Chương 98: Rơi xuống vách núi

Đỉnh Phong Thiên Hạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

XÍU…UU!.  

Không do dự, Lục Lâm Thiên hất tay áo lên, một đạo thiểm điện màu vàng nhạt lóe lên, đạo hào quang màu vàng nhạt này không biết là cái gì lại xuyên qua chưởng ấn của Hỏa Âm Quái, lập tức bắn thẳng vào Hỏa Âm Quái.  

– Yêu thú.  

Tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ có Hỏa Âm Quái đang ở chính diện là nhìn rõ ràng, đạo hào quang màu vàng nhạt này chính là yêu thú loại rắn.  

Có thể trực tiếp xuyên thấu qua chưởng ấn của mình, thần sắc Hỏa Âm Quái hoảng hốt, yêu thú này tuyệt đối không phải thứ tầm thường, hắn không dám chủ quan, đánh ra một chưởng, một đạo hỏa diễm đánh tới công kích yêu thú kia.  

Xuy xuy.  

Yêu thú có hào quang màu vàng nhạt này tất nhiên chính là tiểu Long, lúc này nó nhìn thấy một chưởng đánh tới, cái miệng nhỏ của tiểu Long há to phun ra một đạo hỏa diễm, hỏa diễm va chạm với chưởng ấn, ngọn lửa này không lớn nhưng lại bao trùm một chưởng của Hỏa Âm Quái.  

Hai bên va chạm vào nhau, chưởng ấn bị đốt cháy nhanh chóng, tiểu Long phun hỏa diễm dường như không phải hỏa diễm tầm thường, nhưng mà thực lực tiểu Long cuối cùng vẫn còn hơi yếu, chỉ trong nháy mắt, chưởng ấn xuyên qua hỏa diễm của tiểu Long, đánh vào thân thể tiểu Long, làm nó rơi xuống vách núi.  

Phanh!  

Mà vào thời điểm này, một chưởng của Bạch Mi trưởng lão đánh tới, được tiểu Long kéo dài trong nháy mắt, chưởng ấn này đánh vào lưng Hỏa Âm Quái, những nơi chưởng ấn đi qua sinh ra âm thanh xé gió, công kích này quá cường hãn, Bạch Mi trưởng lão cũng vận dụng toàn lực.  

Phốc phốc…  

Thân thể Hỏa Âm Quái chấn động, phun máu tươi, một chưởng của Bạch Mi trưởng lão hắn không cách nào ngạnh kháng được, thân hình lảo đảo tiến lên phía trước.  

– Tiểu tử, ngươi hãy chết đi cho ta.  

Hỏa Âm Quái cười lạnh, miệng phun máu tươi nhưng lại đánh thêm một chưởng bao trùm Lục Lâm Thiên.  

– Lão quái, phải chết thì cùng chết, Thanh Linh Khải Giáp.  

– Khai Sơn Chưởng!  

Lục Lâm Thiên biết không thể lui được nữa, hắn cũng không phải loại người cam tâm mặc cho người ta chém gϊếŧ, lập tức ngưng tụ Thanh Linh Khải Giáp, vận dụng toàn lực đánh ra một chiêu Khai Sơn Chưởng.  

Bang bang.  

Hai chưởng ấn va chạm với nhau, lực lượng to lớn trùng kích tới, thân thể Lục Lâm Thiên lập tức bị đánh bay về phía vực sâu hun hút ngay sau lưng.  

Lục Lâm Thiên vốn còn muốn sau khi vận dụng Khai Sơn Chưởng, lại vận chuyển Chu Tước Quyết, nhưng đối phương căn bản không cho hắn cơ hội này, thân hình của hắn rơi vào vực sâu vạn trượng bên dưới.  

Phanh!  

Bạch Mi trưởng lão tiếp tục đánh ra một chưởng vào lưng Hỏa Âm Quái, âm thanh nổ tung vang vọng, Hỏa Âm Quái bị Bạch Mi trưởng lão dùng một chưởng đánh tan chân khí hộ thể, trực tiếp đánh vào thân thể, đối phương phun một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo rơi xuống vực sâu trước mặt.  

– Ô…  

Bạch Mi trưởng lão lập tức huýt sáo, hai con Nham thứu trên cao lập tức lao xuống vách núi.  

– Lâm Thiên.  

Thần sắc Lục Vô Song kinh hãi phóng tới chỗ vách núi.  

Hai người Độc Cô Băng Lan cùng Thúy Ngọc đưa mắt nhìn nhau, thần sắc lập tức trầm xuống, hai nàng kinh hoảng lao tới bên cạnh vách núi.  

Chỉ có ánh mắt hai người Lục Thiếu Hổ cùng Vương Quang là hả hê và cười lạnh.  

Dưới vách núi vạn trượng là mây mù trắng xóa dày đặc, sâu không thấy đáy, không có ai biết vạch núi này cao bao nhiêu, cũng không cách nào nhìn thấy phía dưới thế nào.  

– Trưởng lão, ngươi nhất định phải cứu Lâm Thiên a!  

Lục Vô Song nhìn chằm chằm vào vực sâu dưới vách núi, sắc mặt tái nhợt, rơi xuống vực sâu thế này, cho dù có vũ kỹ phi hành phong hệ, thực lực Vũ Sĩ cũng khó mà đi lên được.  

– Vô Song, Nham thứu đã xuống dưới, nhất định có thể cứu Lâm Thiên.  

Bạch Mi trưởng lão nói ra, nhưng mà trong nội tâm lại thở dài, vách núi này chính là một khu vực kỳ lạ của sơn mạch Vụ Đô, sâu không thấy đáy, phía dưới thế nào thì chưa từng có ai xuống qua, huống chi vừa rồi Bạch Mi trưởng lão cũng nhìn thấy Lục Lâm Thiên trúng một chưởng của Hỏa Âm Quái, lại té xuống vực sâu, chỉ sợ dữ nhiều lành ít, hiện tại chỉ có thể dựa vào kỳ tích mà thôi.  

– Ự…c…  

Sau một lát hai con Nham thứu lao lên, xoay quanh trên không trung kêu xiiii… Đang nói cái gì đó.  

– Trưởng lão, Nham thứu không cách nào xuống dưới, phía dưới đều là sương mù dày đặc, căn bản là nhìn không thấy gì.  

Nữ chấp sự trung niên Vân Dương Tông nhìn qua Bạch Mi trưởng lão nói ra.  

– Trưởng lão, vậy làm sao bây giờ, nhất định phải cứu Lâm Thiên, ta muốn xuống dưới tìm hắn.  

Nước mắt trong mắt Lục Vô Song chảy dài, muốn thả người nhảy xuống vực sâu vạn trượng.  

– Vô Song, ngươi xuống dưới đó cũng chỉ chịu chết mà thôi, chúng ta lại nghĩ biện pháp đã, ngươi tỉnh táo một chút.  

Bạch Mi trưởng lão giữ chặt Lục Vô Song, lập tức quay đầu nhìn qua Vương Minh Nguyệt nói ra:  

– Minh Nguyệt lão đệ, có biện pháp nào xuống dưới hay không?  

– Không thể đi xuống, vách núi này dường như tiến thẳng vào lòng đất, không ít cường giả thử qua, cũng không cách nào đi xuống, phía dưới cũng không biết thông tới nơi nào, không ai biết được cả.  

Vương Minh Nguyệt nói nhỏ.  

– Té xuống thì chết chắc, chúng ta vẫn nên đi thôi.  

Lục Thiếu Hổ nhàn nhạt nói ra.  

– Không, ta muốn xuống dưới cứu Lâm Thiên.  

Hai mắt Lục Vô Song rưng rưng, trong lúc bất tri bất giác, nàng cảm giác được linh hồn của mình dường như mất đi cái gì đó, trong lòng kiên định, Lâm Thiên nhất định sẽ không chết, nhất định đang ở dưới đợi nàng.  

– Vô Song, ngươi tỉnh táo một chút đi, đây không phải vách núi bình thường, ta sẽ nghĩ biện pháp.  

Bạch Mi trưởng lão nói xong, hắn đánh vào gáy Lục Vô Song, Lục Vô Song lập tức ngất đi.  

– Ta đi xuống xem một chút.  

Bạch Mi trưởng lão giao Lục Vô Song cho nữ chấp sự trung niên, lập tức nhảy lên Nham thứu, tự mình dẫn Nham thứu bay xuống.  

Dưới vách núi, sau khi xâm nhập trăm mét thì sương mù màu trắng dày đặc càng nồng đậm, dùng với tu vị của Bạch Mi trưởng lão, hắn chỉ nhìn thấy vài mét mà thôi, mà yêu thú Nham thứu thì hoàn toàn không nhìn thấy rõ ràng, trong sương mù dày đặc thế này không phân rõ chung quanh, căn bản là không cách nào tiến thêm nửa thước.  

Bạch Mi trưởng lão nhìn chung quanh, vẫn là sương mù nồng đậm, trừ sương mù ra không còn có thứ gì khác.  

– Lâm Thiên.  

Bạch Mi trưởng lão hô to vài tiếng, truyền tới chỉ là hồi âm từ vách núi vọng về mà thôi, vực sâu này không thấy đáy.  

– Trưởng lão, thế nào rồi?  

Bạch Mi trưởng lão cưỡi Nham thứu nhảy lên vách đá, Độc Cô Băng Lan hỏi.  

– Không có biện pháp, phía dưới căn bản nhìn không được rõ ràng, Nham thứu cũng không cách nào xuống dưới, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít?  

Bạch Mi trưởng lão thở dài một hơi rồi nói.  

– Vũ giả tam hệ, thiên phú đỉnh cấp, Vân Dương Tông chúng ta mất đi một đệ tử thân truyền rồi.  

Một gã chấp sự thở dài, vũ giả tam hệ, cả Vân Dương Tông cũng chỉ có một người mà thôi.  

– Thiếu niên vừa rồi là vũ giả tam hệ sao?  

Vương Minh Nguyệt kinh ngạc nói.  

– Chúng ta đi thôi, hy vọng kỳ tích xuất hiện, Lâm Thiên có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu không lần sau nhìn thấy Lục Trung, ta cũng không biết nên bàn giao thế nào.  

Bạch Mi trưởng lão nói.