Đăng vào: 11 tháng trước
Edit: Cát Sung dung
Beta: Nga Quý tần.
"Hoàng thượng". Sắc mặt Chúc Mẫn có chút tái nhợt.
Lúc nàng yêu cầu Hoàng thượng dùng Thứ cát sĩ[1] kiểm tra sổ sách thì nói cực kỳ tự nhiên, đến khi Hoàng thượng nói phía trước Tần Phiên Phiên dùng Thứ cát sĩ tính toán sổ sách thì cả người nàng đều không nhịn được. Nàng còn đang muốn nói Tần Phiên Phiên chính là hồng nhan họa thủy.
[1] Thứ cát sĩ: Sau khi trải qua thi Đình mà đậu Tiến sĩ, thi thêm một cuộc thi nhỏ nữa đỗ thì sẽ nhận chức Thứ cát sĩ tại Hàn Lâm viện, nhận chức 3 năm và không có bổng lộc, hết 3 năm thăng quan hoặc điều đi địa phương làm quan, không đỗ cuộc thi nhỏ thì sẽ được bổ nhiệm thức quan luôn, thường là từ thất phẩm.
Tiêu Nghiêu gõ gõ mặt bàn, trầm giọng nói: "Trẫm không biết ngươi muốn làm cái gì, an ổn làm Hoàng Quý phi không tốt sao? Một hai phải làm những chuyện kéo bè kéo cánh. Ngươi đưa nhiều đồ vật cấp cho các phi tần khác như vậy làm gì? Địa vị của ngươi cao như vậy còn muốn đi lấy lòng mấy người kia sao? Hay là nói người đang mưu tính chuyện lớn hơn nữa?".
Âm thanh hắn vừa nói ra, sau gáy Chúc Mẫn liền thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hoàng thượng luôn luôn không hỏi hướng đi của hậu cung, nhưng hiện giờ chuyện nàng có ít động tác nhỏ lại nắm rõ như lòng bàn tay, thậm chí trực tiếp mở miệng nhắc nhở nàng, hàm nghĩa sâu xa trong đó nàng cũng không dám nghĩ tới.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi". Tiêu Nghiêu xua xua tay, không muốn nhiều lời với nàng.
Hiện tại hắn đã viết chữ được hai trang giấy, nên vội vàng đến Thưởng Đào các chỉ điểm cho Tần Phiên Phiên.
Gần đây sau khi hắn vẫn luôn cần mẫn giáo dục, mới phát hiện học sinh Tần Phiên Phiên này có bao nhiêu chơi xấu, viết một chút liền không viết nữa liền nói mình mệt mỏi, hoặc tay đau.
Chỉ cần hắn không ở bên cạnh, nàng liền tìm mọi cách không hoàn thành nhiệm vụ hắn giao, mà thời điểm hắn ở đó, Tần Phiên Phiên cũng có thể tìm ra đủ loại cớ để thoái thác.
Khi Tần Phiên Phiên cầm chữ viết Hoàng thượng tự mình đưa tới, chỉ còn thiếu nước kêu rên với hắn, chỉ là Tiêu Nghiêu vẫn luôn lạnh mặt nhìn chằm chằm nàng, cho dù Tần Phiên Phiên có lá gan lớn cũng không dám.
"Hoàng thượng, ngươi dạy ta viết chữ không cần quá hao phí tinh lực, ngươi vẫn nói với ta cái gì viết chữ phải có khí khái, ta mới không thèm để ý nhiều như vậy, chỉ cần xét xem bề ngoài có kém quá không là được. Nếu ngươi muốn sau khi sinh ra hài tử, người khác xem thường thì ta cũng tự nhận không có khí khái, chờ tới lúc hắn hiểu biết, hắn cũng đã có tiên sinh dạy hắn rồi..."
Tần Phiên Phiên chưa từng bỏ qua ý nghĩ tẩy não Tiêu Nghiêu, nàng lải nhải giảng giải cho ngụy biện của mình, chỉ là Tiêu Nghiêu đối diện mày cũng chưa động một chút, đơn thuần chỉ coi như nàng đang nói hươu nói vượn.
"Câm miệng, tĩnh tâm". Hắn tự mình mài mực cho nàng, nhét bút lông vào tay nàng, còn cho nàng một ánh mắt cực kì khí thế.
Tần Phiên Phiên lập tức ngậm miệng lại, dù nàng có lá gan lớn nữa cũng không dám mở miệng.
Cho dù nàng không muốn luyện chữ, nhưng trong khoảng thời gian gần đây lại luôn luyện tập, mỗi ngày đều viết, rất dễ dàng để tâm tới, huống hồ những chấm màu đỏ trên này đều là nét bút của Hoàng thượng viết ra, nàng chỉ cần nghiêm túc tô dọc chữ màu đỏ này thành đen là được.
Khi bút lông đang từng nét biến màu đỏ thành màu đen, vẫn là chữ kia, cảm giác lại không giống nhau.
Tần Phiên Phiên không khỏi nhếch môi, bỗng nhiên tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Sau khi nàng tĩnh tâm một lúc, tốc độ trở nên rất nhanh, hai trang giấy nhanh chóng chuyển đen, bởi vì viết nhanh, vì thế không tự giác trở nên qua loa.
"Hôm nàng nàng thật ngoan nha, đáng được khen". Hắn vừa nói vừa tự mình thu dọn giấy bút trước mặt nàng, kéo tay nàng qua, chậm rãi vuốt ve.
Động tác của nam nhân cực kì ôn nhu, hơn nữa thực sự rất thoải mái.
Tần Phiên Phiên có vẻ càng thêm cao hứng, hiện giờ vì bắt nàng nghiêm túc viết chữ, cách Hoàng thượng chiếu cố nàng càng ngày càng đa dạng, càng ngày càng nhiều, từ thu dọn đồ vật đến mát xa cho nàng, được một con rồng phục vụ, lại là cam tâm tình nguyện.
Cung nhân trong điện, nhìn Hoàng thượng tranh việc bọn họ nên làm làm xong, tâm tình từ lúc bắt đầu đã muốn chết, muốn hoàn toàn xong đời bây giờ đã biến thành Hoàng thượng thật tốt, Hoàng thượng quá giỏi!
Trương Hiển Năng yên lặng thở dài một hơi, nương ạ, tại sao hắn lại không thể mang thai chứ, hắn cũng muốn sinh cho cẩu Hoàng đế một đứa.
Sinh hài tử đau hay không hắn hiểu, hắn chỉ là muốn ỷ vào long chủng trong bụng để có thể la lên hét xuống với Hoàng thượng.
"Ngón tay còn đau sao?". Tiêu Nghiêu ôn nhu hỏi nàng.
"Không đau". Tần Phiên Phiên cười hì hì đáp, được ngôi cửu ngũ tự mình xoa tay, tất nhiên một chút cũng không cảm thấy đau.
"Tâm tình tốt à?". Hắn lại hỏi.
"Khá tốt ạ". Tần Phiên Phiên gật đầu.
Tiêu Nghiêu cười với nàng cực kì ôn nhu, đôi mắt giống như chứa đầy ngôi sao, Tần Phiên Phiên hồn nhiên không biết chính mình muốn xui xẻo, cũng cười cười đáp trả hắn.
Nhị Cẩu tử đối với nàng tốt như vậy, đương nhiên nàng cũng nên ôn nhu với hắn.
"Vậy là tốt rồi, trẫm dạy ngươi đánh đàn". Hắn lôi kéo tay nàng đi đến giá cầm.
Tần Phiên Phiên sợ ngây người, trên mặt đều viết chữ cự tuyệt, đây là chuyện gì vậy?
"Ta không học!". Nàng trực tiếp mở miệng cự tuyệt.
"Lý do". Hắn nhướng mày.
"Thần thiếp vừa mới viết chữ xong".
Tiêu Nghiêu vẫy vẫy tay: "Nàng vừa viết chữ xong không tính là lý do, tâm tình nàng không mệt mà lại còn rất tốt, đúng là thời điểm tốt để học đàn".
"Ta không muốn học, không cần có lý do". Tần Phiên Phiên ném cho hắn một cái xem thường.
Tiêu Nghiêu có chút phát sầu, Tần Phiên Phiên hoài long chủng chỗ nào cũng tốt, chỉ là tính không thích học tập làm hắn thực nhọc lòng, hắn sợ hài tử sinh ra cũng sẽ không thích học tập giống như nàng.
Người Tiêu gia luôn luôn cần cù, nếu thật sự sinh ra đứa ăn chơi trác táng, lại di truyền tính cách Tần Phiên Phiên, vậy Đại Diệp có phải xong rồi hay không?
Gần đây Tiêu Nghiêu cảm thấy rất nhọc lòng, còn chưa sinh ra, đã lo lắng đứa nhỏ này có thể sẽ hủy hoại giang sơn Tiêu gia hay không.
Tuy nói triều Đại Diệp không có khả năng ngàn năm sừng sững không ngã, sẽ có một ngày bị điên đảo, nhưng con mẹ nó không thể hủy hoại trên tay con trai cùng tôn tử của hắn được, nếu là chắt trai thì có thể suy xét, nhưng đến lúc đó muốn mắng cũng không đến lượt hắn, muốn mắng trước phải mắng nhi tử cùng tôn tử.
"Ngươi không muốn học, nhưng hài tử muốn học". Hắn vừa nói vừa bế nàng lên, trực tiếp đặt nàng ngồi lên trên ghế.
Tần Phiên Phiên cực kì không phục, lập tức nói: "Sao ngươi biết hắn muốn học".
"Hắn không nói chuyện thì chính là muốn học, không ngừng là đánh đàn, về sau hắn sẽ còn muốn học cờ vẽ tranh".
Dưới bức bách của Tiêu Nhị Cẩu tử, Tần Phiên Phiên bắt đầu con đường học đàn, chỉ là hôm nay ngón tay của nàng trên cơ bản chỉ đặt trên dây đàn mà không di chuyển, bởi vì nàng ngủ rồi.
Tiêu Nghiêu ngồi làm mẫu cho nàng, vừa mới đàn được nửa khúc, quay đầu qua nhìn đã thấy nàng ghé vào bàn nhắm mắt ngủ thật sự ngon.
---------------------------
Sau khi Chúc Mẫn từ Long Càn cung trở về, cả người giống như cà tím gặp sương muối, hơn nữa không chút nào dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nơi này của nàng là một vùng ảm đạm, nhưng Thanh Phong Sư thái tại hậu cung lại như cá gặp nước.
Chư vị phi tần càng thêm thờ phụng bà ta, cảm thấy mỗi lần nghe Thanh Phong Sư thái giảng kinh xong, đều cảm thấy tâm linh của mình như được cứu rỗi, cho nên Thanh Phong Sư thái cực kì được hoan nghênh.
Hậu cung nghênh đón một đoạn thời gian an ổn, bụng Tần Phiên Phiên dần dần hiện rõ, mỗi ngày một lớn, nàng cũng bắt đầu cảm thấy không tiện hoạt động.
Chỗ tốt duy nhất chính là Hoàng thượng không hề có ý định muốn nàng học tập nội dung mới, mỗi ngày cũng sẽ ngồi không lâu, thường xuyên bị Tiêu Nghiêu lôi kéo đi tản bộ.
Chỉ là vì không gặp được người không cần thiết, bọn họ chỉ lắc lư ở Thưởng Đào các, không ít nô tài đều đứng trên cầu gỗ uống gió, chính là nơi bọn họ thường đi nhất.
Bởi vậy, Hoàng thượng đều không để cho bọn họ uống gió, một đám cung nhân đều chờ đợi chủ tử mau sinh, như vậy có tiểu hài tử gia nhập, lực chú ý của Hoàng thượng sẽ càng ngày càng phân tán, không còn chú ý đến trên đầu bọn họ nữa.
Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tầy gang[2], hậu cung bắt đầu liên tiếp xuất hiện chuyện quỷ quái, có mấy phi tần thường xuyên gặp ác mộng, thậm chí trở nên thần kinh hề hề.
[2] Ngày vui ngắn chẳng tầy gang: Khi vui vẻ thì thấy thời gian trôi đi rất nhanh
Các nàng thỉnh Thanh Phong Sư thái đi qua, cũng hoàn toàn không có hiệu quả.
"Bên ngoài sao lại cãi cọ ồn ào như vậy?". Tần Phiên Phiên vừa mới tỉnh ngủ, liền nghe thấy Liễu Âm cùng song bào thai nghị luận chuyện này, nàng lập tức hỏi ra miệng.
Ba người lập tức câm miệng không nói, chỉ là dưới truy vấn của nàng, Liễu Âm vẫn phải nói: "Chuyện nháo quỷ lại bắt đầu, chỉ là lần này không giống như chuyện Thánh Phong Sư thái tự mình tạo thế, bởi vì bà ta không thể trị hết. Dán bùa bình an, đồ vật đuổi quỷ trừ tà cũng được đeo bên người, nhưng cũng không có hiệu quả, vẫn luôn có ác mộng, mỗi ngày đều la to. Hôm nay còn có một vị Tiểu viện không chịu nổi, trực tiếp chạy ra từ tẩm cung".
Thời điểm nàng nói lời này, ánh mắt vẫn luôn cẩn thận đánh giá Tần Phiên Phiên, bởi vì người mang thai cảm xúc không thể dao động quá lớn, tránh xảy ra vấn đề nào đó. Hồng Thường thấy chủ tử nhà mình vẫn luôn bình tĩnh, cũng đi theo tiếp lời nói: " Sáng sớm hôm nay bên ngoài liền xảy ra chuyện, bởi vì 2 chị em nô tì đúng lúc đều ở đó, nô tì để tỷ tỷ ở lại che chở ngài, chính mình đi ra bên ngoài nhìn. Có một vị Tiểu viện bị điên rồi, để chân trần mặc áo ngủ từ trong tẩm điện lao tới, vừa chạy vừa hô to có quỷ, làm tất cả mọi người đều hoảng sợ. Bởi vì nơi ở của nàng ta cách Thưởng Đào các không xa, chính mắt nô tỳ nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của nàng ta, thoạt nhìn đúng là không bình thường, hẳn là đã bị nhốt một thời gian rất lâu."
Mày Tần Phiên Phiên lại lần nữa nhíu lại, tuy rằng nàng sợ hãi nghe chuyện quỷ quái nhưng đối với quỷ thần cũng không quá thừa phụng, Tần phu nhân cũng không tin mấy thứ này, nên mang đến cho tỷ muội các nàng mấy cái, đối với chuyện thần quỷ vừa nói cũng không hề mẫn cảm.
Hơn nữa Tần Phiên Phiên tự nhận đôi tay mình không hề dính đầy máu tươi, cho nên nàng không có chuyện gì trái với lương tâm, sẽ không sợ quỷ gõ cửa.
"Từ từ xem đi, trong cung này chưa từng có chuyện vô duyên với quỷ quái. Nhất định là còn có người đứng sau".
Không thể không nói, có một số việc thật đúng là bị nàng đoán đúng.
Hôm nay chuyện có một Tiểu viện bị điên chỉ là cái bắt đầu, mặt sau lại lần lượt có vài cái phi tần chịu không nổi, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, khiến cho toàn bộ hậu cung đều tạo thành thật lớn khủng hoảng.
Hoàng Quý Phi phái người trấn an, nhưng mà vào lúc này ngôn ngữ trấn an rõ ràng đã áp chế không được nội tâm sợ hãi, tác dụng không lớn, vẫn như cũ là nhân tâm hoảng sợ.
"Thái hậu, chuyện này có được không? Muốn hay không cùng Hoàng Quý Phi thương lượng một chút, lại làm tính toán." Thanh Phong Sư thái ngồi ở trên ghế, trong tay Phật châu không có bỏ xuống, hiện tại tinh thần trạng thái của bà không được tốt, trên mặt trải rộng sợ hãi thần sắc.
Hoàng Thái Hậu hừ lạnh một tiếng, cung điện của toàn bộ hậu cung phi tần, Thanh Phong Sư thái đều có thể tự do xuất nhập, trừ bỏ Thưởng Đào các của Tần Phiên Phiên.
Thanh Phong Sư thái nhiều lần nói muốn bái phỏng, nhưng là đều bị ngăn trở, ngay cả tiến vào còn không thể nào vào được, liền càng miễn bàn cùng Tần Phiên Phiên giao lưu.
Thậm chí cung nhân trực ngoài cửa cung ngoại nói chuyện với bà cũng rất cứng rắn, cho dù Thanh Phong Sư thái nhiều lần dùng giọng điệu nhẹ nhàng cũng không ai thèm phản ứng lại.
"Này còn phải nói, nàng ta căn bản không thấy ngươi, liền chứng minh nàng ta gàn bướng hồ đồ, Phật Tổ đều cứu vớt không được nàng ta, ngươi cần gì phải đối nàng ta nhân từ như vậy. Nên làm cái gì chính là làm cái gì, huống hồ ngươi lại không nói thẳng, loại sự tình này không liên luỵ đến trên đầu ngươi."
Thái độ Hoàng Thái hậu cường ngạnh, rõ ràng không có đường sống để thương lượng.
"Lại nói Chúc Mẫn chính là phế vật, căn bản không thể trông cậy vào được. Hoàng thượng dặn dò nàng ta vài câu, nàng ta liền sợ. Cả ngày sợ cái này sợ cái kia, khó trách năm đó Tần Kiêu đội nón xanh cho Hoàng thượng, thân là trắc phi mà nàng ta cũng không thể lên làm Vương phi, sau này vào cung cũng không thể lấy được địa vị Hoàng hậu, ngu không ai bằng. Nữ nhân lá gan nhỏ như vậy, vừa thấy liền biết không thể chấp chưởng hậu cung. Nàng ta xứng đáng cả đời đều làm Hoàng Quý phi!".
Hoàng Thái hậu nói tới đây, không khỏi cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt mang theo mười phần trào phúng.
Bà ta biết rõ bụng Tần Phiên Phiên càng ngày càng lớn, tuy nói không chính mắt nhìn thấy, nhưng bà hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Mấy năm trước đây thời điểm Cao Vân Vân mang thai gặp ác mộng lại lần nữa hiện lên, bà luôn luôn ngủ không yên, nhắm một mắt liền nhớ tới bụng to của Cao Vân Vân, được Tiên Hoàng ôm vào trong ngực, mà bà chỉ có thể bình thản vuốt ve bụng nhỏ, ánh mắt hâm mộ, chuyện gì cũng không làm được.
Căn bản Tiên Hoàng sẽ không cho bà một chút lưu luyến nào, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chỉ có khinh thường.
Hằng đêm khó ngủ, một lần nữa Tần Phiên Phiên lại đến trở thành tâm ma của bà.
Bà khẳng định muốn diệt trừ nữ nhân này, chỉ là lúc này Hoàng Thái hậu đã học được cách thông minh, quyền thế hậu cung cũng không thể xử lý được Tần Phiên Phiên, vậy chỉ có thể xuống tay từ nơi khác.
----------------
"Sư thái, đầu ta đau quá, căn bản không ngủ được, ta luôn cảm thấy chung quanh âm trầm, khẳng định có quỷ hồn nào đó đi theo ta. Ngươi mau niệm kinh siêu độ bọn họ đi".
Mấy phi tần cùng ghé vào cầu Thanh Phong Sư thái giúp đỡ, sắc mặt các nàng tái nhợt, môi cũng không còn huyết sắc, hiển nhiên là bị buộc quá sức, cả người đều ở vào trạng thái chim sợ cành cong.
"Đúng vậy sư thái, chẳng phải lúc trước ngài cũng trị hết cho Hoàng Thái hậu sao, ngài đại từ đại bi cứu chúng ta đi". Mấy phi tần đều không ngại thân phận, trực tiếp quỳ xuống với nàng.
Trên mặt Phong Thanh Sư thái trước sau đều là một loại biểu tình trách trời thương dân, nhìn các nàng như vậy, không khỏi thở dài một hơi.
"Các vị thí chủ, thật sự bần ni không tiện mở miệng mà, nếu mở miệng chỉ sợ lại mang họa đến tính mạng của người khác".
Các nàng vừa nghe Thanh Phong Sư thái nói vậy liền biết còn chưa hết đường xoay sở, nghe lời này liền biết còn có đường sống cứu vãn, biểu tình trên mặt dường như vui mừng mà khóc.
"Đến tột cùng là cái gì? Còn thỉnh thái sư nói rõ". Các nàng gấp giọng truy vấn.
Thanh Phong Sư thái lại thở dài một hơi, nhắm mắt lại không chịu nói nữa.
"Sư thái, chúng ta đều quỳ xuống cho ngươi, ngươi không thể thấy chết mà không cứu, đến tột cùng là vì chuyện gì, thỉnh ngươi nói rõ. Ngài là người xuất gia, đáy lòng mềm nhất, chúng ta cũng một lòng hướng thiện, vì sao phải chịu ác mộng dây dưa như thế, hãy cho chúng ta biết đi".
Vài người liếc mắt nhìn nhau một cái, thật đúng là quỳ rạp xuống đất, Thanh Phong Sư thái cả kinh, lập tức duỗi tay đi đỡ.
Mấy người kia rõ ràng là trạng thái nàng không chịu nói sẽ không đứng dậy, cuối cùng Thanh Phong Sư thái không thể làm gì, trầm giọng nói: "Hậu cung sắp có yêu nghiệt xuất thế, cho nên những người chung quanh mới phải chịu ảnh hưởng".