Đăng vào: 12 tháng trước
Chẳng rõ vì đâu, cả đời này Khương Tiểu Trinh làm chuyện gì cũng đều khúc khuỷu quanh co hơn người khác.
Cô thích ứng chậm với đời sống học đường hơn các học sinh khác, bị lưu ban hai năm; dậy thì thì nhiều hormones hơn người ta, mặt mãi mà không tiêu được mụn dậy thì; tới trường mới, cô muốn làm cán bộ lớp như trước kia, tiếp tục tranh cử vài chức vụ nữa mà đều trượt cả.
Lòng cô mãnh liệt muốn thoát khỏi vẻ ngoài bây giờ. Vào sáng sớm, nghỉ trưa, buổi tối sau khi làm xong bài tập về nhà, cô đều vận động hùng hục để tiêu hao mỡ trên người. Mặc dù cơ thể đau nhức khó chịu, nhưng cô cũng không chịu dừng lại.
Thân thể quá nặng nề, lại thêm sự gia tăng đột ngột của những bài tập thể dục cường độ cao, dẫn tới việc một hôm nọ, sau khi chạy bộ đêm, Khương Tiểu Trinh được Từ Mỹ Nhân đưa vào bệnh viện vì cơn đau chân không thể chịu đựng nổi.
Sau khi khám, bác sĩ kết luận là gân gót chân đã đứt, phải tiến hành phẫu thuật ngay đêm hôm ấy.
Bó bột 6 tuần, kèm theo một thời kỳ dài để phục hồi chức năng.
Khương Tiểu Trinh quyết tâm giảm chi tiêu cho gia đình mình, nhưng số tiền thuốc men xảy ra bất thình lình này lại tăng thêm một khoản vào tiền nợ.
Cô bóp thật mạnh vào lớp mỡ trên cánh tay mình. Khương Tiểu Trinh chìm trong lặng lẽ thật lâu, tự mình giận mình.
Tuy rằng Từ Mỹ Nhân chưa nói ra bao giờ, nhưng bà thấy rằng con gái mình đang lén lút trưởng thành.
Con bé muốn trở nên giỏi giang, muốn trở nên xinh đẹp.
Sau lần vay tiền trước đấy, Từ Mỹ Nhân và Phạm Tú Tuệ thường xuyên qua lại với nhau hơn. Nhờ lời giới thiệu của Phạm Tú Tuệ, Từ Mỹ Nhân bắt đầu đi học nghề ở tiệm làm đẹp của một người bạn của dì. Bà học mấy ngón nghề như xăm mày, giác hơi, mát xa, trang điểm, làm móng gì gì đấy.
Trước kia, Từ Mỹ Nhân mang thân phận bà chủ đã là khách quen của các cửa hiệu làm đẹp, bà biết rõ nếu làm ăn tốt mảng này thì có thể kiếm được rất nhiều lãi. Thêm nữa, Phạm Tú Tuệ cũng thuyết phục bà: “Chị xem tay chị đi, mềm như thế này, vừa nhìn đã biết không phải là bàn tay hay làm việc nặng. Khuôn mặt của chị trời sinh đã xinh đẹp, đây là chiêu bài tốt nhất. Chờ chị học mấy năm, tay nghề giỏi, nhiều quan hệ, chị có thể sang cửa hàng quần áo của em, em sẽ để chỗ cho chị kinh doanh.”
Dựa vào khoản tiền bồi thường tai nạn lao động của chồng, Phạm Tú Tuệ đi từ quê lên phố, điều ấy không chỉ dựa vào vận may, mà còn cả đầu óc của dì nữa. Những lời dì nói với Từ Mỹ Nhân, câu nào cũng có cái lý của nó.
Cho nên mặc dù phải đi học nghề theo người ta, ban đầu lương lậu không cao, công việc lại cực, nhưng Từ Mỹ Nhân vẫn vô cùng biết ơn Phạm Tú Tuệ, lựa chọn tiếp nhận công việc này.
Khi Khương Tiểu Trinh bó thạch cao, nằm trên giường bệnh nhìn lên trần nhà, Từ Mỹ Nhân nói với cô.
“Chờ mẹ học xong ngón nghề làm đẹp, Tiểu Trân sẽ là khách hàng miễn phí, sau này Tiểu Trân sẽ trở nên cực kỳ cực kỳ xinh đẹp.”
Khương Tiểu Trinh quay đầu, nhìn về phía mẹ cô.
“Mẹ,” cô nói: “Mẹ biết không, đây là lần đầu tiên mẹ chủ động thừa nhận việc con không đủ xinh đẹp.”
Từ Mỹ Nhân bấy giờ mới nhận ra mình lỡ lời, bà run sợ trong lòng, nhìn đăm đăm vào mắt Khương Tiểu Trinh.
Ngoài dự đoán, bà không tìm thấy trong đó bất kỳ cảm xúc tiêu cực u ám nào, đôi mắt Khương Tiểu Trinh thậm chí còn mang theo ý cười.
Lời giải thích đã tới bên miệng Từ Mỹ Nhân lại bị bà nuốt hết xuống vì nụ cười kia.
Bà mím môi, cũng cười với con gái: “Ừ.”
Như trước kia chúng ta đã nhắc đến, Khương Tiểu Trinh làm chuyện gì cũng khó khăn vất vả hơn người bình thường.
Cho nên trong hai năm còn lại của thời cấp 3, cô vẫn xấu xí mập mạp, không giảm béo thành công. Ngoài hai đứa bạn thân không suy suyển, thì duyên phận của cô với mọi người vẫn tồi y như cũ.
Tới năm lớp 12, lớp phó lao động của lớp xin thôi chức vụ vì việc học nặng nề, Khương Tiểu Trinh vẫn nhiệt tình như trước, được giáo viên chủ nhiệm giao cho chức cán bộ lớp theo ý nguyện của cô.
Học viện nghệ thuật nơi Hà Ngọc theo học về cơ bản là không nhận sinh viên không thuộc ngành nghệ thuật, phạm vi lựa chọn của Khương Tiểu Trinh rất hẹp.
Cuối cùng cô quyết định lấy chuyên ngành “Thiết kế công nghiệp” làm nguyện vọng 1.
Hôm đi ra khỏi nơi tổ chức cuộc thi đại học, Khương Tiểu Trinh vào tiệm tạp hóa ngoài cổng trường mua một chai nước uống.
Đây vẫn là loại trà mà cô và Hà Ngọc từng mua trước kia, có giải thưởng “Tặng thêm chai nữa”.
Khương Tiểu Trinh xoa xoa tay, cầu nguyện sẽ được kết quả mà mình mong muốn, sau đó vặn nắp chai ra.
Cô nhắm một mắt, mở một mắt, nhấc nắp chai lên, nhìn thấy chữ “Chúc” nho nhỏ kia.
“Chúc bạn may mắn lần sau.” —— đâu vẫn hoàn đấy, vạn năm không đổi.
Vì thế, Khương Tiểu Trinh đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình thế trượt nguyện vọng 1.
Nhưng thi thoảng, thượng đế rất là quỷ quái.
Bạn không ngừng ném ước nguyện của mình vào bể thưởng cuộc đời, nhưng ngài chẳng bao giờ đoái hoài lấy một lần. Một hôm nào đó, bạn hoàn toàn không ôm hy vọng, tùy tay ấn nút một cái. Màn hình kêu “peng” một tiếng, giải nhất bỗng nhảy ra.
Khương Tiểu Trinh nhìn thấy kết quả mình đã trúng tuyển trên giao diện tra điểm trúng tuyển.
Cô đã được trường của Hà Ngọc tuyển vào một cách vô cùng thuận lợi và khó hiểu.
Chuyên ngành thì nghe là thấy kinh rồi: Thiết kế công nghiệp.