Chương 5: 5: Tình Yêu Dần Len Lỏi

Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Hai vợ chồng của Vũ Dịch Đức từ trên lầu đi xuống.

Bà Vũ cười tươi khi thấy Đặng Song Nhi xinh đẹp trong chiếc đầm dáng suông dập ly, cổ yếm và có cột nơ trông thật nhẹ nhàng, mỏng manh.
“ Ba mẹ, con xin lỗi, con dậy trễ...”
Đặng Song Nhi cúi đầu, bàn tay run run sợ ông bà Vũ sẽ trách mắng vì ngày đầu tiên lấy chồng lại dậy trễ.
“ Không sao, Song Nhi à, tối qua...mệt lắm phải không con? ”
Bà Vũ đứng dậy, nắm bàn tay hơi khô ráp của Đặng Song Nhi kéo cô ngồi xuống với bà.
Đặng Song Nhi ngượng đến đỏ mặt, e thẹn nhìn lên Vũ Dịch Đức.

Anh vẫn cứ nhởn nhơ đút tay vào túi quần, vừa oai phong vừa điển trai làm trái tim yếu đuối của cô bất giác loạn nhịp.
Vũ Dịch Đức nhếch môi cười, lên tiếng trả lời thay cho Song Nhi:
“ Đêm tân hôn của ba mẹ thế nào thì bọn con thế đấy”
Bà Vũ liếc xéo Vũ Dịch Đức.

Quay sang nhìn Đặng Song Nhi nở nụ cười thân thiện, ánh mắt cưng chiều và hài lòng.
“ Song Nhi, vào trong ăn sáng đi con.

Ăn xong rồi lên phòng ngủ một giấc, nhìn mặt Dịch Đức là mẹ biết tối qua con chẳng ngủ được bao nhiêu.


Vũ Dịch Đức thở dài lắc đầu, nắm lấy tay của Đặng Song Nhi kéo cô đứng dậy.
“ Mẹ cứ suốt ngày trêu ghẹo người khác.

Chẳng hiểu vì sao ba ngày trước lại thích mẹ.”
“ Mẹ của con đây là một đại mỹ nhân đó nha, ba con phải dãi nắng dầm mưa, tốn biết bao nhiêu tâm huyết với công sức mẹ mới cảm động đồng ý lấy ba con đấy.”
Bà Vũ nghênh mặt lên cao, ông Vũ buông tờ báo xuống, mỉm cười yêu thương nhìn bà.
Vũ Dịch Đức bĩu môi, nhúng vai, ôm eo của Đặng Song Nhi bước đi vào trong.
Nhìn hai vợ chồng trẻ đi khuất bóng, ông Vũ nhìn bà Vũ lên tiếng nói:
“ Tuy Tuyết Như hợp với gia đình mình và Dịch Đức hơn, nhưng Song Nhi cũng không quá tệ.”
“ Tệ gì chứ, em thấy Song Nhi vẫn hợp với Dịch Đức hơn.

Con bé không biết em sẽ dạy bảo, chỉ cần lễ phép và nghe lời! ”
Ông Vũ cầm tờ báo lên đọc tiếp, không muốn vì vấn đề này mà làm cho bà giận.
Với ông, Thái Tuyết Như là một cô gái nhanh nhẹn, học thức lại cao, biết cách ứng xử với mọi người, sau này có thể vun vén sắp xếp Vũ gia và cùng anh phát triển Vũ Thị.
...----------------...
•Buổi tối...
Cốc cốc...
“ Song Nhi, Dịch Đức à...mẹ vào được không hai đứa? ”
Bà Vũ đứng bên ngoài phòng ngủ của Vũ Dịch Đức gõ cửa.

Bên trong phòng, Đặng Song Nhi vừa mới tắm xong, nghe được tiếng gõ cửa cô liền đi nhanh ra mở.
Cạch...
“ Mẹ! ”
“ Dịch Đức đâu rồi con? ”
Bà Vũ đưa mắt vào bên trong quan sát.

Đặng Song Nhi dịu dàng lên tiếng trả lời:
“ Anh ấy sang thư phòng làm việc, mẹ vào đi ạ! ”
Bà Vũ bước vào, ló ngó nhìn khắp căn phòng.

Bà đang điều tra xem cả hai có giở trò ngủ riêng, diễn xuất qua mặt bà hay không.
Cạch...
Vũ Dịch Đức một tay mở cửa, một tay mở dây thắt áo choàng ngủ định cởi ra.

Nhưng khi thấy bà Vũ xuất hiện trong phòng, anh liền dừng lại, đưa tay thắt lại dây áo.
“ Sao mẹ lại ở đây? ”
“ Mẹ ở đây không được hay sao? ”
“ Mẹ hạn chế xem phim lại đi.

Nếu không tin tưởng có thể đặt camera, con không ngại đâu! ”
Vũ Dịch Đức thở dài ngao ngán, đặt điện thoại xuống chiếc tủ nhỏ ở đầu giường, nằm dài, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh vốn dĩ quá hiểu tính tình của bà!
“ Dịch Đức, con không khỏe sao? ”
Bà Vũ nhíu mày quay sang hỏi anh.
“ Con hơi đau đầu.


“ Song Nhi, ngày mai con cùng với Dịch Đức đi đến bệnh viện.

Hai đứa kết hôn mà chẳng chịu đi khám sức khỏe.


Bà Vũ nhìn sang Đặng Song Nhi căn dặn, trong lòng trỗi lên lo lắng bất an.


Vũ Dịch Đức rất hiếm khi để lộ trạng thái mệt mỏi trước mặt người khác, đặc biệt là trước bà, vì biết bà tính hay lo xa, nghĩ ngợi lung tung.
“ Anh không sao chứ? ”
Đặng Song Nhi bước đi lại giường, nhanh nhảu leo lên, giúp anh xoa xoa thái dương cho dễ chịu.

Anh ngạc nhiên mở mắt, trước anh là một cô gái có khuôn mặt trong veo, sạch sẽ và xinh đẹp.
“ Thôi, hai đứa nghỉ ngơi đi, mẹ về phòng.


Bà Vũ chúm chím đi nhanh ra khỏi phòng, để lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng mới cưới và cũng không quên đóng cửa cẩn thận.
Có vợ chăm sóc, như vậy bà đã yên tâm rồi!
Vũ Dịch Đức mỉm cười, nhích người lên một chút, gối đầu trên đùi của Đặng Song Nhi.
Toàn thân của cô cứng ngắt, bất ngờ đến không tin vào thực tại, cứ sợ đây là do cô mơ mộng ảo tưởng.
“ Giúp tôi xoa đầu, được không? ”
“ Dạ được! ”
Bàn tay ấn ấn, xoa xoa thái dương một cách lúng túng và vụng về.

Trong lòng Song Nhi lâng lâng hạnh phúc khi được chăm sóc cho người mình yêu.
Qua một lúc, Vũ Dịch Đức cất tiếng hỏi:
“ Khi nào em đi học lại? ”
“ Đầu tuần! ”
Vũ Dịch Đức im lặng không nói gì, đôi mắt nhắm hờ hưởng thụ cảm giác yên bình bên vợ.

Hình bóng nhỏ bé của Đặng Song Nhi đang dần len lỏi vào trong tim anh một cách thật tự nhiên.

Dù muốn ngăn cũng thật khó, muốn kiềm chế cũng không được.
•Reng reng...
“ Anh, điện thoại anh reo! ”
Vũ Dịch Đức mở mắt ngồi dậy.

Đặng Song Nhi vì ngồi gần điện thoại nên lấy giúp anh, trên màn hình xuất hiện dãy số làm bàn tay cô khựng lại.

Dù không lưu tên nhưng cô đã đoán ra số điện thoại này là của ai.
Thấy khuôn mặt của Đặng Song Nhi thay đổi, Vũ Dịch Đức liền hỏi:
“ Là ai vậy? ”
“ Em không biết! ”
Đưa điện thoại cho Vũ Dịch Đức, anh nhíu mày nhận lấy, nhìn vào màn hình anh khẽ nhếch môi cười, chân mày cũng giản ra hẳn.
Đặng Song Nhi nhìn anh, anh đang cười, nụ cười thật nham hiểm, làm cô thật khó hiểu!
Ngón tay thon dài của Vũ Dịch Đức chạm vào màn hình, tiếng chuông lập tức tắt đi.

Nhưng anh chưa vội đặt điện thoại xuống, chạm chạm lướt lướt làm chuyện gì đó.
Làm xong chuyện nên làm, đặt điện thoại xuống giường, nhìn sang Thái Song Nhi thâm tình lên tiếng:
“ Ngủ thôi! ”
“ Ai gọi anh vậy? Sao anh không nghe? ”
Dù đã đoán ra người gọi là ai, nhưng Đặng Song Nhi vẫn muốn nghe câu trả lời của Vũ Dịch Đức.

Lòng cô bây giờ thật sự rất khó chịu, nhiều sự thắc mắc tràn vào khiến cô ấm ức muốn khóc.
Thật sự muốn khóc!
Vũ Dịch Đức choàng tay qua bã vai ôm Đặng Song Nhi nằm xuống, để cô nằm trên bắp tay của mình.
Không gian yên ắng, hai thân thể nằm im bên nhau, tay cô đặt lên ngực anh, anh trầm lặng một lúc mới trả lời câu hỏi của cô.
“ Là Thái Tuyết Như! ”
“ À...”
Đôi mắt của Đặng Song Nhi cụp xuống, sự buồn bã chua sót dâng lên trong lòng, bàn tay đang đặt lên ngực anh có ý định dời đi, cơ thể cũng muốn nhích ra xa.
Vũ Dịch Đức thấu rõ điều đó, vòng tay của anh chặt hơn, bàn tay còn lại nắm lấy bàn tay của Song Nhi kéo qua hông anh, như thể muốn cô ôm mình.
“ Những lời tôi nói với em đêm qua, em quên hết rồi à? ”
“ Không! Chỉ là...”
“ Đừng suy nghĩ lung tung, tôi đang rất đau đầu, tôi muốn nghỉ ngơi.


“ Dạ! ”.