mà chui vào giữa được.

Thời điểm thỉnh an sáng sớm ngày thứ hai, Tần Phiên Phiên đương nhiên là ăn mặc lộng lẫy tham dự, đây chính là lần thỉnh an đầu tiên sau khi nàng được phong làm Đào Phi, phải chuẩn bị chu đáo.

Thời điểm nàng tới Duyên Thọ cung, ngoài cửa đã tụ tập không ít phi tần, vốn là vây ở một chỗ tốp năm tốp ba nói chuyện, lúc thấy bóng dáng nàng, lại đồng thời ngậm miệng.

Âm thanh thảo luận đang ồn ào bỗng biến mất không thấy, trở nên yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được. Tầm mắt của mọi người đều rơi trên người nàng, hiển nhiên là vô cùng chú ý đến vị Đào Phi mới ra lò này.

Tần Phiên Phiên vốn định giống như trước kia, đi thẳng đến nội điện Duyên Thọ cung, hầu hạ Thái hậu chải tóc, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, lại thay đổi chủ ý.

Nàng trực tiếp đứng ở bên cạnh Minh Quý phi, phía dưới Quý phi chính là Phi, Tần Phiên Phiên được sủng ái như vậy, làm một vị đệ nhất Phi, nàng hoàn toàn có thể đảm đương nổi.

Minh Quý phi thấy nàng mặc một chiếc váy lụa màu vàng nhạt, da trắng như tuyết, trên má lộ ra hai rặng mây hồng, vừa nhìn đã biết gần đây sống rất dễ chịu.

Không giống nàng ta đã có xu hướng hoa tàn ít bướm, dù nhiều son phấn cũng không che được trạng thái oán phụ khuê phòng trên người. Hoàng thượng không chịu lâm hạnh thì sao nàng ta có thể bày ra tư thái e thẹn ửng hồng của thiếu nữ được đây.

Trong lòng Minh Quý phi khó chịu, càng thêm mong muốn vị trí kia. Hơn nữa là, chúng phi tần phía sau các nàng đều tập trung ánh mắt trên người Tần Phiên Phiên, Minh Quý phi càng thêm tức giận.

Rõ ràng là phân vị của nàng ta cao hơn, ví cớ gì lại chỉ nhìn sắc mặt của Tần Phiên Phiên để làm việc?

"Đào muội muội, đầu tiên chúc mừng ngươi thăng vị. Chỉ là ngươi là người được thăng lên cuối cùng trong các vị muội muội ở phân vị Phi, phải biết quy củ, mấy vị đứng ở phía sau ngươi đều được thăng lên Phi vị sớm hơn ngươi, theo lý ngươi nên khiêm nhường." Minh Quý phi biết Tần Phiên Phiên lợi hại, cũng không muốn vừa gặp đã có cảm giác tức muốn hộc máu, ngược lại nhẹ nhàng nói, vừa nghe, liền giống như là thật tình cho nàng lời khuyên.

Tần Phiên Phiên quay đầu, cười ôn nhu với nàng ta, dùng giọng nói càng yêu kiều hơn so với nàng ta, nói: "Ôi, lúc ta mới tiến cung đã nghe nói, cùng ở một phân vị, ai được sủng ái hơn người đó sẽ đứng phía trước. Hóa ra là dựa vào tuổi tác để sắp xếp à, các vị tỷ tỷ, ta nhường các ngươi nhé?"

Nàng vừa quay đầu vừa nói với ba vị nữ tử cũng ở Phi vị, ba nàng kia nhìn dáng vẻ tươi cười như hoa của nàng, theo bản năng lắc đầu.

Trước nay nữ nhân Tần Phiên Phiên này cũng không thiếu thủ đoạn, từ sự kiện Nguyệt Quý phi bị kéo đến Lãnh cung lúc trước, người cả hậu cung đều biết nàng lợi hại.

Mấy người các nàng không giống Minh Quý phi, tính tình thẳng thắn như vậy, hơn nữa phân vị của Minh Quý phi cao hơn so với Tần Phiên Phiên, có thể áp chế nàng ta cũng là chuyện thường tình.

"Minh tỷ tỷ, ngươi cũng thấy rồi đó, các nàng không muốn lên, ta đây liền tạm đứng bên cạnh ngươi, cho ngươi dính chút không khí vui mừng." Tần Phiên Phiên quay đầu nói với Minh Quý phi một câu, giọng điệu còn mang theo vài phần ý tứ làm nũng.

Chỉ là sau khi Minh Quý phi nghe xong, lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức nhíu mày hỏi: "Cái gì gọi là cho ta dính chút không khí vui mừng? Ngươi có chuyện vui gì, không phải long chủng đã mất rồi sao? Sao ngươi lại mang thai nữa rồi?"

Nàng ta cảm thấy bản thân và Tần Phiên Phiên là đối thủ trời sinh, rõ ràng đã cảnh cáo bản thân phải bình tĩnh ở trong lòng rất nhiều lần. Nhưng hai câu vừa rồi đã kích thích lửa giận ở dưới đáy lòng của nàng ta, bùng cháy dữ dội không chút khách khí.

Tươi cười trên mặt Tần Phiên Phiên cứng đờ, rất muốn trợn trắng mắt với nàng ta, nhưng vẫn nhịn xuống, cao giọng nói: "Vậy thì không phải, nếu có nhất định sẽ tặng ngươi trứng gà đỏ. Ta nói dính chút không khí vui mừng, không phải là vì đã lâu tỷ tỷ chưa được triệu đến Long Càn cung sao, sáng hôm nay ta mới vừa từ đó ra, ngươi đứng với ta, nói không chừng ngày mai có thể được Hoàng thượng triệu kiến đó."

Lời này của nàng không thể nghi ngờ đã dẫm lên mặt mũi của chúng phi tần ở đây. Đâu chỉ có Minh Quý phi không được gọi đi Long Càn cung, từ sau khi Tần Phiên Phiên tiến cung, ngoại trừ nàng thì không còn ai được triệu hạnh nữa.

Thái Hân càng nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, miễn bàn về khoảng thời gian này, từ trước đến nay nàng ta đều chưa từng được đến đó.

Từ lúc tiến cung đến bây giờ, nàng ta vẫn là một thân hoàn bích như cũ, từ ngày đầu tiên phục tuyển, nàng ta được phong làm Quý nhân, khi đó còn tưởng rằng bản thân sẽ một bước lên trời, đạt được sủng ái của Hoàng thượng, sao có thể ngờ ngay cả sủng hạnh nàng ta Hoàng thượng cũng chưa từng làm.

Vốn là Bính Quý nhân được người người hâm mộ, hiện tại cũng chỉ còn lại cái phong hào nực cười này.

Minh Quý phi tức giận một lát, lập tức cười lạnh nói: "Được, vậy xin mượn lời tốt lành của ngươi. Hy vọng đến lúc đó muội muội không tức giận đến dậm chân. Tại hậu cung này, không được nhất chính là khẩu thị tâm phi đó."

Nàng ta vừa dứt lời, cô cô Duyên Thọ cung liền đi ra, dẫn chư vị chủ tử tiến vào trong điện.

Tần Phiên Phiên cho rằng nàng ta sẽ trực tiếp trở mặt, không ngờ tới Minh Quý phi lại trả lời như vậy, hơn nữa những phi tần kia cũng không có nửa câu oán hận, dường như các nàng đã có chuẩn bị mà đến.

Cao Thái hậu vui vẻ ngời ngời, bà chú ý đến vị trí của Tần Phiên Phiên, tươi cười trên mặt càng đậm thêm vài phần, giống như nhìn đến khuê nữ nhà mình tranh đua vậy.

"Mẫu hậu, thần thiếp đáng chết." Minh Quý phi ngồi vào ghế còn chưa ấm chỗ, bỗng dưng quỳ xuống.

"Thần thiếp/tần thiếp đáng chết." Ngay sau đó toàn bộ các phi tần có mặt trong điện đều đứng dậy quỳ xuống, hành đại lễ.

Ngoại trừ Tần Phiên Phiên vẫn ngồi ở vị trí của chính mình, các phi tần còn lại đều quỳ xuống.

Cao Thái hậu hơi kinh hãi, bà và Tần Phiên Phiên liếc mắt nhìn nhau một cái, từ trong mắt đối phương có thể thấy được sự mê mang, đây lại là khúc xướng nào mới ra vậy?

"Đây là sao? Sao lại đáng chết, đứng lên rồi nói." Cao Thái hậu nhẹ giọng nói.

"Mẫu hậu, ngài một lòng muốn ngậm kẹo đùa cháu, nhưng thần thiếp lại không biết cố gắng, không thể hoài long chủng, thỏa mãn tâm nguyện của ngài. Kỳ thật thần thiếp và chư vị tỷ muội hận không thể lập tức mang thai long chủng, nhưng thần thiếp vô năng, không cách nào khiến Hoàng thượng coi trọng. Ngoại trừ Thưởng Đào các, đã lâu rồi Hoàng thượng không đặt chân đến cung điện khác, ngoại trừ Đào Phi, chúng tỷ muội còn lại cũng không có vinh hạnh được diện kiến long nhan, còn mong mẫu hậu thay chúng thần thiếp cầu tình, khẩn cầu Hoàng thượng vì con nối dõi có thể ban đều quân ân."

Minh Quý phi nói những lời này mặt không đỏ, tim không loạn, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, một hơi nói xong, không chút nào dây dưa dài dòng.

Tần Phiên Phiên hơi hơi nhướng mày, khó trách trước khi thỉnh an, một đám người tụ lại một chỗ tốp năm tốp ba nói chuyện, trước đây chưa từng thấy đoàn kết như vậy, hóa ra là trước đó đã sớm bàn xong rồi.

Hiển nhiên, việc Tần Phiên Phiên thăng lên đến Phi vị một cách đơn giản như vậy đã hoàn toàn khiến nhóm người này kinh hoảng nên sơ sót. Khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, thế mà dám cáo trạng đến tận chỗ này của Cao Thái hậu.

Chỉ là Cao Thái hậu bảo vệ Tần Phiên Phiên, các nàng đương nhiên không dám đoạt sủng ái về tay, chỉ có chuyện ôm cháu, nói không chừng còn có chút hấp dẫn với Cao Thái hậu.

"Ai gia không vội ôm cháu, Hoàng đế còn chưa đến ba mươi đâu. Tất cả tùy duyên đi, ai gia không ép buộc, Hoàng đế vui vẻ là được rồi." Cao Thái hậu trầm mặc một lát mới cao giọng nói, còn bày ra dáng vẻ khó hiểu.

Muốn Hoàng thượng ban đều quân ân, sao lại tìm đến chỗ bà, bà luôn mặc kệ những chuyện này mà.

Minh Quý phi vừa nghe Cao Thái hậu nói ra những lời không có trách nhiệm như vậy, liền hận đến ngứa răng, chỉ là nàng ta không có bất kỳ cách nào mà thôi.

"Hoàng thượng độc sủng một mình Đào Phi, chỉ sợ sẽ có lời gièm pha hồng nhan họa thủy, xin mẫu hậu suy nghĩ lại, nói mấy lời với Hoàng thượng. Thần thiếp và chúng tỷ muội quỳ gối ở đây, chỉ xin mẫu hậu có thể xem xét mấy năm nay thần thiếp ở bên cạnh ngài, không có công lao cũng có khổ lao, có thể thay các tỷ muội tính toán lối thoát, nếu không thần thiếp chỉ còn có thể bơ vơ không nơi nương tựa, chết già trong cung mà thôi." Nàng ta do dự một lát, vẫn cắn răng nói ra những lời này.

Nữ nhân không được Hoàng thượng sủng hạnh, cũng chỉ có thể thủ tiết sống cô đơn trong cung, nàng ta hiểu rõ điều này.

Thời điểm lúc trước, Nguyệt Quý phi bị đưa vào Lãnh cung, Minh Quý phi còn có chút vui sướng khi người gặp họa, vị tỷ tỷ này vẫn luôn đè trên đầu nàng ta, cuối cùng cũng bị lật đổ, hơn nữa còn là lấy loại kết cục này rơi đài.

Nhưng không để nàng ta vui vẻ được bao lâu, nháy mắt thế cục trong cung đã thay đổi, Tần Phiên Phiên như diều gặp gió, phân vị có thể áp Quý phi. Lấy trình độ thịnh sủng của Hoàng thượng đối với nàng mà nói, trên cơ bản vị trí chủ nhân Lục cung chỉ như đồ vật trong túi.

Minh Quý phi không muốn chết già trong cung, càng không cần thủ tiết sống cô đơn. Nàng ta đến một đứa bé cũng không có, không còn một chút hy vọng nào. Nghĩ tới việc này, trong lòng nàng ta sinh ra một loại khủng hoảng trước nay chưa từng có.

Cao Thái hậu nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói: "Sao các ngươi lại bơ vơ không nơi nương tựa? Trong cung ai nấy đều có một đám kẻ hầu người hạ, nếu ngươi cảm thấy đêm dài trôi chậm, khó lòng ngủ được, tìm một cung nữ nói chuyện với ngươi qua đêm đi, mỗi ngày đổi một người, có thể hơn một tháng không lặp lại đó? Cẩm y ngọc thực, đi đường có người đỡ, giày có người giúp ngươi mang, đây quả là những ngày tháng như thần tiên mà. Mộng tưởng của ai gia khi còn trẻ, chính là chết già trong cung như vậy, không muốn giữa chừng có người giết chết mình."

Những lời này của bà khiến cho Minh Quý phi á khẩu không trả lời được, nghe qua giống như các nàng có lòng tham vậy.

"Mẫu hậu----"

"Được rồi, ai gia cũng đã từng như vậy, các ngươi nghĩ thế nào ai gia đều hiểu rõ. Nhưng ai gia cũng sẽ không nhúng tay vào việc này. Hoàng thượng không sủng hạnh các ngươi, đó là do bản thân các ngươi không có bản lĩnh, cũng không cần tìm ai gia khóc lóc. Năm đó Tiên hoàng thịnh sủng ai gia như thế nào, các ngươi chắc hẳn đều rõ, cầu xin sai người rồi, đi tìm Hoàng Thái hậu có lẽ còn có cách. Ai gia mệt mỏi rồi, lui ra đi."

Cao Thái hậu vẫy vẫy tay, ngắt lời nàng ta, một câu cũng không muốn nghe nữa.

Buồn cười, tìm bà để khiến Hoàng đế ban đều quân ân, đây không phải là muốn bà tự vả vào mặt mình à? Thật sự coi bà như kẻ ngốc sao, xem thường ai vậy!