Đăng vào: 12 tháng trước
Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan
Chương 51: Phó bản Thợ Giày Sắt (2)
Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng
-----------------
Cả căn phòng tối đen, chỉ có mỗi chiếc máy tính là lập loè phát sáng. Đường Mạch cúi người nhìn chằm chằm màn hình, bất giác đưa tay di chuột. Nhưng đến khi click chuột ấn nghe, con trỏ chuột liền biến mất, thay vào đó là khuôn mặt của Phó Văn Đoạt phóng to toàn màn hình.
Đường Mạch: "Anh lùi về sau chút đi."
Phó Văn Đoạt lùi lại ba bước, lộ ra hoàn cảnh phía sau.
Đường Mạch cẩn thận quan sát tình huống bên phía đối phương. Phó Văn Đoạt đang ở trong một căn phòng nhỏ bị khoá kín, trong phòng có một chiếc đèn được bật sáng, thùng carton và xốp trắng nằm ngổn ngang, có vẻ là một kho hàng.
Thấy Phó Văn Đoạt đang trong tư thế ngẩng đầu nhìn lên, Đường Mạch liền hỏi: "Anh đang nhìn vào cái gì?"
Phó Văn Đoạt lập tức trả lời: "Một màn hình kϊƈɦ cỡ ước chừng bằng bàn tay, treo ở góc phòng."
Chưa cần Đường Mạch hỏi tiếp, đối phương nói luôn: "Sau khi chúng ta tách ra, tôi bị Thợ Giày Sắt dẫn tới một căn phòng rất nhỏ. Chúng ta vẫn ở cùng một phân xưởng, nhưng bên tôi là gian tạp hoá ở phía sau. Đưa tôi đến đây xong, gã thợ giày rời đi luôn. Tôi vừa rồi có thử mở cửa ra vào lẫn cửa sổ nhưng không được. Sau đó Tháp Đen thông báo, cửa ở đây không thể mở. Còn nữa, Đường Mạch..."
Đối phương chợt dừng lại.
Đường Mạch cúi đầu nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của Phó Văn Đoạt trêи màn hình.
Phó Văn Đoạt hỏi: "Hiện tại cậu có thể dùng dị năng không?"
Đường Mạch giật mình.
Đường Mạch thu được rất nhiều dị năng, nhưng trước mặt Phó Văn Đoạt và Hình Phong thì chỉ có [Ta kém nhân vật chính một mảnh ruộng thiêng] là thích hợp nhất để dùng thử lúc này. Đây là dị năng dùng một lần, hai tháng trước Đường Mạch đã dùng để phong ấn Que Diêm Lớn vào cơ thể.
Trước khi đặt chân vào căn phòng này, Đường Mạch nghe thấy tiếng động nên đã lôi Que Diêm Lớn ra, đề phòng bất trắc. Vừa rồi khi nói chuyện với Phó Văn Đoạt, cậu đã đặt Que Diêm Lớn bên cạnh máy tính.
Đường Mạch nhìn sang vị trí trêи bàn vừa rồi để Que Diêm Lớn, nơi đó chẳng còn gì.
Ánh mắt Đường Mạch dừng tại mặt bàn trống không một hồi, sau cúi đầu nhìn xuống cổ tay trái, một hình xăm que diêm đỏ rực đập vào mắt. Đường Mạch ấn lên hình xăm muốn lôi que diêm ra lần nữa.
Nửa phút sau, Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt: "Tôi không thể. Lúc bước vào căn phòng này, dị năng của tôi đang trong trạng thái sử dụng, thế nhưng vừa rồi tôi không để ý, lúc này phát hiện không dùng được nữa rồi."
Phó Văn Đoạt: "Tôi cũng vậy. Ở trong này tôi cũng định thử phá cửa, cửa sổ, vách tường, thế nhưng không cách nào vận dụng dị năng. Hơn nữa, Đường Mạch, đạo cụ cũng không dùng được."
Đường Mạch lấy viên hồng ngọc của Mario trong túi ra, giơ cao qua đầu.
Đá đỏ rơi xuống đầu Đường Mạch, theo tóc của cậu trượt xuống, rớt xuống bàn tay đang hứng sẵn ở dưới, "Tôi cũng không dùng được đạo cụ."
Hai người nhìn nhau qua màn hình, im lặng hồi lâu.
Ngay sau đó, Đường Mạch lẫn Phó Văn Đoạt đồng thanh hỏi: "Nhiệm vụ của anh/cậu là gì?"
Hai người đều sửng sốt.
Vừa rồi Đường Mạch có nghe thấy Tháp Đen thông báo nhiệm vụ, nhưng cậu lại không nghe thấy âm thanh nào truyền tới từ bên Phó Văn Đoạt, có lẽ thông báo của Tháp Đen không thể truyền qua video.
Hai người đột nhiên bị bắt video call, dù gì cũng nên xác định nhiệm vụ của đối phương trước. Nếu nhiệm vụ giống nhau, tất nhiên hai người sẽ đồng tâm hiệp lực. Nếu khác nhau thậm chí đối địch, vậy thì trong trò chơi này, hai người sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất của nhau.
Đường Mạch trầm tư một lúc mới nói: "Tháp Đen muốn tôi đi tìm một đồ vật của Thợ Giày Sắt."
Phó Văn Đoạt cười: "Vừa khéo, tôi cũng vậy."
"Thứ đó bình thường ở dạng lỏng, nhưng dạng sệt cũng có."
Phó Văn Đoạt: "Nó thường được đóng gói trong hộp nhôm, dạng tuýp cũng có."
Nhìn đối phương đầy cảnh giác ở bên kia màn hình, Đường Mạch bỗng nhiên cảm thấy có chút thú vị. Hành vi dò xét lẫn nhau này thế mà lại hay ho, lấn lướt cả sự cấp bách mà trò chơi mang lại.
Đường Mạch: "Chúng ta cùng viết nhé, Phó Văn Đoạt. Bên tôi là văn phòng, có giấy bút. Sau lưng anh có rất nhiều thùng giấy, anh có thể viết lên đó. Chúng ta sẽ cùng lúc lật đáp án."
"Được."
Đường Mạch mở ngăn kéo lấy giấy bút, Phó Văn Đoạt xé một mặt carton từ thùng giấy. Đường Mạch nhẹ nhàng viết ba chữ xuống trang giấy, Phó Văn Đoạt cũng lấy dao găm rạch lên bìa carton. Mười giây sau, hai người đồng loạt dừng tay, nhìn về phía màn hình.
Đường Mạch: "Tôi đếm nhé, giơ đáp án cùng lúc."
Phó Văn Đoạt: "Được."
Ngón tay Đường Mạch siết chặt trang giấy, bắt đầu đếm ngược: "Ba, hai, một..."
"Xoạt "
Ở hai đầu màn hình, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cùng lúc cho đối phương xem những gì mình vừa viết —
[Xi đánh giày]
Đường Mạch thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, thế nhưng ngoài mặt lại hết sức bình tĩnh: "Xem ra lần này chúng ta phải hợp tác rồi."
Phó Văn Đoạt buông tấm bìa xuống: "Tình huống bên cậu thế nào?"
Đường Mạch bắt đầu thuật lại tình hình bên mình: "Chỗ tôi lớn hơn chỗ anh rất nhiều, là khu sản xuất trong phân xưởng. Bước qua cửa chính là khu chế xuất thực phẩn. Khu đó trước đây chắc là nơi đóng gói và kiểm tra chất lượng thực phẩm, bao bì hộp giấy còn nằm ngổn ngang, đồ ăn vương vãi. Tôi tạm cầm theo một hộp bánh mỳ, nếu trò chơi kéo dài quá lâu còn có cái ăn." Dừng một chút, Đường Mạch tiếp tục: "Nơi tôi đang đứng hiện tại là văn phòng phía sau khu sản xuất..."
Nghe Đường Mạch kể lại những gì mình thấy xong, Phó Văn Đoạt mới nói: "Ừm. Nhiệm vụ lần này của chúng ta giống nhau, thế nhưng Thợ Giày Sắt vẫn chưa xuất hiện, xi đánh giày cụ thể ở đâu cũng chưa biết."
"Vừa rồi cậu có nói, cậu gặp một người đã từng tham gia trò chơi ở đấy à?" Bên Phó Văn Đoạt chỉ có mình hắn, bên Đường Mạch lại có thêm Hình Phong.
Đường Mạch gật đầu, nhìn Hình Phong: "Hình tiên sinh, anh ở trong trò chơi này đã lâu, có thể nói cụ thể về quy tắc trò chơi cho chúng tôi được không?"
Hình Phong chui rúc ở góc tường, hoảng sợ nhìn Đường Mạch. Vừa rồi hắn phát hiện Đường Mạch chuyện trò rất vui vẻ với người bên kia, chí ít là hắn thấy vậy, thế nên ánh mắt hắn nhìn Đường Mạch cũng trở nên vô cùng hoảng hốt. Nghe thấy Đường Mạch hỏi mình, hắn căng thẳng nuốt ực một cái: "Chính là tìm...tìm xi đánh giày. Thợ Giày Sắt nói xi đánh giày có thể ở bên chúng ta hoặc bên còn lại, chắc chắn chỉ có ở hai bên thôi. Phải tìm thấy xi đánh giày thì Thợ Giày Sắt mới buông tha chúng ta, nếu không hắn sẽ ...sẽ...A! Cậu sẽ biết sớm thôi. Cậu sẽ biết sớm thôi ..."
Đường Mạch nhìn vẻ mặt sợ hãi của Hình Phong, khẽ nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc quan sát Hình Phong một hồi rồi không nói gì với hắn nữa.
Đường Mạch tỏ vẻ mình chưa phát hiện ra điều gì, tiếp tục hỏi Phó Văn Đoạt: "Bên anh cụ thể thế nào, có nguy hiểm không?"
Nghe vậy, tầm mắt Phó Văn Đoạt thoáng hạ xuống phía dưới màn hình rồi lại ngước lên: "Không có gì đặc biệt, chỉ có ba cái xác."
Đường Mạch nhíu mày: "Bên anh có ba cái xác? Bên tôi cũng đã từng có ba người chơi trước đó, thế nhưng hai người đã chết. Cho nên trong trò chơi này, số lượng người chơi hai bên bằng nhau." Nói đến đây, Đường Mạch phát hiện Phó Văn Đoạt lại hạ mắt nhìn xuống phía dưới màn hình. Cậu cảnh giác hỏi: "Sao vậy?"
Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói: "Bộ dạng của ba cái xác này rất đặc biệt."
Đường Mạch: "Như thế nào?"
Phó Văn Đoạt trầm mặc một lát, sau ngẩng đầu nói: "Bị rút cạn máu, biến thành xác khô." Hắn dùng ngôn từ đơn giản nhất miêu tả tình huống trước mắt. Đường Mạch cũng không nghĩ nhiều, khẽ gật đầu. Cậu nào có biết lúc này Phó Văn Đoạt đang đứng ở góc phòng, ngẩng đầu nhìn màn hình bé tẹo.
Bởi màn hình quá bé nên hắn phải đứng sát lại nếu muốn nhìn rõ bên Đường Mạch.
Trong gian phòng được chiếu rọi bởi ánh đèn lạnh lẽo thấu xương, Phó Văn Đoạt mặt không đổi sắc đứng sát góc tường, ngay trước mặt hắn cách 10cm, một cái mặt người khô quắt dị dạng đang nhìn thẳng vào hắn. Đầu lâu khô đen, hai tròng mắt lồi ra chứng tỏ trước khi chết thực sự sợ hãi, lồi ra tới mức rất nhiều người sẽ hốt hoảng, không nghĩ tới mắt người lại tròn, lại to như vậy. Con ngươi màu đen chỉ chiếm phần nhỏ, phần lớn là tròng mắt trắng rã.
Ba cái xác khô bị ghim lên tường bằng đinh sắt, bộ dạng giống hệt với hình ảnh chúa Jesus bị khổ hình trêи cây thập tự giá.
Phó Văn Đoạt đứng quá gần với ba cái xác, bị mùi tử thi thối rữa xộc xẳng vào mũi, thế nhưng hắn vẫn bình thản nói với Đường Mạch: "Hiện tại không còn manh mối nào khác, chúng ta chỉ có thể chờ gã Thợ Giày Sắt kia xuất hiện thôi."
Đường Mạch gật đầu: "Được, vậy thì..."
Bang!
Một âm thanh nhức óc nổ vang bên tai Đường Mạch, tim cậu ngay tức khắc treo lên. Màn hình máy tính trước mặt đột ngột tắt ngúm, Phó Văn Đoạt cũng biến mất.
Cùng lúc đó, Hình Phong đang co ro lại sợ hãi ôm đầu, lùi tít vào góc tường. Hắn vừa khóc vừa nói, giọng khản đặc: "Nó sắp tới, nó sắp tới rồi, mau đóng cửa lại... Tôi không giết được nó, tôi không giết được nó..."
Đường Mạch hít sâu một ngụm khí, hỏi: "Nó là ai? Thợ Giày Sắt?"
Hình Phong lắc đầu, nói đứt quãng: "Không... là nó, không phải Thợ Giày Sắt. Con sói kia! Nó sắp tới rồi!". Dứt câu, hắn lại chợt nhớ ra điều gì, kϊƈɦ động nhìn Đường Mạch: "Cậu là người chơi chính thức! Cậu nói cậu không dùng được dị năng, cậu có dị năng, cậu nhất định là người chơi chính thức. Cậu khẳng định rất lợi hại. Giết nó, phải giết nó! Không giết nó, chúng ta đêm nay đều phải chết, nhất định sẽ chết!"
Đúng lúc này, giọng trẻ con vang lên bên tai Đường Mạch —
[Đinh Đoong! Người chơi chú ý, người chơi chú ý! Ba phút sau, con sói Xi Đánh Giày mà Thợ Giày Sắt ghét nhất sẽ xuất hiện. Giết chết con sói Xi Đánh Giày có thể thu được một giọt xi đánh giày. Mời các vị dũng cảm tham gia, giết chết con sói Xi Đánh Giày.]
[Đứng thứ chín trong mười bí ẩn chưa có lời đáp ở Vương quốc Dưới Lòng Đất, Thợ Giày Sắt cần cù, đáng yêu vì sao lúc nào cũng nghèo kiết xác như vậy? Thợ Giày Sắt nghĩ mãi không ra, cho đến một ngày nọ, Thợ Giày Sắt mới phát hiện con sói Xi Đánh Giày chết tiệt kia dám ăn trộm xi đánh giày của mình! Giết chết con sói Xi Đánh Giày, ai cũng phải chịu trách nhiệm!]
Thông báo của Tháp Đen tức thì im bặt, trong phân xưởng tối tăm, ngón tay Đường Mạch dần dần siết lại.
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng động ruỳnh ruỳnh ở phía ngoài, giống như có thứ gì đang muốn phá nát cánh cửa của căn phòng sát vách. Tiếng va chạm rõ ràng đã dùng hết toàn lực, cánh cửa cũng vì thế mà rung lên ầm ầm. Thứ đó không hề có ý dừng lại, húc cửa tầm mười lần liên tục. Sau tiếng đổ vỡ nặng nề, nó phá tan cánh cửa lao ra ngoài, phi vào cả vách tường hành lang.
Kế tiếp là tiếng gầm rống hung ác, hệt như tiếng gào của dã thú.
Đường Mạch lạnh mặt, chầm chậm đi đến góc phòng nhấc lên bình sứ Thanh Hoa ở trêи kệ.
.
Gian tạp hoá phía sau nhà xưởng -
Phó Văn Đoạt thấy màn hình tắt lịm, mặt biến sắc, cảnh giác quét mắt qua những đồ vật khác trong phòng.
Một giây sau, màn hình lại đột ngột sáng lên. Phó Văn Đoạt ngẩng đầu, thấy trêи màn hình bé tẹo hiện lên nhiễu sóng màu trắng điển hình của TV kiểu cũ. Liên tục như vậy suốt ba phút, tiếng nhạc quen thuộc mới bắt đầu vang lên, phối trêи nền nhạc còn có ánh sáng đủ màu lung linh, lập loè.
Một chấm nhỏ màu đen xuất hiện ngay chính giữa khung hình, xung quanh vẫn là hiệu ứng rực rỡ lấp lánh. Chấm đen càng lúc càng lớn, từ trung tâm màn hình phóng to ra thành một toà tháp nhỏ màu đen, ánh sáng bao quanh toà tháp chớp nháy liên tục.
Âm nhạc dần dần nhỏ lại rồi dừng hẳn, thay vào đó là một nhân vật hoạt hoạ nhảy ra từ góc màn hình. Nó mặc váy màu xanh, đầu đội mũ miện pha lê. Nó nấp sau tháp đen, lén lút nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía không có kẻ xấu mới cười khanh khách, nhảy ra phía trước toà tháp, tay cầm microphone lớn tiếng nói —
"Mười bí ẩn chưa có lời đáp ở Vương quốc Dưới Lòng Đất là gì?"
"Rốt cuộc kẻ nào bắt cóc cháu gái của Bà Ngoại Sói?"
"Chúa hát dở ở tầng 1 Tháp đen là Pinocchio hay Thợ Giày Sắt?"
"Cốc cốc cốc cốc, hết thảy đều có ở [Hỏi đáp vui vẻ]! Xin chào khán giả xem đài, ta là Lọ Lem – người dẫn chương trình được yêu thích nhất dưới Vương Quốc. Hôm nay lại đến tiết mục hỏi đáp vui vẻ. Ước mơ của ngươi là gì? Mong muốn của ngươi là gì? Tất cả đều có trong [Hỏi đáp vui vẻ]. Tiếp theo đây —"
"Xin mời nghe rõ câu hỏi!"