Chương 64: 64: Chương 63-2

Để Ý Tôi Đi Mà

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Bên ngoài cũng rất ồn, không biết phòng bao nào không đóng cửa đang hát đứt hơi khản giọng bài "Đến chết vẫn muốn yêu", Doãn Triệt không nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, chăm chăm đi lên trước.
Bác sĩ Phùng trong điện thoại nói: "Chú đã làm đánh giá, còn khoảng năm tháng nữa."
Doãn Triệt dừng bước dựa vào tường, nghỉ một chốc: "À, vậy ạ."
Không phải kết quả bất ngờ.
Trị liệu ba tháng, theo kế hoạch ban đầu thì sáng nay là lần cuối cùng.
Vẫn không có bất cứ hiệu quả nào.
Ba ngày sau khi thành niên vốn dĩ là kỳ ph@t tình của cậu, nếu trong thời gian đó pheromone không thể bộc phát để nuôi con dã thú ngủ đông đã lâu, vậy chỉ có thể chờ bị xé vụn, vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Năm tháng, thật ra đã rất dài rồi.
Năm ngoái sau khi cậu ngất, bác sĩ Phùng cũng từng tính cho cậu, khi ấy ông nói là còn một năm.

Bây giờ một năm trôi qua mà cậu lại có thêm năm tháng, cảm giác như được lời vậy.
"Có khả năng cách này không hiệu quả với cháu..." Rõ ràng bác sĩ Phùng muốn an ủi cậu: "Sắp tới chúng ta có thể thử cách khác, nói không chừng trong mấy tháng này lại xuất hiện ca bệnh khác chữa khỏi."
Nhưng hai người đều biết hy vọng cực kỳ mong manh.
Đầu óc Doãn Triệt trống rỗng, ngẩng lên nhìn đèn pha lê vừa loá mắt vừa xa hoa.
Gần đây cậu mới nhận ra thế giới này thật sự rất đẹp.
Cậu chưa bao giờ khát khao sống tiếp như bây giờ.
Tưởng Nghiêu đã nhen nhóm mong muốn sống còn trước nay chưa từng có trong cậu, nhưng nó không thể giúp cậu chữa khỏi bệnh mà còn khiến cậu đi đến tuyệt vọng, đúng là không khỏi quá châm biếm.
Doãn Triệt đi tiếp, ngẫm nghĩ giây lát: "Bác sĩ Phùng, cháu mua thuốc lá."
"Ý cháu là..."
"Vâng, cháu muốn thử làm bỏng một lần nữa." Đưa ra quyết định này thật lòng không khó như cậu tưởng tượng: "Nếu trị liệu bằng giật điện đã không hiệu quả, biết đâu là do k1ch thích khác gây nên."
"Nhưng tuyến thể của cháu đã bị thương một lần, khó khăn lắm mới phát triển lại, nếu chịu tổn thương lần nữa thì có lẽ sẽ không bao giờ bình phục được.

Không đến mức vạn bất đắc dĩ, không thể tuỳ tiện động vào nó."
Doãn Triệt nở nụ cười: "Bây giờ không phải đã đến lúc vạn bất đắc dĩ rồi sao?"
Bác sĩ Phùng không nói gì, suy nghĩ rất lâu mới hỏi: "Nếu vẫn không hiệu quả thì cháu tính sao?"
"Vậy thì chỉ còn k1ch thích cuối cùng thôi." Doãn Triệt đặt tay lên bụng dưới của mình: "Chắc cháu không tự mình làm được, bác sĩ Phùng, chú có thể giúp cháu đâm nát khoang sinh sản của cháu không?"
"Cháu điên à!" Da đầu Phùng Đức Lương tê rần, những hình ảnh xa xưa không ngừng xuất hiện trong tâm trí.
Ông vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng đứa bé này vào hơn chục năm trước.
Đêm ấy trời mưa giông chớp giật, ông trực ban ở bệnh viện, xe cứu thương đi cùng xe cảnh sát đưa một đứa bé tới, nói là bị bắt cóc, tên cướp phát rồ làm một đứa trẻ omega trở thành beta, nghe đâu là vì báo thù bố đứa bé thưa kiện hộ một beta.
Trước khi vào phòng phẫu thuật Phùng Đức Lương còn ngờ vực, không hiểu "làm một omega trở thành beta" là thế nào, thuộc tính thuộc về bẩm sinh, sao có thể thay đổi.
Nhưng khi đã vào phòng phẫu thuật, ông hiểu ra tất cả.
Đứa bé khoảng chừng bảy, tám tuổi bị điện giật hôn mê, toàn thân bầm tím, máu chảy không ngừng.

Tuyến thể chưa phát d*c hoàn toàn bị đầu thuốc lá dí bỏng, khoang sinh sản bị cốt thép đâm nát.
Tên cướp dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, trực tiếp phá huỷ mọi đặc trưng thuộc tính của một đứa bé omega.
Các y bác sĩ trong phòng phẫu thuật đều đứng đực ra vì quá sốc, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng cảnh tượng đẫm máu đáng sợ ấy vẫn lảng vảng trong đầu.

May thay sau cuộc phẫu thuật kéo dài một ngày một đêm, tuyến thể và khoang sinh sản của đứa bé được giữ lại thành công, bố mẹ bé thức một ngày một đêm không chợp mắt ngoài phòng phẫu thuật cảm ơn rối rít.
Phùng Đức Lương cũng thở phào nhẹ nhõm, những tưởng đứa bé này tốt số, nhặt lại được cái mạng.
Tuy nhiên trong một lần kiểm tra hậu phẫu thuật, ông chợt phát hiện đứa bé không ngửi được pheromone cũng như cơ thể không thể toả ra pheromone.
Bệnh khuyết thiếu pheromone chia thành bẩm sinh và mắc phải sau này, nếu mắc phải sau này thì gần như không có cách chữa khỏi, tất cả ca bệnh đã biết sau kỳ ph@t tình năm mười tám tuổi, các cơ quan suy kiệt nhanh chóng dẫn đến không thể chống chọi quá một năm.
Sau khi khám ra chứng bệnh này, theo quy định pháp luật ông báo cho người bệnh biết trước tiên, dù rằng người bệnh chỉ là một đứa bé bảy, tám tuổi.

Ông cố sức dùng cái cớ uyển chuyển vì sợ đứa bé không chịu nổi.
Nhưng Doãn Triệt nghe xong lại nhìn ông bằng đôi mắt đen nhánh ảm đạm, cất tiếng nói câu đầu tiên: "Còn lâu vậy ạ."
Câu tiếp theo là: "Chú ơi, đừng nói cho người nhà của cháu được không chú?"
Ông đã đồng ý, đồng thời vẫn giữ bí mật này đến tận ngày nay.
"Tuyệt đối không được, chú không cho phép, cháu như thế là tự hại mình." Phùng Đức Lương khiếp sợ trước suy nghĩ của cậu: "Hơn nữa nếu cháu làm vậy, chắc chắn người nhà cháu sẽ biết, đến lúc ấy cháu giải thích với họ thế nào?"
"Nhà cháu sẽ không biết, cháu có thể giấu được." Như để chứng minh mình có thể làm được, Doãn Triệt nói: "Trước đó cháu mua dùi cui điện tự giật điện trong ký túc xá, tối nào cũng hôn mê mà các bạn đều không phát hiện ra."
"Cháu thật sự làm bừa rồi..." Phùng Đức Lương không nói nên lời.
"Không thử hết tất cả khả năng thì không mất hi vọng, chú cứ để cháu thử đi." Doãn Triệt bất giác đi đến góc chết, dừng chân: "Nếu đều không hiệu quả, cháu sẽ không làm bừa nữa.

Cháu đã nói với bố là kỳ sau muốn chuyển trường ra nước ngoài, bố cháu đồng ý rồi."
"Chuyển trường?"
"Vâng, dù sao cũng không thể chết trước mặt bố mẹ cháu." Cậu xoay người đi ngược trở về: "Đến lúc sắp chết, cháu muốn ra biển.

Bố mẹ cháu luôn không cho cháu đi, chắc là đã có bóng ma tâm lý, nhưng thật ra cháu rất muốn đến đó một lần nữa..."
Càng muốn được đi cùng Tưởng Nghiêu.
Trên bãi biển trong xanh, bọn cậu sẽ nắm tay kề vai nhau, chờ mặt trời mọc ngắm mặt trời lặn, một ngày trôi qua và một ngày nữa lại đến.
Có Tưởng Nghiêu, mỗi ngày đều là tình yêu cuồng nhiệt.
Doãn Triệt say sưa trong tưởng tượng mà không để ý phía trước, bất ngờ đụng trúng người ta khi rẽ vào chỗ ngoặt.
"Á, xin lỗi..."
Người đó bỗng ôm chầm lấy cậu, chiều cao và hơi thở quen thuộc.
"...!Tưởng Nghiêu?"
"Thỏ con..." Tưởng Nghiêu siết chặt vòng tay như đã dùng toàn bộ sức lực, muốn khảm cậu vào trong cơ thể: "Đừng rời bỏ tôi...!Xin cậu đấy.".