Chương 82: Mật đàm dưới đáy biển

Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trung tuần tháng Sáu, hai ứng cử viên Tổng thống bắt đầu diễn thuyết ngoài trời.

Mỗi lần xuất hiện trước công chúng, bên cạnh Tổng thống Harrison phải có đến mười mấy vệ sĩ. Chỗ ở, lịch trình di chuyển của Tổng thống đều được giữ bí mật nghiêm ngặt. Cẩn thận như vậy để đề phòng đối thủ hãm hại trong thời gian tranh cử cũng hợp tình hợp lý.

Mỗi lần xem tivi, Lục Tắc Hiên lại liếc nhìn ngón tay Tổng thống một lượt theo bản năng. Mấy ngày liên tục, người luống tuổi với mái tóc hoa râm xuất hiện trên truyền hình luôn có ngón áp út tay trái ngắn hơn ngón trỏ 1cm.

Lục Tắc Hiên nói: “Người đi diễn thuyết và người chúng ta gặp ở lễ tang là một, chắc hẳn là Tổng thống thật.”

Hôm tổ chức tang lễ, rất đông Lính gác, Dẫn đường cấp cao có mặt tại nghĩa trang, trong đó bao gồm cả Nguyên soái Liên bang Tần Tiêu và Quân đoàn trưởng các quân đoàn lớn. Những người này thường xuyên tiếp xúc với Tổng thống, con bạch tuộc biến hình kia dù có mô phỏng giỏi đến cỡ nào cũng không dám mạo hiểm đóng giả Tổng thống ở nơi đông người như thế.

Nhưng khi ở trong căn phòng kín chỉ có Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên, kẻ giả mạo đóng giả Tổng thống sẽ dễ lừa gạt hơn.

Dụ Nhiên cũng cho là như vậy: “Đến dự lễ tang và đi diễn thuyết ngoài trời đều là Tổng thống thật, còn kẻ ở tổ chức hắc ám là giả. Vậy nên tổ chức hắc ám mới chỉ mượn danh Tổng thống để lôi kéo người gia nhập chứ chưa thực sự khống chế được Văn phòng Tổng thống.”

Cậu dừng một lát, nói tiếp: “Chuyện quan trọn g lúc này là phải tìm cho ra con bạch tuộc biến hình đang ẩn nấp kia.”

Chỉ cần tìm được con bạch tuộc đó, rất nhiều vấn đề sẽ dễ giải quyết.

Nghĩ đến đây, Dụ Nhiên bỗng hỏi: “Phải rồi, gần đây mẹ anh ổn chứ?”

Lục Tắc Hiên nói: “Mẹ tôi đã đến nhà bà ngoại rồi, chắc đợt này đang lo chăm vườn nho giúp bà. Mấy năm nay mẹ tôi bận tối mắt tối mũi với công việc, vừa hay nhân cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian.”

Dụ Nhiên cân nhắc rồi nói: “Tối nay về nhà, gọi video nói chuyện với cô đi.”

Sau khi về nhà, Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên cùng vào thư phòng cách âm trên tầng hai. Từ sau khi cha “qua đời”, Lục Tắc Hiên đã cho toàn bộ người giúp việc ở nhà họ Lục nghỉ. Cả trang viên rộng rãi này chỉ có hai người họ, không sợ sẽ bị nghe lén.

Lục Tắc Hiên gọi đến thiết bị liên lạc của mẹ, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình thực tế ảo.

Tiêu Thước xin nghỉ phép về quê chăm mẹ, đã nghỉ ngơi một thời gian, khí sắc bà trông khá hơn trước nhiều. Thấy Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên, ánh mắt bà dịu dàng hắn, quan tâm hỏi thăm: “Tắc Hiên, làm Quân đoàn trưởng đã quen chưa?”

Lục Tắc Hiên nói: “Khá ổn. Những chuyện con chưa hiểu rõ, các tiền bối đều kiên nhẫn chỉ dạy.”

Tiêu Thước nhìn sang phía Dụ Nhiên: “Nhiên Nhiên thì sao? Có phải dạo này luôn đi làm cùng Tắc Hiên không? Vất vả cho cháu rồi.”

Dụ Nhiên gãi đầu, cười nói: “Cháu cũng đâu giúp được gì nhiều… Phải rồi, cô vẫn khỏe chứ ạ?”

Tiêu Thước nói: “Cô ổn, chẳng mấy khi được rảnh rỗi thế này.”

Dụ Nhiên hỏi: “Hôm đó, Giáo sư Mạc Duy và Hội trưởng Ludwig cùng chữa trị cho cô. Cô có nhận thấy điều gì khác lạ trong thế giới tinh thần không?”

Tiêu Thương cẩn thận hồi tưởng, đáp: “Cảm xúc của cô hôm đó rất tệ, còn chưa kịp phản ứng đang có chuyện gì xảy ra thì bóng ma tiêu cực trong thế giới tinh thần đã bị tinh lọc hết rồi.”

Dụ Nhiên hỏi tiếp: “Cô ơi, lúc ấy cô cho rằng Lính gác của mình đã qua đời nên trong thế giới tinh thần mới hình thành bóng ma tiêu cực không lồ từ nổi đau như linh hồn bị xẻ đôi ấy. Với kinh nghiệm chữa trị cho các Lính gác nhiều năm của mình, cô cảm thấy trường hợp này cần bao lâu để chữa trị xong ạ?”

Tiêu Thước nói: “Nếu là một Dẫn đường cấp S+ chữa cho cô thì chắc sẽ cần nửa tiếng. Những lúc ấy, hai Dẫn đường cấp S+ phối hợp chữa trị, cô cũng chưa bao giờ tiến hành chữa trị đôi nên không ước lượng chính xác được. Họ chỉ tốn mấy phút đã ổn định được cảm xúc của cô rồi.”

Tiêu Thước ngừng lại, hơi khó hiểu: “Cháu hỏi chuyện này làm gì?”

Dụ Nhiên cười nói: “Cháu chỉ tò mò thôi. Năng lực của Dẫn đường cấp S+ mạnh thật đấy.”

Cuối cùng Lục Tắc Hiên đã hiểu tại sao Nhiên Nhiên muốn hỏi mẹ những chi tiết này.

Khi ấy, Mạc Duy đề nghị chữa trị cho Tiêu Thước, Hội trưởng Ludwig lập tức đứng ra hỗ trợ.

Mặt ngoài, hai người họ trông như không cùng phe. Ban đầu, Lục Tắc Hiên cũng tưởng rằng Mạc Duy muốn thử xem cảm xúc đau khổ của mẹ là thật hay giả còn Hội trưởng Ludwig nhận thấy Mạc Duy bất thường nên chủ động tham gia vì muốn giám sát lão.

Những giờ ngẫm lại, thực chất còn một khả năng khác: Ludwig đang yểm trợ Mạc Duy?

Kết thúc cuộc trò chuyện, hai người nhìn nhau. Dụ Nhiên phân tích tỉ mỉ: “Tôi có thể chắc chắn rằng Mạc Duy là một Dẫn đường loại hình công kích, thực thể tinh thần khả năng cao là cá voi sát thủ. Ludwig là Dẫn đường loại hình chữa trị, không phải ông ta muốn giám sát Mạc Duy mà đang hỗ trợ lão. Bằng không, năng lực chữa trị của Mạc Duy sẽ lộ ngay. Nếu hai người bắt tay chữa trị, Ludwig phụ trách chính, Mạc Duy phụ trợ, quả thật hiệu suất sẽ cao hơn hẳn.”

Ký ức dậy sóng trong đầu Dụ Nhiên. Cậu chợt nhớ lại tình huống ba Dẫn đường phối hợp phong ấn năm cậu 13 tuổi.

Năm đó, những Dẫn đường phong ấn Dụ Nhiên bao gồm Mạc Duy, Giám đốc Học viện Dẫn đường, Tạ Thời Dật và cha cậu, Tần Lạc. Trong quá trình ba người tiến hành phong ấn, Hội trưởng Ludwig đứng quan sát toàn bộ tại thế giới tinh thần.

Ông ta không đứng một bên quan sát, năm đó, ông ta cũng âm thầm trợ giúp Mạc Duy.

Cảm nhận được ký ức của Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên bèn hỏi: “Em từng thấy thực thể tinh thần của Hội trưởng chưa?”

Dụ Nhiên lắc đầu: “Chưa một ai thấy được thực thể tinh thần của ông ta là gì.”

Cha cậu, Tần Lạc, không triệu hồi thực thể tinh thần trước mặt người khác vì thực thể tinh thần của ông là sứa, xuất hiện sẽ dễ khiến người khác liên tưởng đến sứa của Nguyên soái Tần Tiêu.

Ludwig, Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường, cũng chưa bao giờ triệu hồi thực thể tinh thần. Thân là Hội trưởng, duy trì sự bí mật về bản thân không phải chuyện khó giải thích. Mọi người đều tưởng rằng thực thể tinh thần của ông ta biết tàng hình, không một ai ngờ rằng… Thực thể tinh thần của ông ta lại là một loài sinh vật đáng sợ không được phép xuất hiện.

Ví dụ như bạch tuộc biến hình đã tuyệt chủng từ lâu.

Một khi xuất hiện, nhất định loại thực thể tinh thần này sẽ gây ra sóng to gió lớn.

Dù sao bạch tuộc biến hình cũng đã biến mất từ hơn 200 năm trước, tại sao lại đột ngột xuất hiện trở lại?

Lục Tắc Hiên khó hiểu: “Rốt cuộc vị Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường này có lai lịch thế nào?”

Dụ Nhiên lắc đầu: “Không rõ lắm, từ khi tôi còn bé, ông ta đã là Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường rồi. Bao nhiêu năm trôi qua, diện mạo ông ta vẫn y như thế. Có người nói ông ta cực kỳ yêu cái đẹp, coi trọng giữ gìn ngoại hình, cứ cách vài năm lại đi phẫu thuật thẩm mỹ toàn diện một lần.”

Giờ công nghệ y tế đã cực kỳ phát triển, chi đã mất còn mọc lại được, huống hồ là phẫu thuật thẩm mỹ đơn giản.

Muốn duy trì ngoại hình trẻ mãi không già, quả thật Ludwig có thể vào khoang điều trị để điều chỉnh dung mạo hằng năm. Nhưng Lục Tắc Hiên cảm giác chuyện không chỉ đơn giản là thế, hắn nhíu mày, hỏi: “Hình như Mạc Duy chế tạo ra khoang điều trị tái sinh là vào mười mấy năm trước?”

Dụ Nhiên nói: “Mười ba năm trước.”

Lục Tắc Hiên nói: “Nhưng diện mạo của Ludwig lại là hai chục năm rồi không thay đổi?”

Nghĩ đến người đàn ông tao nhã, tuấn tú với mái tóc dài đến eo kia, hai người chỉ cảm thấy lạnh sống lưng. Người đàn ông ưa nhìn với dung mạo mấy chục năm không thay đổi toát ra toàn cảm giác kỳ quái. Rốt cuộc phía sau ông ta có bí mật gì?

Dụ Nhiên im lặng một lát mới nói: “Chúng ta phải cẩn thận đề phòng vị Hội trưởng này. Giờ cứ chờ xem tay Tổng thống giả kia sẽ giao nhiệm vụ gì đã.”

Lần gặp trước, Tổng thống giả muốn Dụ Nhiên mượn sức Quân đoàn Ánh Sao, còn nói bên cạnh Tướng quân Tạ đã có người của tổ chức cài vào. Dụ Nhiên rất lo cho tình hình dì út hiện tại, nhưng giờ mỗi bước đi của cậu đều bị tổ chức hắc ám giám sát, không thể lén gặp riêng.

Chỉ mong dì út cũng cảnh giác được như Chu Thiên Dịch, không tùy tiện ăn đồ do người bên cạnh đưa cho.

***

Lúc này, trong dinh thự của Tướng quân Tạ.

Tạ Thần đang ngồi trên sô pha lật xem một cuốn album điện tử.

Album có rất nhiều ảnh chụp, ghi lại quãng thời gian ấm áp, yên bình của gia đình cô.

Mẹ Tạ Thần mất từ khi cô còn nhỏ, cô được chị gái và cha nuôi nấng. Người ta thường nói “chị cả như mẹ”, tình cảm giữa cô và Tạ Hi sâu nặng hơn chị em bình thường rất nhiều. Vậy nên khi Tạ Hi qua đời, cô đau khổ vô cùng, đau đến mức toàn thân như mất tri giác, khóc không thành tiếng trong lễ tang.

Lúc này, nhìn dáng vẻ hiên ngang, oai hùng của chị gái với bộ quân phục trong ảnh, lòng Tạ Thần đau như cắt. Đầu ngón tay cô run rẩy chạm vào tấm ảnh chụp gia đình của chị, thì thầm: “Chị, vậy mà đã sáu năm rồi.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, người giúp việc bưng một bát cháo nói tới, khẽ nói: “Tướng quân, đã muộn lắm rồi, hay chị ăn một chút đồ khuya đi?”

Tạ Thần đổi sang biểu cảm lạnh lùng, nói: “Cứ để đó đi.”

Người giúp việc đặt bát cháo lên chiếc bàn bên cạnh, liếc nhìn cô rồi ra ngoài.

Tạ Thần trầm ngâm nhìn cuốn album. Lát sau, cô bỗng đứng dậy, thay sang một bộ quần áo bình thường, tự lái xe rời đi.

Đêm khuya tối mò, nơi Tạ Thần ở là một vùng ngoại thành yên tĩnh, xung quanh không có một bóng người.

Cô lái xe như bay, nhanh chóng đến một bờ biển.

Biển Bắc của hành tinh Thủ đô có bờ cát trắng phau, sạch sẽ, ban ngày có rất nhiều du khách, đêm đến cũng có những người trẻ tuổi thích dã ngoại dựng lều ngắm trăng, nướng đồ ăn.

Nhưng nơi Tạ Thần tới không phải đoạn bờ biển được khai thác phục vụ du lịch.

Cô tới một vùng biển sâu được giăng lưới ngăn và treo biển “Nguy hiểm, cấm tới gần”.

Xe bay đã tắt đèn pha lẳng lặng đậu ở khoảng không phía trên mặt biển. Tạ Thần khẳng khái mở cửa xe, nhảy xuống.

Ngay khoảnh khắc vừa rơi xuống nước, cơ thể cô lập tức biến thành một con cá mập đen khổng lồ.

Con cá mập kia dài đến vài chục mét, răng nhanh sắc nhọn như dao. Nó linh hoạt di chuyển giữa biển khởi, nhanh chóng tới một nơi nằm sâu dưới đáy biển.

Sâu dưới biển là một thế giới khác. Nơi này có rất nhiều san hô, đá ngầm và rất nhiều đàn cá đẹp mắt. Tạ Thần dừng lại trước một đám san hô đỏ, tiếp đó, bên tai vang lên vài giọng nói: “Tướng quân!”

Là những con cá ở xung quanh đang nói chuyện.

Vừa dứt lời, những con cá mang màu sắc sặc sỡ và hình dạng khác nhau bỗng biến thành hình người.

Lực lượng bí mật của Quân đoàn Ánh Sao, được tạo thành từ các Lính gác và Dẫn đường có thực thể tinh thần thuộc hệ đại dương. Tuy họ không có khả năng ở dưới biển thời gian dài như Tạ Thần nhưng chỉ cần sử dụng năng lực phối hợp tác chiến với thực thể tinh thần loài cá, chủ nhân cũng có thể thoải mái hô hấp dưới nước.

Đáy biển là nơi Tạ Thần hẹn gặp họ.

Không một ai có thể đặt thiết bị nghe trộm dưới đáy biển. Với họ, nơi này cực kỳ an toàn.

Tạ Thần đảo mắt nhìn mấy người, thản nhiên nói: “Thời gian có hạn, nói trọng điểm. Phía Phòng Điều tra thế nào?”

Một Lính gác nói: “Chị gái Vinh Oánh Oánh của Dụ Nhiên mất tích. Ngày 10 tháng 6, Chu Thiên Dịch bất thình lình gọi Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên đến lấy lời khai, xong xuôi thì thả người về. Có lẽ anh ta đã nghi ngờ nội bộ Phòng Điều tra có vấn đề, mấy ngày nay luôn hành động một mình, không cho ai đi theo.”

Tạ Thần gật đầu, nhìn sang người khác: “Mạc Duy thì sao?”

Nữ Dẫn đường nói: “Tôi chú ý hành tung của Mạc Duy theo chỉ đạo của chị. Vài nơi ông ta thường đến bao gồm hành tinh B-73 chòm sao Củ Xích, hành tinh S-113 chòm sao Xà Phu, hành tinh T-6 chòm sao Thiên Hạc. Ngày 28* tháng 5, ông ta tới chòm sao Củ xích với lý do thu thập mẫu vật thí nghiệm mới, trùng hợp là trong hôm đó, Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên cũng đi du lịch qua chòm sao Củ Xích, Lục Tắc Hiên đưa Dụ Nhiên về thăm cô.”

Tạ Thần chống cằm suy tư: “Dụ Nhiên? Điều tra lai lịch người này chưa?”

“Rồi. Cậu ta xuất thân từ hành tinh hẻo lánh, là một Dẫn đường cấp C, luôn theo bên cạnh Lục Tắc Hiên vì độ phù hợp cực cao. Nghe nói Tướng quân Lục rất cưng cậu ta, lúc đi làm cũng đưa theo như hình với bóng.”

“…” Tạ Thần nheo mắt lại.

Lục Tắc Hiên cực kỳ cưng một Dẫn đường cấp C nhỏ nhoi? Sợ là không đơn giản như thế.

Rất nhiều chuyện xảy ra trong nửa năm hay hình như đều liên quan đến cậu Dụ Nhiên này.

Ví dụ như những án mạng kỳ lạ, tài liệu ở Học viện Lính gác bị trộm, Chu Thiên Dịch bất ngờ tập kích cung điện Song Tử trong buổi dạ tiệc nhưng lại về tay không, Dụ Nhiên và Mạc Duy xuất hiện ở hành tinh B-73 cùng một ngày, giờ lại đến chị họ cậu ta đột nhiên mất tích.

“Dụ Nhiên rất có thể là nội gián tổ chức hắc ám phái đến nằm vùng bên cạnh Lục Tắc Hiên, để mắt cậu ta thật kỹ.” Tạ Thần lạnh lùng nói, “Có lẽ có thể tìm được cửa đột phá từ chỗ cậu ta, điều tra ra nhược điểm của con cáo già Mạc Duy. Còn nữa, đừng hành động bộc trực, tổ chức hắc ám biết Quân đoàn Ánh Sao vẫn luôn điều tra bọn chúng. Để tránh bi kịch năm xưa tái diễn, mọi người nhất định phải thật kín tiếng, bí mật, bảo vệ tốt bản thân. Thời gian tới, mọi người chú ý tất cả đồ ăn thức uống, những thứ do người khác đưa cho đừng có ăn luôn không chút phòng bị.”

“Rõ!” Mọi người đồng thanh đáp.

Đêm, nước biển lạnh thấu. Nhưng với những người tiến hóa có thực thể tinh thần là loài cá, đại dương mới là mái nhà của họ.

***

Khi Tạ Thần về đến nhà, trời đã sáng.

Lính cảnh vệ bỗng nhiên trình một tờ thư đề nghị gặp mặt tới cho cô. Bên trên bì thư tinh xảo là con dấu màu vàng kim của Quân đoàn Liệp Ưng.

“Tướng quân, đây là thư do người của Quân đoàn Liệp Ưng đưa tới, nói là Tướng quân Lục muốn tới gặp, mong nhận được câu trả lời từ chị.”

Tạ Thần khó hiểu: Lục Tắc Hiên? Cậu ta tới gặp mình làm gì?

Các quân đoàn không được lén lút qua lại với nhau, đây là quy tắc đã được ban hành từ 200 năm trước. Lục Tắc Hiên, một Quân đoàn trưởng vừa nhậm chức, xuất phát từ tị hiềm, đáng ra không nên hẹn gặp riêng mới phải.

Tạ Thần nhận thư đề nghị, nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ trả lời.”

Cô đi vào thư phòng, mở lá thư ra.

Bên trong là mấy hàng chữ rất đẹp: “Tướng quân Tạ, nghe nói mai là sinh nhật chị. Tôi có chút quà mọn, muốn đích thân tới tặng. Tôi tài hèn học ít, khuyết thiếu kinh nghiệm, sau này cùng làm việc trong Bộ Quân sự, mong Tướng quân Tạ chỉ dạy nhiều hơn. Lục Tắc Hiên kính gửi.”

Tạ Thần:???

Một Quân đoàn trưởng mới lên chức hảo tâm đi “tặng quà sinh nhật” cho một Tướng quân khác?

Lục Tắc Hiên, cậu tin cái lý do này hả?

Lông mày Tạ Thần càng cau chặt hơn, cô cảm thấy chuyện này rất quái đản. Lục Tắc Hiên đột nhiên gửi thư xin gặp cô, sợ là có nguyên do khác. Nhưng cô cũng muốn xem thử cậu Quân đoàn trưởng trẻ tuổi này đột nhiên tìm gặp rốt cuộc có mục đích gì.