Chương 7: Tiểu Hoa lại chịu đả kích

Dấm Nghiện

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hoa Ngữ An rửa mặt chải đầu đi ra, Liễu Khinh Ca đã ở phòng khách, nàng còn chưa trang điểm, cũng chưa thay quần áo, đã ngồi ở phòng khách tiếp điện thoại, đôi mắt lại nhìn tư liệu trên bàn.


Hoa Ngữ An không khỏi cười khẽ, nghĩ thầm Liễu Khinh Ca này thật là cuồng công tác, Liễu Khinh Ca lại đối với người trong điện thoại mở miệng.


"Minh Dật Nhiên, ta nói cho ngươi biết, ta gần đây rất bận, không rảnh đi theo ngươi tranh chấp này nọ, nếu ngươi cho rằng nhà ta chứa nam nhân, ngươi có thể tùy thời lại đây, nhưng một khi tra ra ngươi hiểu lầm ta, ngươi biết tính cách của ta, cũng biết hậu quả ra sao."


Ý nghĩ của Liễu Khinh Ca rất rõ ràng, thậm chí ngữ khí cũng rất bình tĩnh, nếu không nghe nội dung, thật sự không cảm thấy đây là đang cãi nhau.


Hoa Ngữ An có chút xấu hổ, rón ra rón rén lui về phòng, giả bộ chính mình cái gì cũng đều không nghe thấy.


"Ra đi."


Ngay lúc Hoa Ngữ An đi tới cửa, Liễu Khinh Ca đã cúp điện thoại, gọi Hoa Ngữ An một tiếng.


Hoa Ngữ An nhắm chặt hai mắt, thở dài, chậm rì rì mà đi ra ngoài, nàng mặc một cái áo cỡ siêu lớn, dài thẳng tới đầu gối, cho nên bên trong chỉ mặc quần lót, nhìn lại có một loại gợi cảm.


Liễu Khinh Ca nhìn Hoa Ngữ An, khóe miệng gợi lên một mạt mỉm cười.


"Chào buổi sáng, Liễu tổng."


Hoa Ngữ An ngoan ngoãn mà nói một câu, thời điểm đang muốn chuẩn bị đi phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, bỗng nhiên cảm thấy hành động của mình có phải là quá tự nhiên hay không.


"Ngươi sẽ là một hiền thê lương mẫu."


(Hiền thê lương mẫu chỉ người phụ nữ là vợ hiền của chồng, mẹ tốt của các con)


Liễu Khinh Ca cười khẽ, Hoa Ngữ An cũng cảm thấy kỳ quái, Thành Ý Văn đã từng tới ký túc xá của nàng ở một đoạn thời gian, nhưng nàng chưa từng vì hắn mà làm loại chuyện này, ngược lại là Thành Ý Văn dậy thật sớm, chuẩn bị bữa sáng cho mình.


"Cảm ơn."


Từ sau khi Hoa Ngữ An ngẫu nhiên sẽ đến nhà Liễu Khinh Ca tăng ca, nàng sẽ luôn mua một ít thức ăn cùng sữa bò trở về, để cả hai không cùng đói chết.


Hoa Ngữ An đơn giản làm chút bánh mì nướng cùng sữa bò, hai người liền ngồi ở trên bàn cơm ăn bữa sáng.


"Cái kia... Liễu tổng..."


Hoa Ngữ An kêu Liễu Khinh Ca một tiếng, Liễu Khinh Ca nhướng mày, nhìn về phía Hoa Ngữ An, để nàng tiếp tục nói tiếp.


"Nếu ngươi không tự giải thích rõ chính mình, cùng bạn trai ngươi..."


Hoa Ngữ An còn chưa nói xong, Liễu Khinh Ca ánh mắt lạnh lùng nhìn nhìn, Hoa Ngữ An cũng không dám nói tiếp, thật là đáng sợ a!


"Ta cùng hắn không có gì."


Liễu Khinh Ca tiếp tục động tác ăn bữa sáng, nhất cử nhất động đều là ưu nhã, Hoa Ngữ An không khỏi cảm thán, Minh Dật Nhiên bị đối đãi lãnh đạm như thế, nhưng vẫn yêu thích Liễu Khinh Ca, sợ là do nữ nhân này quá hoàn mỹ.


Hoa Ngữ An nghe vậy, cũng không dám nói gì nữa, an tĩnh mà ăn bữa sáng, vào lúc này, Thành Ý Văn gọi tới.


"Uy, A Văn."


"Ân, chuẩn bị đi làm, ân... Hảo, tạm biệt."


Hoa Ngữ An treo điện thoại, Liễu Khinh Ca không có tỏ vẻ gì, đem sữa bò uống xong, về phòng bắt đầu trang điểm, Hoa Ngữ An cũng bắt đầu thu thập chén dĩa, về phòng trang điểm, sau đó hai người mang theo tiểu ngoan cùng nhau đi làm.


Liên tục tăng ca vài ngày, công tác của Liễu Khinh Ca vẫn luôn bận rộn, nhưng nàng nhìn tinh thần mệt mỏi của Hoa Ngữ An không đành lòng yêu cầu nàng tiếp tục tăng ca.


"Ngữ An."


Hoa Ngữ An vừa nghe, trong nháy mắt cảm thấy vui vẻ thoải mái, thanh âm của Liễu Khinh Ca thật dễ nghe, thanh lãnh mang theo vài phần triền miên.


"Ta trước đưa ngươi quay về ký túc xá, hôm nay đừng tăng ca."


Công ty cách ký túc xá cho nhân viên không xa, Liễu Khinh Ca cũng thường xuyên đưa Hoa Ngữ An về ký túc xá, bỗng nhiên Hoa Ngữ An nghĩ tới Liễu Khinh Ca chưa ăn cơm chiều, liền mở miệng nói: "Không bằng chúng ta đi ăn cơm chiều trước đi?"


Liễu Khinh Ca nhìn ánh mắt mong đợi của Hoa Ngữ An, liền biết nàng là vì cơm chiều của mình mà lo lắng, nàng cũng không cự tuyệt, đáp ứng.


Hai người đi nhà ăn ở phụ cận ăn cơm, Hoa Ngữ An vừa ngồi xuống không lâu, lại thấy một bóng người quen thuộc.


Nàng trong lòng vui vẻ, đang muốn đi qua, lại thấy bên người hắn có một nữ nhân, một nữ nhân ôn nhu như nước.


Hoa Ngữ An cả người phát lạnh, sắc mặt đột biến, kiềm chế chính mình, không làm bất luận hành động gì.


Liễu Khinh Ca lại mẫn cảm phát hiện Hoa Ngữ An có biến hóa, theo ánh mắt của Hoa Ngữ An nhìn lại, nàng cũng thấy một gương mặt quen thuộc, nàng từng gặp qua nam nhân này, khi đó hắn đang cùng Hoa Ngữ An ăn cơm.


Hiện giờ chỉ thấy Thành Ý Văn nhẹ nhàng ôm eo nữ tử bên cạnh hắn, còn thân thiết mà hôn môi nàng, không chỉ Hoa Ngữ An, ngay cả Liễu Khinh Ca cũng cảm giác một trận lạnh lẽo.


"Ngữ An..."


Liễu Khinh Ca hơi chau mày, nhìn hốc mắt đỏ bừng của Hoa Ngữ An, gọi nàng một tiếng, nàng chỉ cười lạnh.


Nàng cúi đầu quấy cà phê, giương mắt nhìn Liễu Khinh Ca, nói: "Liễu tổng, ta còn tưởng rằng hắn cùng nam nhân khác bất đồng..."


Nói xong, Hoa Ngữ An nhẹ nhấp một ngụm cà phê, sau đó cầm lấy di động gọi vào số của Thành Ý Văn.


"A Văn, ngươi ở đâu?"


Hoa Ngữ An ngữ khí bình thản, Liễu Khinh Ca bỗng nhiên bội phục nữ nhân này giờ phút này thật bình tĩnh.


"Ở ký túc xá sao? Hảo."


Hoa Ngữ An cười cười, giương mắt nhìn nam nhân kia một bên ôm eo nữ nhân, một bên nghe điện thoại của nàng.


Hoa Ngữ An treo điện thoại, khóe miệng cười lạnh càng sâu.


"Ngữ An, chúng ta đi thôi."


Liễu Khinh Ca nhìn biểu tình của Hoa Ngữ An, trong lòng khó chịu, muốn mang Hoa Ngữ An rời đi, Hoa Ngữ An lại lắc lắc đầu, nói: "Ta cảm thấy nơi này khá tốt."


Liễu Khinh Ca cũng không nói nữa, có đôi khi Hoa Ngữ An nhìn như mềm yếu, thậm chí một ánh mắt của mình, nàng cũng sẽ sợ đến chết, nhưng mà ở thời khắc quan trọng, nàng lại có một loại quật cường cùng kiên cường.


Hoa Ngữ An trong đầu đều là ôn nhu cùng bao dung của Thành Ý Văn rách nát kia, nàng xưa nay luôn là sắc mặt đang cười ôn nhu mà nay lại dữ tợn vô cùng.


Hoa Ngữ An cầm lấy di động, đánh mấy chữ xong, lại buông xuống, Liễu Khinh Ca có chút lo lắng, nhìn bộ dạng tức giận của Hoa Ngữ An, nhưng vẫn bình tĩnh như ở một cảnh giới khác...


Lúc này di động của Hoa Ngữ An bắt đầu chấn động, hiển thị cuộc gọi là ' A Văn ', Liễu Khinh Ca biết là bạn trai của nàng.


Hoa Ngữ An không tiếp, an tĩnh mà uống cà phê, di động liên tục chấn động, Hoa Ngữ An vẫn là không tiếp, thời điểm một người nam nhân hừng hực đi qua hai người, Hoa Ngữ An mở miệng.


"Thành Ý Văn."


Thanh âm không lớn, nhưng Liễu Khinh Ca cùng Thành Ý Văn lại nghe đến rõ ràng, nam nhân kia dừng lại bước chân, buông di động đang đặt ở bên tai xuông, không thể tin tưởng mà nhìn Hoa Ngữ An.


"Biết nguyên nhân vì sao không?"


Hoa Ngữ An lại cười, thanh âm như cũ không lớn, trừ bỏ bàn cách vách, cách xa một ít căn bản nghe không rõ nàng đang nói cái gì.


"Ngữ An... Thực xin lỗi, ngươi nghe ta giải thích..."


Thành Ý Văn cơ hồ muốn khóc, hắn muốn duỗi tay giữ chặt Hoa Ngữ An, lại bị Hoa Ngữ An nhẹ nhàng lách mình né tránh.


"Ta nghĩ, tin nhắn vừa rồi đã nói rất rõ ràng, ngươi có thể đi trở về."


Hoa Ngữ An rất bình tĩnh, nàng cơ hồ bình tĩnh đến ngay cả Liễu Khinh Ca cũng không thể tin được, đây là Hoa Ngữ An luôn co quắc bất an ở trước mặt mình sao.


Thành Ý Văn còn định nói gì đó, Liễu Khinh Ca lại mở miệng.


"Thành tiên sinh, ta là tổng tài tập đoàn Thiên Dực Liễu Khinh Ca, đây là thời gian cơm chiều của cá nhân chúng ta, hy vọng ngươi không cần quấy rầy."


Liễu Khinh Ca lạnh lùng mở miệng, sắc mặt của nàng cũng lạnh như băng, Thành Ý Văn vốn đang muốn nói, tức khắc không dám có thêm bất luận hành động gì nữa.


"Ngữ An, ta sẽ liên lạc lại với ngươi."


Nói xong Thành Ý Văn về lại vị trí trước đó của mình cùng nàng kia nói vài câu, chỉ thấy nàng kia cùng Thành Ý Văn lôi kéo vài cái, ném tiền xuống sau đó liền rời đi, mà Hoa Ngữ An từ đầu đến cuối đều không có liếc mắt nhìn Thành Ý Văn dù chỉ một cái.


"Ngữ An..."


Liễu Khinh Ca nhìn bộ dạng trầm tĩnh của Hoa Ngữ An, bỗng nhiên có chút đau lòng, đau lòng người này ra vẻ quật cường cùng kiên cường.


"Liễu tổng, chúng ta đi thôi!"


"Ân..."


Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An lên xe, lúc này hốc mắt của Hoa Ngữ An dần dần biến hồng, sau đó nhịn không được bật khóc.


"Ngữ An..."


Liễu Khinh Ca duỗi tay nắm lấy tay Hoa Ngữ An, muốn trấn an nàng nôn nóng bất an, nhưng nàng khóc càng lợi hại hơn.


"Khóc ra liền hảo..."


Nghẹn nhiều vất vả... Liễu Khinh Ca vẫn luôn im lặng để Hoa Ngữ An khóc, đem khổ sở cùng ủy khuất đều khóc ra.


"Ta vẫn luôn cho rằng... Hắn là bất đồng..."


Hoa Ngữ An nghẹn ngào mà nói, nàng vẫn luôn cảm thấy mình thực may mắn có một người nam nhân như Thành Ý Văn bồi ở bên người mình, hắn luôn có thể tri kỷ mà đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy xét, chính là không nghĩ tới, cuối cùng kết quả là, vẫn là công dã tràng.


Liễu Khinh Ca không biết nên nói cái gì, nàng luôn luôn không biết làm thế nào để an ủi người khác, chỉ có thể gắt gao nắm chặt tay Hoa Ngữ An, hy vọng có thể làm nàng biết chính mình bồi ở bên cạnh nàng.


"Thực xin lỗi Liễu tổng... Ta thật là quá thất lễ..."


Hoa Ngữ An rút tay ta, dùng tay lau nước mắt, Liễu Khinh Ca cũng lấy khăn giấy ra cho Hoa Ngữ An lau đi nước mắt trên mặt.


"Không có việc gì, ta không ngại."


Nói xong, dùng tay mình lau đi nước mắt cho Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An đảo mắt nhìn về phía Liễu Khinh Ca, ánh mắt chuyên chú mà ôn nhu kia, bỗng nhiên làm tâm mình lại trật nửa nhịp.


"Ta... Ta chính mình làm là được rồi."


Hoa Ngữ An tiếp nhận khăn giấy từ Liễu Khinh Ca, lau đi nước mắt cùng nước mũi, Liễu Khinh Ca không hề nói gì, khởi động xe chạy băng băng vào đường phố bận rộn.


"Liễu... Liễu tổng, đây không phải đường quay về ký túc xá..."


Hoa Ngữ An có chút ngốc, nhưng nàng nhớ rõ con đường này không phải quay về ký túc xá.


"Quay về nhà ta."


Liễu Khinh Ca ngữ khí đạm mạc mà lạnh băng, mang theo một loại khí tràng không thể trái nghịch, Hoa Ngữ An làm sao dám nói gì nữa, an tĩnh ngồi trên ghế phụ, vừa nhớ tới Thành Ý Văn lại muốn khóc, nàng thật hận không thể cho nam nhân ghê tởm này mấy cái tát.


Hoa Ngữ An hiển nhiên có chút thất hồn lạc phách, sau khi trở lại nhà Liễu Khinh Ca, ngồi ở trên sô pha phát ngốc, không biết đang suy nghĩ cái gì, mà Liễu Khinh Ca đi tắm rửa một cái, Hoa Ngữ An cũng không phát hiện ra, vẫn đắm chìm trong thế giới của chính mình như cũ.


"Ngữ An..."


Thanh âm của Liễu Khinh Ca truyền đến, Hoa Ngữ An nghe được thanh âm dễ nghe kia, nàng mới hồi phục lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Liễu Khinh Ca, mới phát hiện Liễu Khinh Ca đã tắm rửa, trên người mặc một cái áo cỡ siêu lớn, thêm một cái tiểu quần đùi, tóc còn chưa sấy khô, bộ dạng liêu nhân mà gợi cảm, Hoa Ngữ An nháy mắt liền tỉnh táo lại.


"Liễu... Liễu tổng... Xin lỗi, ta thất thần..."


Liễu Khinh Ca lắc lắc đầu, tỏ vẻ không ngại, nói: "Ta gọi chút cơm hộp, nhiều ít cũng phải ăn một ít."


Liễu Khinh Ca biết Hoa Ngữ An khẳng định không có tâm tư ăn uống, nhưng mà mình đã gọi cơm hộp rồi, còn bắt nàng ăn, Hoa Ngữ An nhiều ít cũng sẽ nghe lời nàng nói.


"Ân... Cảm ơn Liễu tổng, cho ngài thêm phiền toái."


Liễu Khinh Ca không nói gì, lấy một ít đồ uống từ tủ lạnh ra, đưa cho Hoa Ngữ An, là sữa bò, là Hoa Ngữ An đã mua.


Hoa Ngữ An cười khẽ, mở ra uống lên mấy ngụm, vào lúc này, di động lại bắt đầu chấn động, vẫn là điện báo ' A Văn '.


Liễu Khinh Ca an tĩnh mà nhìn Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An hít sâu một hơi, tiếp điện thoại.


"Còn có cái gì để nói?"


Đầu bên kia điện thoại vẫn luôn có thanh âm truyền đến, Liễu Khinh Ca nghe không ra là cái gì, yên lặng mà tránh ra.


"Thành Ý Văn, ngươi hảo hảo sinh hoạt, không cần đến quấy rầy ta, chúng ta tất cả đã kết thúc."


Nói xong, Hoa Ngữ An treo điện thoại, nước mắt lại rớt xuống.


Liễu Khinh Ca cầm khăn giấy, đưa cho Hoa Ngữ An.


Hoa Ngữ An tiếp nhận khăn giấy, nức nở vài cái, lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Liễu Khinh Ca, vẫn không tự chủ được mà hỏi ra miệng.


"Liễu tổng... Ngươi vẫn luôn đều ôn nhu như vậy sao?"


Liễu Khinh Ca giật mình, đầu bỗng nhiên có chút chỗ trống, bên tai vang lên ầm ầm... Ôn nhu? Nàng tựa hồ chưa từng nghe qua được khen ngợi loại này.


"Không."


Có lẽ, chỉ là đối với ngươi...


Liễu Khinh Ca chỉ là cảm thấy Hoa Ngữ An thực sạch sẽ, nàng muốn bảo hộ nàng, không cho những thứ dơ bẩn khác ô nhiễm người sạch sẽ này.