Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú
Đăng vào: 12 tháng trước
14-【1】
“…… Xin, xin lỗi.” Cô đầy mặt hắc tuyến, vội vàng dùng tay áo giúp Tống An Thần lau mặt.
Tống An Thần không nói gì, vẻ mặt xanh mét mà nhìn cô.
Xem đến mức cổ cô nhịn không được giống như rùa đen rụt xuống, nuốt nuốt nước miếng, “Tôi, tôi không phải cố ý.”
Muốn trách thì trách đứa nhóc kia! Hạ Chi Tình quay đầu căm tức nhìn hai cái đầu sỏ gây tội ở cửa sổ .
Hai đứa nhóc thấy cô mở to hai mắt nhìn qua, đều hướng cô le lưỡi làm mặt quỷ.
“Chị xem kìa, ta nói không sai đi, show ân ái mau chết sớm!”
“Đúng vậy, quả báo tới thật nhanh!”
Cái quỷ gì a!
Hạ Chi Tình khóe miệng nhịn không được run rẩy, nếu lúc này trong miệng cô còn nước chỉ sợ vẫn là lại lần nữa phun ra, mấy đứa nhỏ bây giờ học ai vậy? Như thế nào trưởng thành sớm như vậy.
Nhìn đến hai đứa nhóc vẫn luôn cố ý mà hướng tới cô làm mặt quỷ, Hạ Chi Tình hận không thể đi lên bắt lấy mông nhỏ bọn chúng hung hăng mà đánh một trận, chỉ là cô ở địa bàn của người ta đi vệ sinh lại còn ăn đồ ăn của người ta, cô thật sự không có mặt mũi ở địa bàn của người ta mà ra ray tàn nhẫn.
Bà chủ nông trại lúc này cũng phát hiện hai chị em đang làm mặt quỷ ở bên cửa sổ, đôi tay chống nạnh làm tư thế com-pa mà hướng hai chị em quát: “Hai nhãi ranh các ngươi không biết lễ phép, thấy khách cũng không chào hỏi, còn không mau chào chị gái!”
Hai chị em trao đổi ánh mắt với nhau sau đó quay đầu hướng tới Hạ Chi Tình làm cái mặt quỷ, cùng kêu lên: “Chào dì ạ!”
Nói xong, hai đưa bỏ chạy nhanh hơn thỏ.
Cô té xỉu!
Thật là mấy đứa trẻ thiếu đòn!
Cô từng tuổi này đối với chuyện xưng hô rất mẫn cảm, có đôi khi cùng Lâm Du đi dạo phố cùng nhau nhìn thấy mấy bé nhỏ đáng yêu đều nhịn không được tiến lên chào hỏi, gặp được bà mẹ thức thời liền sẽ bảo đứa bé gọi các cô là chị gái; nhưng có đôi khi gặp được mấy người không biết nhìn mặt mà bảo đứa bé kêu các cô là dì, mỗi lần như thế nội tâm các cô sẽ giống như có hàng ngàn con thảo nê mã chạy qua.
Bà chủ nông trại hùng hùng hổ hổ mà mắng mấy đứa nhỏ của mình, quay đầu xin lỗi với Hạ Chi Tình, cô lắc lắc tay, tỏ vẻ sẽ không so đo với trẻ nhỏ.
Sau khi trò chuyện một lúc, hai người chuẩn bị lần nữa lên đường, lúc gần đi, Tống An Thần đem hai tờ Mao gia gia màu đỏ nhét vào trong tay ông chủ nông trại chết cũng không muốn nhận, hai người đẩy tới đẩy lui.
Cô thấy hai người đàn ông bọn họ vậy mà giống giống hai phụ nữ khách khí mà chối từ lẫn nhau nhịn không được “Xì” bật cười một tiếng.
Tống An Thần nghe được âm thanh phía sau, quay đầu lại, một đao mắt lạnh bổ qua đi, Hạ Chi Tình lập tức im như ve sầu mùa đông, hai tiếng “Ha hả” mất tích trong cổ họng.
Cô nhìn anh cười nịnh hai tiếng, vì không để cho chính mình một lát nữa bị chết quá khó coi, cô quyết định đoái công chuộc tội.
Cô chạy đi lên, đoạt lấy Mao gia gia trong tay anh, sau đó một phen nhét vào trong tay bà chủ nông trại, “Đại tỷ, cái này coi như chúng ta tạ lễ vì làm phiền các người, các người cũng không cần chối từ nhận lấy đi.”
“Đây như thế nào không biết xấu hổ a.” Bà chủ nông trại nhìn tiền, ngây ra một lúc, kiên quyết không thể nhận, xem kia tư thế liền nghĩ đến một hồi ngươi đẩy ta lùi.
Hạ Chi Tình nghĩ đến thế da đầu tê dại, cô kiên quyết không cho nông phụ đem tiền đẩy tới, nhét vào trong tay bà chủ nông trại liền lôi kéo Tống An Thần chạy ra bên ngoài, “Đại tỷ, người liền nhận đi, sắp đến Tết rồi, coi như là chúng ta lì xì cho mấy đứa trẻ.
Tống An Thần cúi đầu nhìn thoáng qua hai người giao điệp tay, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trên mặt trời trong biến thành nhiều mây, tùy ý cô nắm tay mình chạy ra bên ngoài .
Chạy đến bên cạnh xe đang ngừng ở bên ngoài sân, hai người mới dừng lại.
Vài đứa nhỏ vây quanh ở bên cạnh thân xe, tò mò mà sờ tới sờ lui, có một hai đứa lá gan khá lớn đã bò lên trên xe.
Hạ Chi Tình cùng Tống An Thần hai người còn chưa kịp mở miệng, bà chủ nông trại liền đuổi tới, nhìn một đám trẻ vây quanh làm bậy trên ô tô lập tức hà đông sư tử hống, một đám nhỏ sợ tới mức như chim sẻ chạy tán loạn, chạy trốn đến xa xa nhìn bọn họ.
“Ai da, ngại quá, mấy đứa trẻ nông thôn chưa hiểu việc đời chính là bộ dáng này, ngại quá đã làm dơ xe hai người rồi, ta đây liền đi lấy giẻ lau lau xe cho hai người.” Bà chủ nông trại đuổi đi đám nhóc liền quay đầu lại xin lỗi bọn họ.
“Không cần đâu đại tỷ, không có việc gì, chạy như vậy xa, xe này trở về vốn dĩ liền phải rửa mà.” Cô cười giải thích nói.
“Xem vợ chồng son các ngươi tình cảm tốt như vậy, đại tỷ ta thật là hâm mộ.” Bà chủ nông trại nói xong đem một cái bao nilon đựng đồ vật đưa qua, “Đây là bánh dày do ta tự mình làm, các ngươi đem đi có gì ăn lót dạ ở trên đường.”
Hạ Chi Tình theo tầm mắt bà chủ nông trại nhìn xuống tay hai người, lúc này mới phát hiện tay hai người từ lúc chạy ra đến bây giờ vẫn luôn nắm, cô giống như điện giật rất nhanh ném tay Tống An Thần ra, “…… Không, không phải, đại tỷ người lầm rồi ……”
Tống An Thần nhìn tay trống không, trong lòng có chút cảm giác lạc lõng, anh đi ra phía trước nhận lấy bánh dày của bà chủ nông trại, “Cảm ơn đại tỷ, chúng tôi còn phải vội vàng trở về, trước cáo từ.”
Nói xong cũng không thèm nhìn cô liếc mắt một cái, xoay người, từ bên người cô lạnh lùng mà qua, vòng đến ghế điều khiển.
Lúc Tống An Thần từ bên người cô đi qua, Hạ Chi Tình cảm giác có một trận gió lạnh thấu xương thổi qua, đông lạnh khiến câu nói kế tiếp của cô đều quên mất.
Kết quả là, cô còn không có giải thích kịp liền như vậy sinh sôi bị đánh gãy.
Trong im lặng, bỗng nhiên nghe được một giọng nói có thể đông chết người phát ra từ trong xe, “Có muốn đi tiếp hay không?”
Cô giật mình một cái, vội vàng cùng bà chủ nông trại từ biệt, hoả tốc ngồi trên xe đi.
Bà chủ nông trại bị một màn này hù đến sửng sốt, quay đầu lại chạy nhanh đem sự việc từ đầu đến cuối nói cho ông chủ nông trại, ông chủ nông trại yên lặng mà đưa ra một kết luận: “Tôi xem bọn họ không giống hai vợ chồng, cô gái kia mười phần hết chín phần là tiểu tình nhân của anh chàng kia.”
Bà chủ nông trại nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này cũng có vài phần đạo lý, bằng không chính thất như thế nào lại không có tiếng nói như vậy? Có điều nghĩ lại, “Không đúng, chàng trai trẻ kia chính miệng nói cô gái kia là vợ của hắn a.”
14-【2】
Hạ Chi Tình lên xe liền ngồi ngay thẳng nghiêm túc, không cần quay đầu cô cũng có thể đoán được người nọ bên cạnh mặt thúi giống như cái mương.
Chỉ là cô không rõ nha, vừa rồi không phải rất tốt sao? Nói như thế nào trở mặt liền trở mặt?
Chẳng lẽ nói, đàn ông mỗi tháng cũng có mấy ngày như vậy? Nhưng là vào thời mãn kinh của mẹ Tô cảm xúc cũng không giống anh ta thay đổi thất thường như vậy, thật dễ hỉ nộ vô thường a!
Hạ Chi Tình một bên cảm thấy không thể hiểu được, nghĩ trăm lần cũng không ra, một bên cũng không dám thở mạnh, sợ hơi thở nào đó lại chọc tới Tống Kim Nhứ bên cạnh.
Hai người một đường không nói chuyện, Hạ Chi Tình mày hơi hơi nhíu lại, sau nhiều giờ suy nghĩ, bỗng nhiên cô linh quang chợt lóe, hay là anh để ý hai tờ Mao gia gia?
Càng nghĩ cô càng cảm thấy có khả năng, cô nhớ tới khi hai người ở tiệm cà phê, bộ dáng Tống Kim Nhứ cắn chết năm mươi vạn một xu cũng không thể thiếu, nhớ tới cảnh tượng anh nguyện ý bán đứng nhan sắc để kiếm khoản thu nhập thêm, tiền tài đối với một gã trai bao mà nói là quan trọng cỡ nào, lại không dễ từ bỏ.
Tuy rằng hai tờ Mao gia gia này có chút gấp gáp đưa ra, chỉ là vừa rồi cô là người muốn đi nhà vệ sinh người ta còn ăn bánh dày của người ta, tiền này vốn dĩ là cô đưa.
Nghĩ vậy, Hạ Chi Tình mau chóng lấy hai tờ Mao gia gia màu đỏ từ trong bóp tiền mình ra, đưa tới trước mặt Tống An Thần, cười mỉa hai tiếng, “Vừa rồi thật là cảm ơn anh, tiền này trả cho anh.”
Tống An Thần cúi đầu nhìn lướt qua hai tờ Mao gia gia màu đỏ trong tay cô, sắc mặt càng đen.
Giọng anh lạnh đến mức như trời đông rơi tuyết, “Hạ Chi Tình, cô nhất định phải việc gì cũng đều phân chia rõ ràng với tôi sao?”
Cô “A” một tiếng sau đó không biết nên tiếp lời như thế nào, rõ ràng hai người đều nói tiếng phổ thông, vì sao cô không rõ ý của anh chứ?
Tống An Thần đem tiếng “A” kia của cô trở thành ý “Đúng vậy”, nháy mắt mặt anh đen như đáy nồi, “Được, được lắm.”
Nghe thấy ba chữ này, Hạ Chi Tình cả người run run, một ý niệm bất an nảy lên trong lòng, cô còn không kịp mở miệng cứu lại liền nghe được Tống An Thần nói giống như mưa đá ném lại đây.
“Nếu cô nhất định phải phân chia rõ ràng đến như vậy, vậy phí đổ xăng lần này trở về, còn có tiền bồi thường thiệt hại tinh thần tôi liên tục lái xe tám tiếng, tổng cộng năm ngàn tệ, bây giờ cô liền trả.”
Năm ngàn tệ!
Bây giờ một lít xăng số 97 là 7,25 tệ, cho dù đổ đầy bình cũng chỉ là 650 tệ, tức là tiền tổn thất tinh thần của anh ta là 4350 tệ!
Chỉ cần mời tài xế có kinh nghiệm lâu năm chở bốn tiếng cũng chỉ cần mấy trăm tệ, anh ta xem bản thân là gì? Nạm kim cương sao?
“Sao anh không đi ăn cướp luôn đi?!” Dù cô coi coi tiền như rác đi chăng nữa cũng không thể đòi trắng trợn táo bạo như vậy a, cô xúc động đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Tống An Thần hừ một tiếng, cười đến lạnh hơn, “Tôi đây liền cướp cho cô xem.”
Trong lòng Hạ Chi Tình càng nồng đậm bất an, cô nhìn khuôn mặt thúi như đóng băng mười thước của Tống An Thần gian nan mà nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng bắt đầu rút lui có trật tự, do dự tính xem có nên dứt khoát coi tiền như rác hay không, dù sao cũng không phải lần đầu tiên làm, nhiều một lần ít một lần cũng không gì khác nhau.
Nhưng Tống An Thần cũng không có cho cô đủ thời gian do dự giãy giụa, anh đem xe “Xoát” một tiếng ở bên lề đường ngừng lại, “Chúng ta hảo hảo nói chuyện đi.”
“Nói, nói chuyện gì?” Hạ Chi Tình có chút chinh lặng mà nhìn trước ngó sau.
Chỗ này là đường cao tốc trước sau không có nhà cửa gì hết có cái gì tốt để nói sao? Cô mở to đôi mắt, khoanh tay trước ngực bảo vệ chính mình, vẻ mặt đề phòng mà nhìn Tống An Thần.
Tống An Thần xem cô đem anh như là sắc lang giận đến mức bật cười, “Yên tâm, tôi sẽ không ăn cô.” Ít nhất không phải hiện tại.
“Vậy anh muốn nói chuyện gì?” Cô bị anh nhìn đến mức có chút ngượng ngùng, chậm rãi đem tay buông xuống.
“Tôi vừa rồi nói muốn bồi thường, nếu cô không muốn bồi thường tôi hiện tại sẽ lập tức quay lại thành phố S.”
“Anh, anh sao lại có thể như vậy! Anh đã cùng tôi ký hợp đồng, nếu anh tự tiện bỏ dở hợp đồng, anh phải dựa theo hợp đồng bồi thường cho tôi gấp mười lần .”
“Được thôi, gấp mười lần liền gấp mười lần, trừ đi số nợ năm mươi vạn cô nợ tôi là được.”
“Anh, anh, anh!” Cô tức giận đến lời nói đều nói không thành câu.
Bộ dáng anh như thể đại gia ta chính là như vậy đó, “Tôi cho cô thời gian một phút suy xét, một phút sau cô không bồi thường, tôi lập tức quay đầu về thành phố S, nếu muốn cùng tôi trở về không muốn có thể lập tức xuống xe.”
Cô tức giận đến mức muốn dậm chân, muốn mắng người, cô nhìn bộ dáng Tống An Thần trước mắt như kiểu ta không quan tâm ngươi này khiến cô lần đầu tiên sinh ra ý niệm muốn gϊếŧ người.