Chương 154: Lại vào miệng cọp (1)

Đỉnh Phong Thiên Hạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thiếu nữ tuyệt sắc hừ lạnh một tiếng:  

– Người hắn có vết thương, không chạy xa được, còn trúng Vạn nghĩ toản tâm châm, chúng ta đuổi theo!  

Thiếu nữ tuyệt sắc buông xuống mấy con dã thú vừa tìm được, chạy ngay ra ngoài sơn động.  

Nha hoàn Đông Mai vội chạy theo:  

– Tiểu thư nhờ với!  

Trong hiệp cốc một bóng người vọt lên lướt qua hư không đáp xuống trước mặt thiếu nữ tuyệt sắc, là Ngô trưởng lão áo trắng.  

– Là tiểu thư! Tiểu thư, rốt cuộc chúng ta đã tìm được tiểu thư.  

Thiếu nữ tuyệt sắc ngây người:  

– Ngô trưởng lão? Sao Ngô trưởng lão đến đây?  

Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn mấy trăm người và Ngô trưởng lão trong hiệp cốc, không ngờ bọn họ đến mau vậy.   

Ngô trưởng lão nói:  

– Tiểu thư, chúng ta tìm tiểu thư hơn một tháng, tiểu thư không có việc gì thì tốt. Hãy mau trở về, nếu tiểu thư còn không chịu về e rằng tông chủ sẽ tự mình tìm người.  

Đông Mai lên tiếng:  

– Tiểu thư, chúng ta trở về đi.  

Thấy đám người Ngô trưởng lão đến, Đông Mai thở phào nhẹ nhõm. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Đông Mai phập phồng lo sợ.  

Thiếu nữ tuyệt sắc quát:  

– Nhưng tiểu tặc kia đã chạy, ta phải bắt được hắn đã!  

Thiếu nữ tuyệt sắc còn nhớ mãi Lục Lâm Thiên.  

Ngô trưởng lão nghi hoặc hỏi:   

– Tiểu tặc gì?  

Mặt thiếu nữ tuyệt sắc hây hồng:  

– Không có gì, chỉ là một con yêu thú.  

Thiếu nữ tuyệt sắc xấu hổ không dám nói mình tắm rửa bị người ta nhìn trộm.  

– Chỉ là một con yêu thú, chờ khi tiểu thư đột phá Vũ Phách thì chọn một con yêu thú huyết mạch tốt bồi dưỡng thành tọa kỵ là được. Trong Sơn mạch Vụ Đô này không có yêu thú gì tốt.  

Thiếu nữ tuyệt sắc bực tức nhỏ giọng nói:  

– Tiểu tặc, lần sau gặp mặt ta sẽ không tha cho ngươi!  

Vương Minh Nguyệt, Tôn trưởng lão đến bên cạnh thiếu nữ tuyệt sắc, nói:  

– Tiểu thư, chúng ta về thôi.  

Trong hiệp cốc, mấy trăm nam đệ tử trẻ tuổi của Thành Vụ Đô ngây người nhìn thiếu nữ tuyệt sắc, bọn họ chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như vậy. Tuy thiếu nữ tuyệt sắc là đại tiểu thư trong tông nhưng bọn họ không có cơ hội vào Vân Dương tông, trước kia chưa từng gặp nàng.  

Có nam đệ tử chảy máu mũi. Nhưng bọn họ chỉ có thể chảy máu mũi, lén tưởng tượng, bọn họ không trèo cao đại tiểu thư trong tông nổi.  

Thiếu nữ tuyệt sắc lẩm bẩm:  

– Thôi, trong Sơn mạch Vụ Đô không có gì vui, chờ ta trở lại tông đột phá đẳng cấp Vũ Phách rồi mới tìm một con tọa kỵ chơi.  

Tôn trưởng lão nói:  

– Tiểu thư còn ba năm nữa, ba năm sau vừa lúc là lúc so tài tam tông tứ môn mười lăm năm một lần.  

– Tiểu thư có thể tranh một hơi cho Vân Dương tông.  

***  

Lục Lâm Thiên chạy nhanh như điên, máu trong cơ thể sôi trào, vết thương vừa mới lành được hai phần giờ lại bị nặng hơn. Lục Lâm Thiên đi cà nhắc, người rất là chật vật. Lục Lâm Thiên không hay biết chuyện xảy ra trong hiệp cốc, nếu biết có lẽ hắn đã không chạy trốn, ít nhất Vương Minh Nguyệt thành chủ Thành Vụ Đô có thể chứng minh hắn chính là đệ tử của Vân Dương tông.  

Không biết chạy bao lâu, Lục Lâm Thiên không dám dừng lại, vết thương lại ác hóa, máu cuồn cuộn. Lục Lâm Thiên phun ra ngụm máu.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:  

– Không được, ta phải cố lên, không thể bị nữ nhân độc ác kia đuổi kịp. Trong sơn mạch này không an toàn, phải tìm một chỗ trú ngụ.  

Bộ dạng Lục Lâm Thiên bây giờ nếu bị một số đoàn đội, dong binh đoàn gặp phải thì hơn một nửa tiêu đời.  

Cũng may trên đường đi Lục Lâm Thiên không gặp chuyện họa vô đơn chí, không đυ.ng phải đoàn đội, dong binh đoàn gì.  

– A!  

Không biết đến chỗ nào Lục Lâm Thiên bước hụt té từ sườn núi lăn xuống bụi cỏ và lùm cây, quần áo bị móc rách, lưng bị nhánh cây cắt mấy vết trầy.  

Lục Lâm Thiên rơi xuống một sơn cốc nhỏ, sơn cốc rất ẩn khuất, không lớn, lại bị lùm cây che kín.  

Lục Lâm Thiên hộc máu:  

– Phụt.  

Lục Lâm Thiên lồm cồm bò dậy, nhìn quanh sơn cốc quan sát. Sơn cốc ẩn khuất là chỗ cư ngụ rất tốt mà Lục Lâm Thiên đang tìm, hắn cần nhanh chóng phục hồi lại vết thương.  

Lục Lâm Thiên quan sát thấy trong sơn cốc có nhiều tảng đá, trên vách đá có các cửa hang phong hóa, diện tích lớn đủ chứa Lục Lâm Thiên vào ở.  

Lục Lâm Thiên đi vào trong hang, một hơi nuốt hai viên đan dược trị thương tam phẩm, khoanh chân điều tức. Lục Lâm Thiên bị thương quá nặng, ưu tiên hàng đầu bây giờ là chữa lành vết thương.  

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Lâm Thiên bận điều tức không có khái niệm thời gian. Từng ngày chậm rãi qua đi, hai viên đan dược trị thương tam phẩm có giá trị khá lớn nên vết thương cũng nhanh lành hơn một chút, chỉ một chút vì vết thương của Lục Lâm Thiên khá nặng.  

Mười ngày sau, sáng sớm trong Sơn mạch Vụ Đô luôn đầy sương mù. Ban mai bị ánh nắng phá mở, tia nắng chiếu vào rừng cây lấp lánh nhiều ánh sáng. Giọt sương lung linh nhiều sắc màu rất đẹp.  

Cộp cộp cộp!  

Đột nhiên một chuỗi tiếng bước chân hỗn loạn phá vỡ bình tĩnh lúc sáng sớm trong sơn mạch, một bóng người áo đen lướt qua. Người áo đen nhảy vọt mấy lần đã vượt qua mấy trăm thước.  

Nhìn gần thì thấy là một lão nhân áo đen, tay phải bịt vai, máu chảy ròng ròng, mặt trắng bệch. Lão nhân áo đen nhảy vọt mấy lần biến mất tại chỗ, lão bị thương nhưng tốc độ vẫn nhanh như hồn ma, có thể thấy thực lực của lão cực kỳ cường đại.  

Lão nhân áo đen biến mất nửa canh giờ sau trong Sơn mạch Vụ Đô lại xuất hiện hai lão nhân, bọn họ như hồn ma hiện hình, tu vi rất khủng khϊếp.  

Một lão nhân ngồi xuống bên vũng máu, nói:  

– Lão độc vật bị trọng thương, chạy không xa.  

Lão nhân sắc mặt âm trầm nói:  

– Phải tìm ra lão độc vật, nếu không sẽ họa lớn.  

Lão nhân kia nói:  

– Chúng ta đuổi theo nguyên Sơn mạch Vụ Đô này, đánh nhau hai lần vẫn để lão độc vật chạy thoát, công nhận lão độc vật mạnh thật.  

Lão nhân sắc mặt âm trầm lạnh nhạt nói:  

– Lão độc vật chỉ dựa vào dùng độc, nếu không chúng ta cần gì sợ?  

Hai lão nhân biến mất tại chỗ.  

Trên một sườn núi, lão nhân áo đen quan sát bốn phía. Một lát sau lão nhân áo đen dường như phát hiện điều gì nhảy người xuống.  

Trong sơn động. Quanh người Lục Lâm Thiên tỏa ánh sáng nhạt, sắc mặt hồng hào hơn. Qua mười ngày điều tức đến ngày thứ sáu Lục Lâm Thiên lại phí phạm nuốt một viên đan dược trị thương tam phẩm, vết thương tốt hơn tám mươi phần trăm.  

Ý thức cảnh giác, Lục Lâm Thiên lập tức phát hiện có điều không bình thường, dường như có hơi thở nào khác đến gần hắn.  

– Ai đó?  

Lục Lâm Thiên bỗng không thể nhúc nhích, có mấy chỉ ấn rơi vào người hắn. Chân khí ngưng tụ, kinh mạch huyệt đạo bị phong, Lục Lâm Thiên nằm xụi lơ dưới đất.  

Lục Lâm Thiên thấy một lão nhân áo đen, khoảng năm mươi tuổi, mặt không chút máu, ánh mắt sắc bén, vạt áo lấm tấm vệt đỏ. Trông bộ dạng của lão nhân áo đen bị thương khá nặng.  

Lão nhân áo đen nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:  

– Tiểu tử, ta cần tìm một chỗ chữa thương, hôm nay không muốn gϊếŧ người. Ngươi hãy ngoan ngoãn ở đây, chờ ta lành vết thương sẽ tha cho ngươi.  

Lão nhân áo đen đánh ra vài thủ ấn, một luồng khói đen bám vào cửa hang. Lão nhân áo đen nhét mấy viên đan dược vào miệng, ngồi xếp bằng điều tức.