Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi trở về, Từ Thời Thế đến luôn tiệm, trùng hợp lại gặp ngay nhân viên của Cục An toàn vệ sinh thực phẩm ở đó. Trưởng ban là một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự, mặt đeo kính râm, ông ta tới thông báo kết quả kiểm tra, quán nhà nàng hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Cũng bởi bọn họ chỉ vừa mới tới lấy mẫu sáng sớm nay nên gia đình nhà họ Từ không ngờ đã có kết quả nhanh như vậy. Để ý thấy hiện tại đang giữa trưa, bà Vương Viện cố gắng giữ đoàn thanh tra lại ăn chút đồ ăn thức uống giản dị, ban đầu trưởng ban còn từ chối đủ đường, song cuối cùng ông ta đành cười cười đồng ý.
Cơm nước xong xuôi, trưởng ban tháo kính xuống, híp mắt cười bảo, nếu như anh chị đã có sẵn người quen thì đáng lẽ ra nên chào hỏi nhau từ sớm, đỡ phải lo lắng nhiều chuyện. Từ Trung Đạt và Vương Viện nghe không hiểu, chỉ mình Từ Thời Thê nắm rõ ý tứ trong lời ông ta. Nàng cười, đốt cho ông ta một điếu thuốc, nói thẳng rằng sau này tiệm nhà cháu còn phiền bác quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.
- Gần đây có ai đó tính mua lại tiệm nhà mình ạ?"
Từ Trung Đạt gãi đầu.
- Làm gì có.
- Liệu bố mẹ có đắc tội ai không?
Bố Từ nỗ lực hồi tưởng. Mẹ nàng phản ứng mau lẹ, nhanh chóng hỏi con gái:
- Ý con là vụ lần này giáng xuống nhà mình là do có ai đó hãm hại sao?
Từ Thời Thê gật đầu. Vì bố mẹ nàng đều là những con người sống vô cùng thật thà,nên thường chẳng đả động ai, cũng không bị người khác động vào. Tảng đá đập vào họ kia vừa nặng nề lại độc ác, ngay tức khắc khiến mọi người trở tay không kịp. Nếu không phải nhờ Văn Già La kinh nghiệm đầy mình cùng vị trưởng ban đeo mắt kính thì chưa chắc nàng đã để ý.
Suy nghĩ một hồi lâu xong, lại đi hỏi mọi người trong quán, cũng chả ai nghĩ ra, quả thực không thể đoán nổi kẻ chủ mưu là ai, điều ấy làm mọi người hết sức khổ tâm. Từ Thời Thê lại sực nhớ lại điều Văn Già La đã nói, vì vậy nàng lấy điện thoại.
- Alô, ai đấy? - Âm thanh ở đầu dây bên kia rất đỗi lạnh lùng và cứng rắn, xuyên thấu qua di động.
Từ Thời Thê tạm ngưng một giây rồi mới trả lời:
- Chị là Từ Thời Thê.
Hai người từng ăn cơm cùng nhau mấy lần, cũng đã từng tâm sự ở bên cạnh hồ nhân tạo. Hơn nữa, lại còn ngủ qua đêm chung một mái nhà, nhưng trên thực tế thì cả hai vẫn là hai người xa lạ. Vậy nên, Từ Thời Thê nhận thấy đối phương không nhiệt tình đáp trả là chuyện rất bình thường, huống chi chính bản thân nàng cũng đang nói chuyện vô cùng khách khí. Mặc dù đối phương không thích nghe Từ Thời Thê nói lời cảm ơn, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà thông báo lại kết quả kia cho con bé.
Văn Già La nói một tràng, không quá chậm cũng không quá nhanh, hoàn toàn khác với cô gái mặt mũi tái nhợt, chân tay vô lực vì bị cơn đau dạ dày dày vò. Tuy vậy, Từ Thời Thê vẫn nghe ra sự tự tin bẩm sinh trong lời nói của con bé, đây chính là thứ mà gia đình đã ban tặng cho con bé, là thứ tạo nên vẻ kiêu hãnh.
Từ Thời Thê đứng ngoài cửa tiệm gọi điện thoại. Nghe câu cuối kia, nàng bỗng theo bản năng nhìn ngó xung quanh một chút, xong mới từ từ bước lại gần một chỗ cách đó không xa, vừa đi vừa đáp:
- Chị nghĩ chị sắp tìm được đáp án rồi, Văn Già La à, mình nói chuyện sau nhé. - Cúp máy, Từ Thời Thê dừng lại trước một quán ăn khí thế ngất trời vẫn còn đang sửa sang mặt tiền.
Rõ ràng xây dựng còn chưa xong, mà tiệm đó đã treo bảng quảng cáo lên, giới thiệu vài món ăn đặc biệt, thậm chí nhận đặt trước cả tiệc Tất niên. Dù bảo chỗ "Từ gia thực ký" là một con phố, nhưng chính bởi quán rượu xây sau mà địa hình lõm đi một phần. Cái đoạn lõm này chưa dài đến mười sáu mét, nhưng hai bên đường tập trung các thể loại giải trí. Bạn muốn chơi gì thì cũng phải đi mò cái lót dạ, mà nơi này thì chỉ có mình "Từ gia thực ký" là quán ăn. Bây giờ là ngoi thêm một tiệm nữa, tất nhiên sẽ phải chia khách, đó có thể chính là nguyên nhân của hòn đá bị ném tới bất thình lình. Hoặc cũng có thể là do nàng suy nghĩ quá nhiều.
Dù đoán như vậy, nàng không nắm vững chứng cứ trong tay, Từ Thời Thê không thể cứ thế mà đi hỏi tội chủ nhân quán ăn kia. Nàng về nhà, nói hết tất cả sự nghi ngờ của bản thân cho bố mẹ. Không ngờ vào lúc này, hai người họ hết sức bình tĩnh.
- Không bằng chứng, không căn cứ, chúng ta không nên đi đổ oan cho người ta.
Đây là lời bố nàng nói.
- Chúng ta với họ còn chả quen biết, nào đâu có người xấu xa như vậy?
Đây là lời mẹ nàng nói.
Từ Thời Thê thở dài, thế này thì bảo nàng yên tâm làm sao được. Nếu hiện tại nàng còn làm việc ở nơi khác, đừng hòng bố mẹ báo cơ sự vừa rồi cho nàng biết. Giả sử không tìm được ai giúp đỡ, chắc chắn họ sẽ tự gánh lấy, sau đó lại tự mình thua thiệt. Nếu chuyện đúng như bản thân suy đoán, nhất định đối phương sẽ thừa thắng xông lên, chèn ép tới khi bố mẹ phải dẹp tiệm. Cũng biết hai người sẽ trả lời như vậy, Từ Thời Thê chẳng nói thêm gì nữa, nàng chỉ âm thầm suy tính xem nên làm gì để loại bỏ triệt để mầm mống gây họa kia. Ấy thế mà tự dưng Từ Trung Đạt cười hì hì, bảo:
- Thôi thì lo xa cũng chả hại gì, sau này chúng ta chỉ cần tăng cường cảnh giác. Chờ tới khi quán nhà bọn họ khai trương, thi đấu nghiêm chỉnh coi thức ăn quán nào ngon hơn là được!
Từ Thời Thê cạn lời, nhìn bố mình vô cùng hào hứng, cả người như tỏa ra ánh sáng lấp lánh đáng yêu, khác hẳn phong thái của một người đàn ông đã ngoài năm mươi. Quả nhiên mẹ đến đứng bên bố, hai người xắn tay áo lên lao vào nhà bếp, hò la muốn nấu cái gì hôm nay, rồi thì phải mau mau dọn dẹp.
Điều quan trọng nhất là hạnh phúc gia đình. Trong mắt bố mẹ, quán ăn này rất quan trọng, nhưng cô con gái duy nhất mới chính là tất cả của họ. Bây giờ hai người buông lỏng chuyện ở tiệm cũng không che giấu được sự kiêu ngạo cùng thỏa mãn cô con gái. Bất kể có phát sinh ra rắc rối gì, chỉ cần có nó ở bên cạnh thì sẽ ổn thỏa hết thôi.
Để giữ mãi nụ cười trên khuôn mặt của cha mẹ, từ tận đáy lòng, Từ Thời Thê lặng lẽ nói với bản thân, đúng vậy, lựa chọn của mình là đúng. Dù biết mình thuộc về một thế giới khác, cũng phải kiên quyết từ chối mọi cám dỗ cấm kị. Dù cho không lấy được trái cấm nguy hiểm kia thì cũng không mất đi chất dinh dưỡng cơ bản duy trì sự sống.
Cho nên, hãy khách khí, chỉ cần nhắm mắt, bịt tai, ngừng thở là được rồi.
Chẳng qua, biết thì biết vậy, nhưng Từ Thời Thê vẫn không thể ngó ngơ đau đớn giăng đầy trong lòng. Nàng ngồi một góc mà nhất thời hơi mờ mịt. Bên cạnh chẳng có một ai, trong nháy mắt mà lâu tựa như cả thế kỉ đã trôi qua vậy.
- À phải rồi, Thời Thê, tí thì mẹ quên béng mất. - Giọng mẹ nàng đột nhiên vang lên sau lưng. Từ Thời Thê hơi giật mình, lúc nàng ngoảnh mặt lại thì biểu cảm đã bình thường trở lại.
- Chuyện gì thế mẹ?
- Quên béng mất chuyện quan trọng nhất, - Vương Viện tò mò hỏi. - con tìm được ai ra tay giúp đỡ vậy? Lần trước trưởng ban còn chả chịu ló mặt, người kia có vẻ rất được coi trọng nhỉ.
Từ Thời Thê khẽ mỉm cười.
Mẹ con nhớ Bảo Hoa không, Văn Bảo Hoa ấy?
- Có nhớ nha. - Vương Viện lập tức đáp. - Là đứa bạn thời cấp hai, mới vừa kết hôn của con mà, nhìn người ta mà xem...
Để tránh né đề tài muôn thuở không muốn đối mặt, Từ Thời Thê vội nói:
- Là con nhờ nó tìm người giúp đỡ.
- Ôi, còn thật lợi hại nữa. - Vương Viện cười. - Mẹ mới trao đổi với bố. Con tìm được người giúp bố mẹ một vụ lớn như vậy, không cảm ơn thì thật chả ra làm sao. Chi bằng con bảo bạn học con mời người kia ghé qua tiệm nhà mình ăn một bữa đi, bố mẹ muốn cảm ơn thật đàng hoàng tử tế.
Từ Thời Thê nghĩ lướt qua về thái độ của Văn Già La. Đối với người nhà con bé mà nói, đây đúng là chuyện không đáng kể, hơn nữa sợ rằng mẹ con bé cũng không vì vậy mà chịu hạ mình đi tới đi lui một tiệm ăn bé nhỏ.
- Không cần đâu mẹ, người ta không để tâm mấy việc vặt vãnh này đâu.
- Thế thì không hay lắm. - Mặt Vương Viện lộ vẻ khó xử. - Nhỡ bị đánh giá là không hiểu chuyện thì sao. Mẹ thấy thái độ vị trưởng ban kia tốt quá, chỉ sợ người ra mặt là không tầm thường chút nào, phải chứ?
Từ Thời Thê loay hoay không biết làm sao cho phải. Nếu cứ thế bỏ qua, chỉ sợ rằng sau này lòng bố mẹ sẽ luôn vướng bận, thật giống như mình thiếu nợ người ta vậy.
- Để con thử điện thoại hỏi xem. - Từ Thời Thê đành gọi ngay cho Văn Bảo Hoa.
Ở đầu dây bên kia, Văn Bảo Hoa nghe xong thì cười không ngớt, bảo thật sự thì không cần đâu, huống chi thím đã đi tỉnh khác chăm lo cho chú ba của cô rồi, sợ phải ít lâu mới quay trở về.
- Nếu không... - Từ Thời Thê quay sang nhìn khuôn mặt ngập tràn mong đợi của mẹ mình, suy nghĩ một chút mới đề nghị. - Nếu không thì cuối tuần này cậu với Văn Già La ghé qua tiệm nhà tớ ăn một bữa đi.
- Được rồi, để tớ gọi điện hỏi nó. - Văn Bảo Hoa đáp ứng.
- Thôi để tớ gọi nó cho. - Từ Thời Thê cúp máy.
- Cuối tuần này bọn họ sẽ tới tiệm nhà mình, thế này được chưa ạ?
- Ừ. - Vương Viện gật đầu, nháy mắt mấy cái lại hỏi. - Văn Già La kia là ai vậy?
- A? - Từ Thời Thê sửng sốt chốc lát, thấy mấy cái nháy mắt của mẹ mình thật sự có chút mập mờ, tránh không khỏi hoang mang chẳng biết nên làm gì.
- Là em họ của Bảo Hoa, thật ra việc lần này là nhờ nhà con bé giúp đỡ.
- Mẹ còn tưởng anh nào. - Vương Viện hơi thất vọng. - Chả lẽ không phải tối qua con đi hẹn hò à?
Mặc dù chuyện như vậy thực sự đã không xảy ra, thế nhưng Từ Thời Thê không khống chế được mà có chút nong nóng, mặt cũng ửng đỏ. Bất quá bề ngoài vẫn bình thường mà đối đáp mẹ mình.
- Mẹ à, mẹ nói cái gì vậy, không phải đã nói sẽ không đề cập thêm nữa rồi sao?
- Ừ, rồi, được rồi. - Vương Viện vội lắc đầu, phất tay, bắt đầu quay trở lại nhà bếp. - Thời gian cụ thể bao giờ hai đứa nó đến nhớ báo cho bố mẹ biết.
Từ Thời Thê thở một hơi thật dài, hai vai hơi rũ xuống, nàng nghịch nghịch chiếc di động trong tay, nhất thời cảm thấy nội tâm bất ổn định. Sau này có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiều cuộc đối thoại như ngày hôm nay, y hệt như một trận tiến đánh công thành vậy. Dù cho nàng có xây tường cao đến đâu, cao đến nỗi chẳng thấy gì khác ngoài bóng tối, thì vẫn sẽ có một ngày, từng tấc từng tấc một bị đánh nát, lộ ra ánh mặt trời sáng tới chói mắt. Lúc đó, mình còn lại gì để có thể ngăn cản loại cảm giác thiêu đốt nóng rực kia? Nàng không muốn cứ thế bị thiêu hủy, nhưng nàng nên làm gì sau khi đã xây xong bức tường đá, nơi mà mỗi ngày lại cô độc đến cùng cực như vậy? Lắc lắc đầu, Từ Thời Thê đuổi những làn khói mù đi, nàng đã sớm tập thói quen ngồi ngẩn người, cúi gằm suy nghĩ. Chỉ là, nàng không giống cô gái kiên nghị kia, thành ra cảm thấy có hơi mệt mỏi.
Lại một lần nữa nàng bấm số điện thoại của Văn Già La, mời khách một câu, không cần nói nhiều thì bên kia cũng vẫn có thể biết nguyên do, cuối cùng cũng đồng ý. Bây giờ đã hơn hai giờ chiều, giọng trong điện thoại cực kì vô lực, cứ như miếng kim loại bị nung chảy vậy.
Từ Thời Thê bỗng hỏi em:
- Em sao thế?
- Gì cơ? - Bên kia rất thờ ơ.
- Có phải trưa nay em lại không ăn cơm không? - Từ Thời Thê bất giác hỏi.
Bên kia trầm mặc chốc lát.
- Chị đứng đâu theo dõi em vậy?
Từ Thời Thê nổi đóa.
- Dùng đầu ngón chân để nghĩ đấy, được không?
Giọng em ở đầu dây bên kia trở nên miễn cưỡng, hạ thấp, lại có chút than phiền.
- Buổi sáng dì gọi em báo có việc, nên hôm nay chẳng ai nấu cho em ăn hết.
- Em cũng không tự lăn đi nấu à? - Dứt lời, Từ Thời Thê nhìn lên trời, hình như câu này hỏi hơi thừa.
Quả nhiên cô gái này đáp:
- Không ăn cũng chả sao, dù sao nay không ăn thì mai ăn vẫn được mà.
- Không được, hôm qua em còn bị đau dạ dày đấy. Nếu em còn nói vậy thì chị sẽ kể lại cho Bảo Hoa về cơn đau dạ dày của em.
- TỪ. THỜI. THÊ! - Giọng con bé ngay lập tức trở nên nghiêm túc, ngang ngạnh kêu tên nàng, luồng không khí tức giận như cũng truyền sang bên này.
Được rồi, Từ Thời Thê cười thầm trong lòng. Dù cho có khách khí thế nào lúc bàn về vấn đề khác, kì lạ nhất chính là một khi quay lại chuyện ăn uống, cả hai chẳng có chút nào giống đôi người xa lạ.
- Thôi được, em đi ăn đây. - Rốt cuộc cô gái kia cũng chậm rãi nói, cực kì ngoan ngoãn nghe lời, sau đấy không nói một lời nào nữa mà cúp máy.
Từ Thời Thê hơi kinh ngạc nhìn chiếc di động, chiêu này thực sự có tác dụng ư? Cơ mà, chỉ một lát thôi sự nghi hoặc của Từ Thời Thê đã tìm được câu trả lời. Ước chừng khoảng nửa giờ sau, nàng nhận được điện thoại của Văn Già La.
- Em đang ăn cơm. Nhưng khó nuốt quá, nước dùng cũng khó uống.
Từ Thời Thê chả biết nên làm gì cho phải.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Chị tìm quyển sách gì đọc cho em nghe đi, em vừa nghe vừa ăn.
- Hả? - Từ Thời Thê đang uống trà mà suýt thì phun hết ra, nàng vội ho khan hai tiếng. - Em bảo gì cơ?
Giọng điệu cô bé kia nhuốm chút đắc ý, còn tràn đầy ác ý.
- Không phải chị muốn giám sát chuyện ăn uống của em sao. Thế thì phải phụ trách tới cùng chứ.
- Nhưng tại sao chị lại phải đọc sách cho em nghe? - Từ Thời Thê đứng dậy, xong lại ngồi xuống, vẫn cảm thấy hết sức khó hiểu.
- Ừm... - Em tựa hồ suy nghĩ rất nghiêm túc. - Chị cũng chỉ còn mỗi giọng nói là còn miễn cưỡng tạm chấp nhận được thôi.
Từ Thời Thê trợn mắt, đáng tiếc con bé hiện không ở đối diện.
- Em thật tình... Em muốn nghe thật đấy à?
- Mau mau chút.
Nổi giận đi đến quầy thu ngân, Từ Thời Thê tiện tay lấy một tờ báo, lật lật vài trang rồi đột nhiên cười cười.
- Bây giờ em đang ăn cái gì thế?
- Uống canh ạ?
- À, vậy nghe nha, chị bắt đầu đọc nè. - Từ Thời Thê hắng giọng, thanh âm ôn hòa, êm ái, chậm rãi, trầm bổng bắt đầu cất lên.
- Trĩ không phải là bệnh, nhưng đau đến muốn chết quách đi cho xong...
Phụt...
Từ Thời Thê nghe thấy âm thanh phát ra từ trong điện thoại. Nàng không nhịn được, cười tới nỗi dí luôn mặt vào tờ báo, điện thoại di động rơi luôn xuống đất.