Đăng vào: 12 tháng trước
Điều tuyệt vời nhất cuộc đời, không gì bằng khi tỉnh dậy, bên cổ là gương mặt mình yêu nhất.
Ít ra Từ Thời Thê là nghĩ như vậy, mặc dù là mặt người này rất nhỏ, thân thể quá gầy, thế nhưng là ôm chặt, lại tràn đầy như có cả thế giới.
Mở mắt ra, nhưng cả người lại đau nhức. Tay chân co quắp, e rằng còn có thể bị sái cổ, cố sức nghiêng đầu sang chỗ khác, trong phòng cái giường lớn trống không, rốt cuộc vẫn là mặc nó trống vắng cả đêm.
Từ Thời Thê cúi đầu nhìn tại sô pha Văn Già La còn đang trong giấc mộng, không khỏi nở nụ cười.
Dĩ nhiên, lại đang trên ghế sô pha qua đêm.
Mà tối hôm qua vốn là thời khắc tim đập mặt đỏ như vậy, sau đó, làm sao lại biến thành hai người đều chen ở trên ghế sô pha ngủ vậy.
Tối hôm qua, kia vẫn như cũ ngây ngô dây dưa hôn, sau khi dừng lại, hai người cơ thể từ từ tách ra, chăm chú nhìn vào mắt nhau, cả hai khuôn mặt đều ửng đỏ.
Thời điểm mắt Từ Thời từ từ nhìn rõ được, tay của cô gái đã vô pháp khắc chế mà đặt vào trên vai nàng, trong ánh mắt có một đám lửa chói mắt, giống như là ám chỉ muốn mời nàng cùng múa vậy. Có thể nàng căng thẳng, mà bắt đầu kiếm cớ, ngón lung tung chỉ vào chiếc ghế dài tựa vào tường cách giường không xa, linh cơ vừa động, bắt đầu trêu trọc cô gái kia: "Không biết là người nào, lần đầu ở lại cư nhiên bắt khách ngủ ở trên ghế salon."
Trong phòng nguyên bản đã tràn đầy hồng sắc sương mù động tình bị một ngón tay này chọc thủng rồi, ngược lại cũng giảm chút hàm ý nước mắt.
Văn Già La lúc ấy sửng sốt, hai tay nhất thời rũ xuống, cô rêи ɾỉ một tiếng: "Chị sao còn nhớ kỹ vậy! Em hối hận, em thực sự hối hận mà. "
Bầu không khí càng thêm trong suốt, cũng có chút ánh sáng vui sướng lóe ra.
"Trên đời này là không có thuốc chữa hối hận đâu. " Từ Thời Thê chậm rãi sửa lại cổ áo ngủ của mình, nhìn cô gái kia đang quay cuồng ở trên giường. Nàng con mắt chuyển động, "Em không muốn chị nhắc lại chuyện này phải không? "
"Chị muốn làm gì?" Văn Già La ngồi dậy, giống như con mèo cong lưng lên lập tức cảnh giác hỏi.
Từ Thời Thê lúc đầu chỉ là muốn dời đi một chút đề tài, giảm bớt khẩn trương trong lòng, hiện tại thấy cô gái kia như vậy, không khỏi lại nổi lên tâm tư trêu đùa của mình. Nàng hướng về phía ghế salon dài hất cằm lên một chút: "Đêm nay em ngủ nơi đó, chị liền quên sự việc kia, về sau tuyệt đối sẽ không nhắc lại."
Văn Già La "A" một tiếng, vô cùng phiền muộn cùng thất vọng. Nàng khúc khởi hai chân, ôm đầu gối nhìn sô pha lạnh như băng kia, giống như nghiên cứu rồi nói: "Cái sô pha này quá nhỏ, ngủ chẳng được hai người."
Từ Thời Thê sửng sốt, ngược lại cũng không bực kẻ không biết xấu hổ, mà là tiếp tục ôn nhu nói: "Chị cũng không có muốn cùng em chia sẻ nó, yên tâm, cái giường này sẽ không tịch mịch."
Văn Già La vốn đang nằm ỳ ở trên giường không đi, nhưng là Từ Thời Thê lúc này phi thường hẹp hòi lại mang thù, cố ý cùng cô đối kháng. Cô dần dần không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là ma ma thặng thặng xuống giường, hướng ghế sô pha mà đi, cứ ba bước quay đầu một lần. Cô nhấc đầu gối lên, co ở trên sô pha, giống như ngồi trên một chiếc thuyền cô đơn trôi nổi trên biển, chỉ dùng ánh mắt nhìn người trên giường, dốc sức phát ra tín hiệu cầu cứu.
Từ Thời Thê duỗi tay gom lại tóc dài, giống như mỹ nhân ngư bên bờ biển dựa nghiêng ở trên giường, sau đó vẫn ôn ôn nhu nhu như cũ hướng cô nói: "Ngủ ngon."
Cuối cùng đèn tắt, Văn Già La cũng không thể trở về trên giường.
Từ Thời Thê một mình nằm ở trên giường, cũng không có cảm giác cô đơn. Trong phòng còn có một người, đó là người mình yêu, ý thức như vậy để cho nàng không còn cách nào mà ngủ.
Văn Già La dường như không có cầm chăn, Từ Thời Thê đột nhiên nghĩ đến chuyện này. Nàng lại nhớ lại cô gái kia trước khi vào phòng đứng ở cửa nhìn như bình tĩnh, kì thực hơi run rẩy, không biết có thể bị cảm lạnh hay không...
Tuy là trong phòng độ ấm rất tốt, nhưng ý nghĩ này đã toát ra rồi, liền bắt đầu vật vã Từ Thời Thê. Không có chăn, cũng không có gối đầu, trước đây khi nàng lần đầu tiên đi chỗ cô gái kia, tuy là cũng là ngủ sô pha, nhưng so với hiện tại đồ đạc đầy đủ hơn chút.
Đến ngày mai, em ấy có thể bị đau xương cổ hay không, nửa đêm có giống mình buổi sáng hôm đó lộn nhào xuống đất hay không đây?
Từ Thời Thê rốt cuộc từ trên giường ngồi dậy. Trong bóng tối mọi thứ đều yên tĩnh không tiếng động, cô gái kia hô hấp cũng nhẹ nhàng cực kỳ.
"Già La... " Từ Thời Thê kêu một tiếng, không có ai trả lời.
Bởi vì tên kia có tiền án giả ngủ, Từ Thời Thê đơn giản không gọi cô nữa, mở đèn ngủ, xuống giường đi tìm chăn cho cô.
Quả nhiên, khi nàng cúi người đem chăn đắp lên trên thân người đang nằm nghiêng ở trên ghế sô pha, người nọ chợt quay người lại, một đôi mắt vẫn như cũ lấp lánh có thần, không hề có nửa điểm buồn ngủ.
Hai người trong mờ tối nhìn nhau phút chốc, Văn Già La chậm rãi đưa ra hai tay, Từ Thời Thê thấp người xuống, các nàng ôm nhau.
Bị lôi kéo ngã ngồi vào trên ghế sô pha, Văn Già La ôm lấy đầu Từ Thời Thê, hôn vào môi kia nơi nói những lời nhẫn tâm, nhưng lại có thể phát ra thanh âm mỹ diệu nhất thế gian này, cô muốn nghe, đã muốn nghe rất lâu rồi.
Kéo ra cổ áo, cô khẽ cắn bên gáy Từ Thời Thê, sau đó dùng đầu lưỡi đi an ủi. Từ Thời Thê hơi ngửa đầu, bị Văn Già La đẩy tựa ở trên ghế sô pha, nàng có thể cảm giác được hơi chút đau, đại khái là từ cái răng nanh của em ấy, cái kỳ dị trực giác này làm nàng cũng không khỏi kích động, nâng đầu cô gái lên đi tầm (tìm kiếm) hôn.
Lúc hôn, đầu lưỡi của nàng đảo qua hàm răng cô gái, giống như đi truy tìm bảo vật, lần lượt dây dưa hai cái răng nanh trơn nhẵn kia. Đại khái là có gì đó lãnh lạc, cô gái hàm răng hơi khép lại, ngậm cắn không tránh kịp đầu lưỡi kia, tùy ý trừng phạt...
Từ Thời Thê môi lưỡi chạy trối chết, kết quả chỉ đổi tới đối phương từng tấc tới gần, buông tha đôi môi, Văn Già La vụng về cởi ra nút áo của nàng, đầu chôn ở nàng bên cổ thuận đi xuống.
"Văn... Già... La... "
Từ Thời Thê nhẹ nhàng kêu tên cô, giống như cánh hoa đón lấy gió xuân tràn ra, trong không khí bao phủ đầy dấu mật.
Chính là như vậy, chính là thanh âm cùng ngữ khí này. Văn Già La hôn trở lại đôi môi của nàng, cổ vũ nàng thả ra càng mỹ diệu thiên lại (âm thanh tự nhiên-tiếng trời). Đó chính là tình dược kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất trên đời, dù năm tháng biến đổi, ái ngữ này sẽ mãi lưu lại trong tai cô vĩnh viễn không phai.
Đem Từ Thời Thê một nửa cởi trần, Văn Già La khắp nơi tuần tra, để lại vết dấu nơi người nàng, cuối cùng lại trở lại nơi khởi điểm, rồi giúp nàng mặc tử tế áo ngủ lại.
Trằn trọc hôn đôi môi kia, nhìn Từ Thời Thê ánh mắt mê man tràn đầy mê hoặc dò hỏi, Văn Già La ôm nàng, hoặc có lẽ là một nửa đè lên nàng, hai người đều dựa vào ghế sô pha, cô khẽ khàng: "Có thể ôm chị như vậy là tốt rồi, có thể được chị ôm, là tốt rồi. "
Từ Thời Thê chậm rãi mở to hai mắt, trong mắt trong suốt ướŧ áŧ, nàng mỉm cười ôm chặt cô gái kia, nhẹ đáp lời: "Để thưởng cho em, chị cùng em ngủ sô pha."
"Được." Văn Già La nở nụ cười, kéo nàng ngã trên sô pha. Nguyên nhân chính là vì không đủ rộng, cho nên mới phải ôm chặt lấy, tựa như là bởi vì tình yêu của hai người không dễ dàng, cho nên phải liều mình đi tranh thủ...
"Nghĩ gì thế."
Từ Thời Thê hoàn hồn, cô gái kia đã mở mắt, lẳng lặng nhìn nàng.
"Nghĩ tới chúng ta là hai đứa đại ngốc." Từ Thời Thê ôm lấy cô, vỗ về chơi đùa đầu tóc rối bời của cô, ôn nhu ướŧ áŧ trong giọng nói, có nhàn nhạt ý cười.
Văn Già La giùng giằng từ trên sô pha ngồi dậy, quay đầu nhìn cái giường trống rỗng: "Nếu không... Chúng ta leo lên lại tu bổ một chút cảm giác?"
"Sao có thể, trời sáng rồi." Từ Thời Thê cũng ngồi dậy, chăn trượt rơi xuống đất, nút áo ngủ của nàng chẳng biết lúc nào mở ra hai cái, trước ngực mặt ngọc phật thủ lẳng lặng buông thỏng, xuống phía dưới chính là một bên vạt cổ áo hơi mở ra, có đường cong mê người.
"A, trời đã sáng," Văn Già La nhìn một chút cửa sổ, sau đó đột nhiên đưa tay ôm lấy eo Từ Thời Thê, nghiêng đầu dựa ở mảnh cảnh xuân đó, "Trời đã sáng, chị vẫn ở đây."
"Chị cũng không phải ốc biển cô nương*" Từ Thời Thê cười, đẩy cô ra, lại không đẩy được, cũng liền tùy cô đi, cùng nhau hưởng thụ khoảnh khắc tốt đẹp này. Bất quá cái đầu trước ngực lại không có an phận, chậm rãi chuyển động, sau đó nồng nhiệt hôn xuống.
Từ Thời Thê có hơi ngượng ngùng, dùng lực một chút đẩy cô ra, xuống sô pha: "Em mau đi ra a!, cứ ở lì đây khiến người khác tới thúc dục sẽ không tốt."
Văn Già La nhìn lưng của nàng: "Gia gia em ngày hôm qua nói muốn gặp chị, chị đợi lát nữa đi theo em."
"A?" Từ Thời Thê xoay người, có chút khẩn trương, "Ông nội em muốn gặp chị làm gì?"
"Chị và nãi nãi hợp ý, cho nên ông hiếu kỳ về chị đó. " Văn Già La cười cười, cũng xuống giường.
Từ Thời Thê lúc này mới thở hắt ra, vừa mới cùng em ấy nhận rõ tâm ý của nhau, đột nhiên đã bị lão gia tử triệu kiến, nàng không khỏi miên man suy nghĩ mới là lạ. Bất quá hiển nhiên cũng là mình quá lo lắng, hơn nữa về sau có nói gì cũng nên nhớ trước mặt người khác phải cùng em ấy bảo trì một chút khoảng cách, để tránh chính mình biểu lộ cảm xúc gì đó không nên có.
Mang tâm lý như vậy, đuổi Văn Già La ra cửa, lại nghiêm túc dọn dẹp một chút phòng ốc, làm cho nó trông giống như một nơi tự nhiên để ngủ. Biết rất rõ ràng không có ai cố ý đi vào phòng này của nàng điều tra cái gì, nhưng nàng vẫn là ép buộc mình làm đến không có kẽ hở nào.
Văn lão gia tử là một lão nhân vóc người không cao lắm, nhưng giọng nói tương đối vang dội, Từ Thời Thê còn chưa có xuống lầu cũng đã nghe được thanh âm của ông.
Bởi vì lão thái thái ở giường mãi cũng chán, bà có đôi khi sẽ kể các nàng những chuyện xưa kia. Hiện thực vĩnh viễn so với chuyện hư cấu càng thêm thăng trầm hơn, nàng cũng thích nghe những chuyện mà ở trên tivi sẽ không có được. Nhất là lão gia tử thân quân trang đeo đầy huy chương, là vật lão thái thái yêu mến nhất, trong ánh mắt kia tràn đầy mến mộ vĩnh cữu bất biến, trong nháy mắt để lão thái thái trở về thời còn trẻ.
"Từ nha đầu, mau tới đây." lão thái thái thấy nàng, cười mị mị hướng nàng vẫy tay.
Từ Thời Thê lên tiếng, đi tới. Nàng kỳ thực đã sớm ở chỗ lão thái thái xem qua rất nhiều hình lão gia tử, hiện tại bản tôn ở chỗ này, nàng ngược lại thật ngại nhìn trực tiếp.
"Lão nhân, đây chính là tiểu hài tử ta gần đây thích nhất." lão thái thái lôi kéo tay nàng để cho nàng ngồi xuống, lại chỉ vào bên người tấn bạch lão* tư thế nghiêm chỉnh, "Nha đầu, gọi gia gia. "
"... Gia gia." Từ Thời Thê vội mở miệng, cười cười, "Con là bạn học với Bảo Hoa, cũng là... Già La bằng hữu." Nàng nhìn lướt qua, dĩ nhiên không nhìn thấy thân ảnh cô gái kia. Bất quá trong lòng nàng thở dài một hơi, nếu như cô gái kia ở trước mặt, nàng nhất định lại không biết nên làm sao mở miệng mà gọi gia gia đây, sao lại cảm thấy là lạ vậy.
"Nghe nói." lão gia tử từ trước đến nay không phải quá bình dị gần gũi. Ông lông mày rậm luôn luôn đều là hơi nhíu lấy, nhưng không có nghĩa là nội tâm bất mãn, chỉ là một loại quán tính nghiêm túc mà thôi, "Cám ơn con chiếu cố bà ấy, về sau thường tới chơi."
Từ Thời Thê gật đầu: "Con biết ạ, " nàng chuyển hướng lão thái thái, "Nãi nãi, con đã thu thập đồ đạc xong rồi, ngày hôm nay sẽ mang về nhà, về sau bà nhớ con liền gọi điện thoại cho con, con sang đây xem ngài."
Lão thái thái nhất thời có chút thương cảm: "Ai nha, con muốn đi sao," bà trừng mắt liếc lão gia tử, "Ông nếu còn chưa có trở về thì tốt rồi," bà lôi kéo tay Từ Thời Thê, luyến tiếc buông ra, "Ta nhớ con, con phải đến gặp ta đó, nhìn dáng vẻ con là biết sẽ không nhớ đến cái bà già này rồi."
Từ Thời Thê vội vàng lắc đầu: "Làm sao thế chứ, con... "
"Đùa với con, " lão thái thái nở nụ cười, "Ta mấy ngày nữa sẽ về quê qua năm mới, cho dù là muốn gặp, sợ rằng cũng phải năm sau. Hy vọng đến lúc đó có thể gặp lại con tới chơi a," bà nghĩ nghĩ, "Đến lúc đó mang cái bạn trai tới gặp ta, cũng không tệ. "
"Con biết rồi," Từ Thời Thê miễn cưỡng cười cười, lại có chút phấn chấn tinh thần, "Vậy con trước chúc bà một câu tân niên vui vẻ nhé."
Một già một trẻ đang trò chuyện, uổng công lão gia tử quay sang bên cạnh trừng mắt. Ông ngày hôm nay vốn là muốn mang thê tử ra ngoài giải sầu một chút, tuy là chuyện về quê mừng năm mới không cần phải ông đi chuẩn bị gì cả, nhưng là muốn tự mình đi chọn chút lễ vật biếu tặng. Lần này về quê cũng không phải là trở về lão Văn gia, mà là phải bồi thê tử đi quê quán của nàng. Đại khái là người khi thật sự già rồi, sẽ bắt đầu nhớ chuyện xưa. Việc trở lại chốn cũ đã được thê tử suy nghĩ rất lâu rồi, thừa dịp đi đứng còn tốt, nhanh nhanh thỏa tâm nguyện.
Lúc này một nhóm mấy người từ nhà sau đi qua, lão gia tử trở lại một cái, mọi người liền đều xuất hiện. Văn Già La đi ở bên người mẹ của cô; cha mẹ của Văn Bảo Hoa ngày hôm nay cũng về rồi; Văn Dục cùng một phụ nữ trung niên, thoạt nhìn như là mẫu thân hắn.
Thấy biển người đột nhiên xuất hiện, Từ Thời Thê trước mắt có chút hoa. Nàng nhìn Văn Già La, người phía sau trước tiên bắt được thỉnh cầu của nàng.
"Con trước đưa Thời Thê trở về." Văn Già La vượt qua đám người, đi tới trước mặt nàng, đối với lão thái thái nói.
"Tốt." Hôm nay xem như là ngày Văn gia tụ hội, lão thái thái cũng không tiện giữ lại Từ Thời Thê. Huống chi đã ở lại hồi lâu, cũng không thể vẫn không cho người ta về nhà được. "Đi đường cẩn thận."
"Thập Thất, chúng ta liên lạc sau nhé." Văn Bảo Hoa cũng đi tới nói.
Nhìn một chút dưới chân nàng đôi giày vải màu đỏ kia, Từ Thời Thê vẫn không nói gì, chỉ là cười cười, cùng Văn gia mọi người chào hỏi rồi theo Văn Già La trở lại trên lầu.
"Con bé này thật không tệ... "
"Đó là đương nhiên, nếu không... Thế nào lại là bạn tốt của con chứ... "
Lầu dưới thanh âm truyền đến, Từ Thời Thê nghe, muốn cười, lại có chút cười không nổi.
Vừa đến góc lầu, Văn Già La lập tức nắm tay nàng, hai người vào phòng, liền lặng lặng ôm một cái.
"Em đã nói sẽ cùng mọi người về quê mừng năm mới a! khi nào thì đi? "
"Chờ ba em an bài." Văn Già La nghe thanh âm nàng rầu rĩ mềm mại, trong lòng có chút mềm ra, "Đại khái khoảng ba bốn ngày nữa."
Đúng vậy, mọi thứ đều đã được an bài, dĩ nhiên là chớ nên thay đổi chủ ý. Thời gian của các nàng còn rất dài, lão nhân sinh mệnh lại càng ngày càng ngắn. Từ Thời Thê cũng sẽ không nói xin vì chị ở lại đừng rời bỏ chị như vậy, nàng kỳ thực hiện tại cũng đặc biệt mong muốn về nhà, chẳng sợ giúp ba mẹ nhặt rau quét rác, làm chút việc quá đơn giản. Có ít chuyện không còn cách nào dứt bỏ, hiện tại cũng chỉ còn lại thật cẩn thận tìm kiếm cân bằng ở giữa con đường này. Nàng cảm thấy điểm này ăn ý, giữa nàng và cô gái kia vẫn có.