Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú
Đăng vào: 12 tháng trước
Nhìn Hạ Chi Tình bị đả kích rồi, khóe miệng Khương Vi càng thêm kiêu ngạo mà cong lên cao, cô ta vốn dĩ còn muốn tiếp tục đả kích Hạ Chi Tình, nhưng ngước mắt liếc thấy Lục Xuyên đã sắp đi tới, lông mày cô ta bỗng nhíu lại, mím chặt khóe miệng, bắt lấy cánh tay Hạ Chi Tình, hai mắt long lanh nói:
“Chi Tình, ở trong lòng mình cậu vẫn luôn là chị em tốt của mình, mình hy vọng cậu có thể tới tham gia hôn lễ của mình và Lục Xuyên.”
Hạ Chi Tình không kịp mở miệng, chỗ hổ khẩu của bàn tay chợt đau xót, cô đột nhiên vung lên ném tay Khương Vi ra, “Khương Vi cô có bệnh hả?”
Ả này quả nhiên có bệnh, vậy mà dám lấy móng tay véo cô!
Tay Khương Vi bị cô vứt ra đụng vào ly nước trên bàn làm ngã, nước nóng chảy lên trên tay Khương Vi, cô ta thét chói tai nhảy dựng lên.
Làn da tay của Khương Vi thực trắng nõn, bị trúng phải nước nóng như vậy lập tức liền đỏ một mảng lớn, những người khác lập tức đứng lên anh một câu tôi một câu mà hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lục Xuyên chạy đi lên bắt lấy tay Khương Vi, khẩn trương hỏi: “Vi Vi, em không sao chứ?”
“Em không có việc gì,” Khương Vi trong mắt lóe lên nước mắt, nỗ lực không cho chúng nó rơi xuống, cô ta xoay người nhìn Hạ Chi Tình nói: “Chi Tình, thực xin lỗi, đều là mình không tốt, là mình quá ích kỷ, mình chỉ muốn để chị em tốt của mình tới chứng kiến thời khắc quan trọng nhất cuộc đời, lại không suy xét qua cảm thụ của cậu, thực xin lỗi, cậu không cần giận mình được không?”
Khương Vi ăn nói khép nép, lại phối với vẻ mặt nhu nhược đáng thương, mọi người vốn dĩ cho rằng chỉ là việc ngoài ý muốn, nhưng hiện tại nghe được lời Khương Vi nói lập tức liền hiểu được.
Tuy rằng để người ta đi tham gia hôn lễ của bạn trai cũ quả thật có chút không phúc hậu, nhưng không muốn đi có thể trực tiếp cự tuyệt, sao lại động thủ rồi còn mắng chửi người? Hay năm đó là Hạ hoa khôi bị Lục sư huynh đá, đến bây giờ vẫn còn ghi hận trong lòng cho nên mới phát giận lên trên người Khương Vi?
Mọi người nhìn Hạ Chi Tình, trong ánh mắt có vài phần ý vị không rõ, có mấy cô bạn thích nhiều chuyện còn tự cho rằng người khác không thấy được chuyện mà các cô thấy nên đã thay đổi ánh mắt.
Cái đồ không biết xấu hổ! Vừa rồi rõ ràng là Khương Vi cố ý dùng móng tay véo cô, ép cô ném tay cô ta ra đụng trúng phải ly nước, lúc này vậy mà lại bày ra bộ dáng ăn nói khép nép xin lỗi với cô.
Hay cho một ả điếm tâm cơ! Vì tẩy trắng cho mình, vậy mà dám bày ra khổ nhục kế! Bởi vậy, mọi người khẳng định cho rằng cô là ôm hận năm đó bị đá nên mới không nói lý như vậy, mới cố ý làm khó dễ Khương Vi.
Mấy năm không gặp, không ngờ tới cô ta vẫn không biết xấu hổ như vậy, không đúng, là càng ngày càng không biết xấu hổ!!
Hạ Chi Tình tức giận đến mức muốn bạo phát, nhưng còn chưa kịp mở miệng lại nghe được một giọng nói quen thuộc nhưng thật xa lạ mang theo tràn đầy khiển trách nói, “Hạ Chi Tình, cô có thể đừng ấu trĩ như vậy được hay không?!”
Cô xoay người nhìn Lục Xuyên đang nhíu chặt đôi mày, một màn này sao lại quen như vậy:
Năm năm trước, anh ta bò lên trên giường Khương Vi vậy mà trái lại chỉ trích cô, “Hạ Chi Tình, cô bắt đầu trở nên giống người đàn bà đanh đá khi nào vậy, sao cô không thể học được ôn nhu hiểu chuyện của Vi Vi, nếu cô có được một nửa thiện giải nhân ý của Vi Vi như vậy thì đã không xuất hiện tình cảnh như ngày hôm nay!”
Năm năm sau, Khương Vi cố ý hãm hại cô, anh ta vẫn như cũ che chở Khương Vi, “Hạ Chi Tình, cô có thể đừng ấu trĩ như vậy được hay không?!”
Cô chậm rãi nắm chặt tay, móng tay chạm vào vết sẹo trong lòng bàn tay, cái loại cảm giác đáy lòng lạnh lẽo này dường như lại quay về rồi.
Năm đó sau khi chia tay, cô đã trải qua tức giận và đau lòng, sau đó có một đoạn thời gian rất dài cô lâm vào hoài nghi rằng có phải thật sự như Lục Xuyên nói hay không, là do cô không am hiểu lòng người, là cô quá cố chấp, quá tự ý hành động cho nên cuối cùng mới đem anh ta đẩy đến trong lòng Khương Vi.
Cô cũng hoài nghi có phải nhân phẩm cô quá kém hay không cho nên dẫn tới khuê mật và bạn trai song song vứt bỏ cô. Suốt hai năm trời, cô không ngừng tự hỏi bản thân, trở nên vô cùng không tự tin, không dám kết bạn mới, có con trai theo đuổi cô, cô cũng không dám tin tưởng chấp nhận.
Đó là một đoạn cuộc sống cực kỳ đen tối, ở thành phố xa lạ, không có bạn bè, không dám để người nhà biết, trong suốt đoạn thời gian đó, cô cho rằng bản thân vĩnh viễn cũng sẽ không thoát ra được. Cho đến sau này gặp được Lâm Du, cô ấy ép buộc kéo cô đi giải sầu, giới thiệu bạn là bác sĩ tâm lý để chữa bệnh cho cô hoàn toàn miễn phí, cô mới chậm rãi thoát ra.
Cô hơi cúi đầu, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, vốn dĩ cho rằng vết thương đã sớm kết vảy khỏi hẳn rồi, bây giờ khi bị người ta lần nữa vạch ra hoá ra vẫn sẽ đau như vậy.
Làn da cô vốn dĩ rất trắng, giờ phút này lại nắm chặt thành quyền, dưới ánh đèn, khớp xương ngón tay trở nên trắng bệch, mạch máu trên mu bàn tay có thể thấy được rõ ràng.
Lớp trưởng Tống Hải Thiên từ bên ngoài đi vào liền thấy không khí có chút không thích hợp, vì thế đi tới, mở miệng hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì, là mình không cẩn thận làm ngã ly nước.” Khương Vi đè lại tay Lục Xuyên giành giải thích trước.
Hành động “Một sự nhịn chín sự lành” này của Khương Vi đã ghi điểm trong mắt mọi người, họ đều cảm thấy Khương Vi lòng dạ rộng lớn, còn Hạ Chi Tình đứng ở một bên cúi đầu không ra tiếng, mọi người lại thấy có chút không quá phóng khoáng.
Lớp trưởng từ trước đến nay tôn sùng “dĩ hòa vi quý”, nghe được Khương Vi kể như vậy, cậu ta thuận nước đẩy thuyền nói: “Không có việc gì thì tốt rồi, mọi người về chỗ ngồi của mình đi, đồ ăn sẽ mau chóng mang lên.”
“Cái gì mà không có việc gì? Vi Vi, cậu chính là quá thiện lương, cho nên mới bị người ta khi dễ, tay đều bị phỏng thành như vậy, cậu còn nói không có việc gì!” Lý Tuệ Tuệ nhịn không được lôi kéo tay Khương Vi cho mọi người xem.
Lý Tuệ Tuệ là ở ký túc xá đại học cách vách năm đó, tuy rằng là bạn cùng lớp nhưng hai người rất ít khi giao tiếp, trong trí nhớ của cô, cô không nhớ rõ mình có đắc tội qua cô ta lúc nào, chỉ là từ đại học năm hai, Lý Tuệ Tuệ thường xuyên cùng cô đối nghịch, trước kia Khương Vi rất khinh thường cô ta nhưng sau khi cùng Hạ Chi Tình trở mặt, cô ta và Lý Tuệ Tuệ nhanh chóng liên minh, trở thành chị em tốt.
Mọi người thấy trên mu bàn tay của Khương Vi làn da trắng nõn bị đỏ một mảng lớn, còn có chút hơi hơi sưng vù.
“Sao lại nghiêm trọng như vậy, để mình kêu phục vụ lấy chút đá cho cậu đắp lên tay.” Lớp trưởng Tống Hải Thiên nhanh chóng gọi nhân viên phục vụ bảo họ lấy một ít đá tới đây.
“Ngại quá, làm phiền mọi người rồi, việc này không nên trách Chi Tình, là mình không cẩn thận.” Khương Vi tươi cười xin lỗi với mọi người.
“Vi Vi, đến lúc này mà cậu còn nói giùm cô ta, cậu vì cô ta suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng đối phương một chút cảm kích cũng không có.” Lý Tuệ Tuệ lại lần nữa đứng ra nói thay chị em tốt Khương Vi, vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, “Ta nói Hạ Chi Tình, Vi Vi mời cô đi tham gia hôn lễ là nể mặt cô, cô không muốn đi liền trực tiếp từ chối là được rồi, sao lại còn muốn làm Vi Vi bị thương? Trách không được cổ nhân nói độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, năm đó Lục Xuyên sư huynh cùng cô chia tay quả thật là quyết định sáng suốt!”
Không khí phòng tiệc có chút quỷ dị, lời này của Lý Tuệ Tuệ vừa ra, ánh mắt mọi người nhìn về phía Hạ Chi Tình càng thêm ý vị thâm trường, đáp án trong lòng mọi người rốt cuộc cũng được giải đáp, hoá ra Hạ hoa khôi thật sự là bị Lục sư huynh đá.
Thấy lực chú ý của mọi người đặt ở trên người mình, Lý Tuệ Tuệ càng thêm hăng hái, e sợ rằng thiên hạ chưa loạn mà tiếp tục mắng: “Hạ Chi Tình, tôi đã sớm nhìn cô không ưa, luôn là một bộ dáng cao ngạo, cho rằng mình lớn lên xinh đẹp thì ghê gớm……”
“Thật là rất ghê gớm.” Bỗng nhiên một giọng đàn ông có từ tính từ phía sau lưng truyền đến, cắt ngang lời Lý Tuệ Tuệ.
Lý Tuệ Tuệ xoay người, khi nhìn thấy Tống An Thần, trái tim không nhịn được đập nhanh vài cái, trong mắt lòe ra vô số mũi tên trái tim, vội vàng sửa lại tư thế chống nạnh của mình, ngượng ngùng thẹn thùng nói: “Em không hiểu lắm ý của anh.”
Tống An Thần đi đến bên cạnh Hạ Chi Tình, nắm lấy bàn tay đang nắm chặt thành quyền của cô, đem từng ngón tay mở ra, mười ngón giao nhau, sau đó hơi dùng lực một chút đem Hạ Chi Tình kéo đến trong lòng của mình.
Bàn tay anh không lạnh không nóng, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh, lực đạo anh cũng không nhẹ không nặng, khống chế vừa vặn tốt, đầu cô đâm vào trong lòng ngực anh, nháy mắt bị hơi thở độc đáo của anh vây quanh.
Hạ Chi Tình phục hồi tinh thần lại, ngước mắt, bởi vì chênh lệch chiều cao nên cô chỉ có thấy chiếc cằm đang căng chặt của anh.
Trong lòng có một giọng nói nói cho cô biết anh đang tức giận.
Nhưng sao lại tức giận? Chẳng lẽ…… Là vì cô?
Mắt phượng hẹp dài của Tống An Thần khẽ nhếch lên, khóe miệng cười như không cười, liếc Lý Tuệ Tuệ từ trên xuống dưới một cái nói: “Lớn lên xinh đẹp đương nhiên rất ghê gớm, còn hơn có người lớn lên lại giống như trò đùa.”
Lý Tuệ Tuệ sửng sốt một chút mới phản ứng lại rằng Tống An Thần đang châm chọc cô ta lớn lên xấu, lập tức muốn mắng người, nhưng người ta lại không có chỉ tên nói họ, nếu cô lao ra đi phản kích, chẳng phải tương đương thừa nhận rằng mình lớn lên như một trò đùa, Lý Tuệ Tuệ giống như người câm ăn hoàng liên, nghẹn một đống ở ngực không phát tiết được, hai hạt đu đủ trước ngực đang rủ xuống tức giận đến mức phập phồng lên xuống.
Tống An Thần độc miệng cỡ nào cô đã sớm lĩnh giáo rồi, Hạ Chi Tình nhìn Lý Tuệ Tuệ tức giận đến hai mắt đỏ bừng, lần đầu tiên cảm thấy Tống An Thần bởi vì chỉ số thông minh quá thừa mà dẫn tới phúc hắc, kỳ thật cũng có chỗ tốt.
Triệu Mạnh Kỳ vừa đi toilet trở về nhìn thấy tình huống này lập tức liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô đi qua trước mặt Hạ Chi Tình giống như gà mẹ bảo hộ gà con nói: “Chi Tình, hai con điếm kia có phải lại bắt nạt cậu hay không?”
Lý Tuệ Tuệ bị Tống An Thần châm chọc nên đang không biết phát lửa giận ra đâu, bây giờ rốt cuộc cũng tìm được chỗ bùng phát rồi, cô ta chỉ vào Triệu Mạnh Kỳ nói: “Triệu Mạnh Kỳ, cô nói chuyện khách khí một chút cho tôi, ai bắt nạt cô ta chứ? Mọi người ở đây người đều thấy cô ta tạt nước nóng lên tay Vi Vi!”
“Đối với người thì tôi mới khách khí, còn đối với một đống phân, khách khí cái con khỉ!” Triệu Mạnh Kỳ cười lạnh một tiếng, “Còn nữa, cho dù là Chi Tình tạt nước đi nữa thì cũng là do Khương Vi nói ra lời gì không nên nói.”
Triệu Mạnh Kỳ có tiếng đanh đá, khi còn đi học, cô ấy cùng một nam sinh ẻo lả lớp bên cạnh khẩu chiến, làm cho cậu ta tức giận đến mức nước mắt chảy ròng. Lý Tuệ Tuệ lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị người chỉ thẳng mũi mắng là phân, một khuôn mặt lập tức tức giận giống như Quan Công.
“Mạnh Kỳ, Chi Tình là bạn của cậu, chẳng lẽ mình không phải sao? Mình ngàn sai vạn sai, sai là không nên mở miệng mời Chi Tình tới tham gia hôn lễ của mình, cô ta không cảm kích còn mắng mình là bệnh tâm thần mình cũng nhịn, nhưng cậu như vậy trái lại bôi nhọ người ta, thật sự là làm người ta quá khổ tâm.” Khương Vi hai mắt nước mắt lưng tròng, lông mi giả thật dài chớp chớp run rẩy.
Triệu Mạnh Kỳ khinh bỉ nhìn Khương Vi, “Cô bớt ụp nồi cho tôi, cái loại chuyên môn cạy góc tường của bạn bè như cô, tôi quen không nổi!”
“Cô!” Khương Vi cắn môi, tức giận nói không nên lời, khoé mắt chảy ra hai hàng nước mắt, nhào vào trên vai Lục Xuyên khóc như hoa lê đái vũ.
Lục Xuyên đau lòng ôm chặt bả vai Khương Vi, “Triệu Mạnh Kỳ cô đủ rồi, chuyện ba người chúng tôi không cần tới lượt cô quản!”
Mọi người vốn đang muốn đi lên khuyên giải, chỉ là vừa nghe được lời bọn họ, lòng bát quái lập tức nổi lên, cho nên người đi lên khuyên ít đi rất nhiều, mà người đi lên khuyên giải cũng không ra sức khuyên ngăn như vậy.
Không thể nhịn khi thấy Lục Xuyên nói bạn của mình như vậy, Hạ Chi Tình muốn đi lên mắng Lục Xuyên, lại bị Tống An Thần ôm thật chặt vòng eo của cô đến mức không thể động đậy.
“Triệu tiểu thư quản không được vậy làm bạn trai của Tình Tình là tôi đây có thể quản chứ?” Tống An Thần nhếch mi lên, trong lòng tức giận ngập trời, nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh.
Lục Xuyên nhìn tay anh đặt ở bên eo Hạ Chi Tình, không biết vì sao cảm thấy có chút chói mắt, anh ta đánh giá Tống An Thần từ trên xuống dưới một cái, có chút âm dương quái khí nói: “Anh là bạn trai Chi Tình thì thế nào? Cũng chả làm được cái mẹ gì, bởi vì khi xảy ra chuyện này anh căn bản không có mặt ở hiện trường.”
Tống An Thần buông vòng eo Hạ Chi Tình ra, đi đến chỗ ngồi, từ trên bàn cầm lấy một đồ vật giống như máy mp3, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, “Tôi có ở hiện trường hay không cũng không quan trọng, chỉ cần thứ này mở ra là được.”
“Đây không phải máy mp3 sao?” Hạ Chi Tình nhìn đồ vật trong tay anh hỏi, vừa rồi khi anh rời đi giúp cô gọi mì chua cay đã để điện thoại di động cùng với vật này đặt lên trên bàn, cô còn tưởng rằng là máy mp3 chứ.
Tay khác của Tống An Thần lần nữa nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, “Có thể làm máy mp3, cũng có thể ghi âm.”
Lời này vừa ra, sắc mặt Khương Vi lập tức trắng bệch không có một giọt máu, ngay cả nước mắt cũng quên chảy, cả người cô ta run rẩy ngay cả Lục Xuyên cũng phát hiện, anh ta nghi hoặc nhìn Khương Vi một cái, “Vi Vi, em không sao chứ? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy.”
Đáy mắt Khương Vi chợt lóe, ngay sau đó nhăn lại mày, “Ngực em có chút khó chịu, em muốn đi ra ngoài nghỉ một chút.”
Lục Xuyên nhìn sắc mặt Khương Vi quả thật rất khó xem, vì thế anh ta gật đầu, muốn đỡ Khương Vi đi ra ngoài nhưng Tống An Thần duỗi tay ngăn cản bước chân bọn họ, “Khương tiểu thư vì cái gì lại vội vã rời đi như vậy? Không phải vừa rồi Khương tiểu thư nói mình bị bôi nhọ sao, nếu thật sự là bị bôi nhọ ngay cả tôi cũng khó chịu, Khương tiểu thư hẳn là nên ở lại nghe đoạn ghi âm này đi, rốt cuộc đoạn ghi âm này tiếp theo đây sẽ trả lại sự trong sạch cho Khương tiểu thư.”