Chương 2: Tiểu trợ lý của Liễu tổng

Dấm Nghiện

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cuối tuần, Hoa Ngữ An cùng một người nam nhân đến một nhà hàng ăn cơm, bạn trai nàng Thành Ý Văn đối với Hoa Ngữ An cực kỳ cẩn thận, gọi đều là những món Hoa Ngữ An thích ăn, còn cẩn thận lau bộ đồ dùng cho Hoa Ngữ An.


"Cảm ơn, A Văn."


Hoa Ngữ An cười nhẹ nhàng nói một câu, làm Thành Ý Văn ngẩn ra một chút, cười khổ nói: "Hai năm, ngươi vẫn khách khí như vậy."


Thành Ý Văn cùng Hoa Ngữ An là bạn đại học. Hoa Ngữ An lớn lên thập phần có khí chất, người khác đều nói Hoa Ngữ An giơ tay nhấc chân đều mang theo tiên khí, mà Thành Ý Văn yêu thầm nàng hai năm, cuối cùng năm ấy cũng thổ lộ, Hoa Ngữ An đồng ý cùng hắn ở bên nhau.


Trong lúc ở bên nhau, Thành Ý Văn mới phát hiện nữ nhân này ngẫu nhiên sẽ phạm một ít lỗi nhỏ, có đôi khi lại khôn khéo vô cùng, vẫn luôn làm hắn cảm thấy kinh hỉ, tuy rằng nàng rất ôn nhu, nhưng Thành Ý Văn trước sau vẫn cảm thấy giữa bọn họ luôn có chút khoảng cách.


"Lễ nhiều người không trách."


Hoa Ngữ An cười cười, cùng Thành Ý Văn nói chuyện khi phỏng vấn của mình, Thành Ý Văn cũng nghe được thú vị, nhưng vào lúc này, Hoa Ngữ An cảm giác có một đạo ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người mình, nàng hơi chau hạ mày, quay đầu tìm kiếm nơi ánh mắt phát ra, lại thấy cách đó không xa, một nữ nhân mỹ lệ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.


Liễu Khinh Ca đối với Hoa Ngữ An nhẹ nhàng cười, sau đó ánh mắt lại chuyển hướng về nam nhân trước mắt, nam nhân kia không ngừng nói chuyện, mà Liễu Khinh Ca chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ngẫu nhiên ứng một hai câu.


"Ngữ An, làm sao vậy?"


Thấy Hoa Ngữ An thất thần, Thành Ý Văn lập tức hỏi một câu, Hoa Ngữ An mới phục hồi lại tinh thần, nói: "Ta thấy lão bản tương lai của ta."


Thành Ý Văn theo ánh mắt của Hoa Ngữ An nhìn qua, sau khi thấy Liễu Khinh Ca, khẽ cười nói: "Lão bản của ngươi thật trẻ tuổi thật xinh đẹp a!"


"Như thế nào, coi trọng?"


Hoa Ngữ An trêu ghẹo nói, Thành Ý Văn lập tức lắc lắc tay, bất quá trong lòng cũng kiên định chút, chỉ có thời điểm Hoa Ngữ An trêu ghẹo mình, hắn mới cảm thấy Hoa Ngữ An có để ý đến chính mình.


"Cho ngươi cũng không dám, bằng không ta làm thịt ngươi."


Vừa vặn đồ ăn được đưa tới, Hoa Ngữ An một lòng một dạ đều dừng trên người phục vụ bưng đồ ăn tới, không chút nào chú ý tới trên mặt Thành Ý Văn chợt lóe qua thần sắc kỳ quái.


"Bạn trai Liễu tổng đại khái cũng là người thực ưu tú đi!"


Hoa Ngữ An bỗng nhiên nổi lên tò mò về bạn trai Liễu Khinh Ca, người nọ đưa lưng về phía nàng, chỉ nhìn bóng dáng, hẳn là một nam nhân thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn dật trẻ tuổi.


"Ân... Người ưu tú giống như nàng, khẳng định bạn trai cũng không kém."


Hai người câu được câu không mà nói, lúc này Liễu Khinh Ca cùng nam nhân kia đứng lên, thời điểm đi qua, Hoa Ngữ An mới thấy rõ ràng dung mạo của nam nhân kia, nguyên lai là cổ đông trẻ nhất của tập đoàn Thiên Dực, Minh Dật Nhiên.


"Kia không phải là Minh Dật Nhiên sao?"


Thành Ý Văn thấp giọng hỏi một câu, Hoa Ngữ An cũng gật gật đầu, thời điểm nàng tới công ty này đã riêng đi tra xét tư liệu của tập đoàn, trong mấy cái đại cổ đông, Minh Dật Nhiên là người trẻ tuổi nhất, cho nên nàng cũng lưu ý nhiều hơn một chút.


Hai người sau khi ăn xong, thời điểm đang muốn tính tiền, lại được báo đã có người thanh toán giúp mình, chính là Liễu Khinh Ca cùng Minh Dật Nhiên.


"Lão bản của ngươi cũng thật phúc hậu."


Thành Ý Văn có chút ngượng ngùng, không nghĩ tới cự nhiên bị một người chưa từng gặp mặt thỉnh ăn một bữa cơm.


"Ân."


Hoa Ngữ An vẫn có chút áp lực tâm lý, rất nhiều thời điểm nàng không có thói quen nhận hảo ý của người khác đối với mình, bởi vì nàng tổng cảm thấy là phải trả lại, trên đời khó trả nhất là nhân tình, cho nên đến nay nàng đối Thành Ý Văn vẫn có chút lễ phép cùng xa cách.


Thứ hai là ngày đầu tiên Hoa Ngữ An đi làm, nàng mặc xong tiểu tây trang, rất sớm liền đến bộ phận nhân sự báo danh, đến sớm trước nửa giờ so với giờ quy định, từ bộ phận nhân sự đồng sự mang nàng đến nơi làm việc của nàng ở bên ngoài phòng tổng tài.


"Ngữ An, nơi này là vị trí của ngươi, nghe nói tổng tài sẽ đến công ty lúc 8 giờ 45 phút, ta cũng không biết rõ lắm các mặt sinh hoạt khác của nàng, ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh đi!"


Người này gọi là Tô Thanh Thanh, là lão thần tử công tác mười năm ở bộ phận nhân sự, nàng đã có gia đình, không muốn tốn quá nhiều thời gian vào công tác, cho nên cự tuyệt cơ hội thăng chức giám đốc, nhưng nàng là người hiền lành, ở bộ phận nhân sự uy vọng cùng nhân duyên vẫn luôn không tồi.


"Cảm ơn Tô tỷ."


Tô Thanh Thanh cùng nàng công đạo một ít lời nói xong liền rời đi, dù sao tầng hai mươi trừ bỏ người có cấp bậc giám đốc ra, cực ít nhân viên có thể đi lên, mỗi lần đến nơi đây, đều cảm thấy áp lực tâm lý, Liễu Khinh Ca khí tràng thật sự là quá cường đại.


Tầng hai mươi thực an tĩnh, hơn nữa trống rỗng, một người cũng không có, Hoa Ngữ An nhìn về phía văn phòng tổng tài, tất cả đều là kính mờ, nhìn không thấy rõ bố cục bên trong, nhưng chỉ nhìn gian văn phòng này, cũng đã cảm thấy có một cổ cảm giác áp bách.


Đinh ——


Âm thanh thang máy vang lên, Hoa Ngữ An cả người rùng mình một cái, tinh thần căng thẳng, nhìn về phía thang máy, chỉ thấy Liễu Khinh Ca ăn mặc một thân váy màu đen bó sát người cao cổ, trên mặt lại là trang điểm đậm, lãnh diễm mà thần bí, Hoa Ngữ An cơ hồ đều xem đến ngây ngốc!


"Liễu... Liễu tổng sớm!"


Hoa Ngữ An hướng Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng khom lưng, chỉ thấy Liễu Khinh Ca dừng lại bước chân, an tĩnh mà nhìn Hoa Ngữ An hai giây.


"Ân, thật sớm."


Liễu Khinh Ca chỉ nhàn nhạt nói một câu, rồi nói tiếp: "Sẽ biết pha cà phê chứ?"


Hoa Ngữ An sửng sốt một giây, mới nói: "Biết, chỉ là không biết có hợp với khẩu vị của Liễu tổng hay không?"


Liễu Khinh Ca gợi lên một nụ cười cực nhạt nhẽo nói: "Không sao, ta không kén chọn, pha một ly cho ta đi!"


Nói xong, Liễu Khinh Ca mở cửa phòng ra, dẫm giày cao gót của nàng đi vào.


Lúc này, Hoa Ngữ An mới nhẹ nhàng thở ra, Liễu Khinh Ca trang điểm nhẹ đã rất có khí tràng rồi, hiện giờ trang điểm đậm, tăng thêm vài phần lãnh diễm cùng khó có thể tới gần, quả thực ngay cả con mắt nhìn nàng đều yêu cầu dũng khí cao.


Hoa Ngữ An đi phòng trà nước ở tầng hai mươi pha cho Liễu Khinh Ca một ly cà phê, bưng cà phê gõ gõ cửa văn phòng thần bí kia.


"Mời vào."


Thanh âm Liễu Khinh Ca thanh lãnh truyền đến, Hoa Ngữ An đi vào, lúc này mới thấy rõ bố cục trong văn phòng tổng tài.


Vào cửa bên tay phải là sô pha bằng da thật cùng một cái bàn trà dùng để tiếp khách, mấy quyển tạp chí để đặt chỉnh tề trên mặt bàn, mà giương mắt nhìn lại, chính là bàn làm việc bằng pha lê của Liễu Khinh Ca, bàn làm việc của nàng thực chỉnh tề, mặt trên đặt một máy tính, còn lại mà trừ bỏ văn kiện vẫn là văn kiện.


Mà bên trái bàn làm việc của nàng có một cái cửa, phỏng chừng là phòng dùng để nghỉ ngơi, thiết kế giản lược mà ngắn gọn, thập phần tương tự phong cách con người nàng.


"Liễu tổng, cà phê."


Liễu Khinh Ca nhìn Hoa Ngữ An đem cà phê đặt xuống, liền cầm lấy uống một ngụm, nói: "Ân, không tồi."


Chỉ một câu nói nhạt nhẽo, nhưng Hoa Ngữ An nhờ một câu của nàng mà cảm thấy tâm hoa nộ phóng, nàng cười cười, nói: "Liễu tổng thích liền hảo, ta đây đi ra ngoài trước."


Hoa Ngữ An vừa muốn đi, lại bị Liễu Khinh Ca gọi lại: "Ngữ An."


Hoa Ngữ An thích thanh âm của Liễu Khinh Ca, càng thích nàng kêu tên của mình, phảng phất đặt ở trong miệng nhấm nuốt thật lâu mới tinh tế phẩm vị ra tới ý nhị.


"Gần đây có một hạng mục phát triển vừa mới quyết định, ta có rất nhiều hội nghị, ngươi cùng ta đi, sau đó ngươi chậm rãi tiếp nhận an bài thời gian hội nghị cho ta."


Liễu Khinh Ca nói, Hoa Ngữ An lên tiếng, Liễu Khinh Ca lại nói tiếp: "Lát nữa 10 giờ ở tầng mười hai có một hội nghị, ngươi đi cùng ta, hiện tại ngươi trước đi ra ngoài đi!"


Liễu Khinh Ca nói xong lại vùi đầu xem văn kiện trên tay, thoạt nhìn như là hiệp ước, nàng xem đến thập phần cẩn thận, Hoa Ngữ An cũng không lên tiếng quấy rầy, liền đi ra ngoài.


Hoa Ngữ An hiểu biết chút bối cảnh của công ty này, tập đoàn Thiên Dực là điền sản phát triển thương, từ mua bán đất, hạng mục phát triển kiến trúc, thiết kế nội thất gì đó đều một mình ôm lấy mọi việc, ngoài ra còn có một ít khách sạn, nhà hàng ăn uống, nhà đất đều là sản nghiệp của bọn họ, nó cơ hồ là thương nghiệp long đầu của X thị, nàng không có cách nào tưởng tượng được Liễu Khinh Ca một nữ nhân trẻ tuổi như vậy, làm thế nào có thể điều hành một tập đoàn lớn như vậy, trong lòng ẩn ẩn đối với nàng có vài phần kính nể chi tâm.


Hoa Ngữ An từ Tô Thanh Thanh biết được phương thức liên lạc của Liễu Khinh Ca, thời điểm tới gần 10 giờ, Hoa Ngữ An phát một tin nhắn thông báo cho Liễu Khinh Ca.


"Liễu tổng, nhắc nhở một chút, 10 giờ ở tầng mười hai có một hội nghị."


Tin tức phát đi, Hoa Ngữ An nhìn đồng hồ trên tường, khoảng cách đến 10 giờ còn mười lăm phút, nàng sửa sang lại một ít văn kiện, sau đó cầm lấy notebook, thời điểm chuẩn bị cùng Liễu Khinh Ca xuống lầu, di động của nàng chấn động một chút.


"Ân."


Là tin nhắn của Liễu Khinh Ca, chỉ trả lời đơn giản một chữ, nhưng cũng đủ rồi, công tác lúc trước của Hoa Ngữ An, phát mười cái tin nhắn cho thủ trưởng, hắn chỉ trả lời một câu, mỗi lần chính mình đều phải gọi điện thoại qua để hỏi mới biết được thủ trưởng trả lời cái gì, thực sự là làm nàng cảm thấy nóng lòng.


Rốt cuộc, thời điểm 9 giờ 50 phút, Liễu Khinh Ca đi ra, nàng nhìn thoáng qua Hoa Ngữ An ý bảo nàng đuổi kịp, Hoa Ngữ An lập tức đuổi kịp bước chân của Liễu Khinh Ca, nhìn bóng dáng Liễu Khinh Ca lả lướt hấp dẫn, Hoa Ngữ An không khỏi cảm thán, nữ nhân này thật là tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất của thượng đế, Liễu Khinh Ca dừng bước chân, Hoa Ngữ An không kịp đề phòng, không cẩn thận đụng phải phần lưng của Liễu Khinh Ca, chóp mũi đều là hương vị nước hoa dễ ngửi trên người Liễu Khinh Ca.


"Xin lỗi Liễu tổng!"


Tuy rằng chỉ là nhẹ nhàng mà đâm đâm, Hoa Ngữ An lại sợ hãi Liễu Khinh Ca sinh khí, hơn nữa vị nước hoa trên người nàng làm tâm Hoa Ngữ An cảm giác được có chút hoảng loạn.


"Không có việc gì, ta thấy ngươi vừa rồi tướng đi có chút kỳ quái, có phải giày cao gót không hợp chân hay không?"


Liễu Khinh Ca quay đầu nhìn về phía Hoa Ngữ An cùng giày cao gót, thoạt nhìn là mới mua.


"Ân... Mới mua, có chút ma chân."


Hoa Ngữ An sắc mặt đỏ lên, nàng cho rằng đã che dấu rất khá, không thể ngờ được Liễu Khinh Ca liếc mắt một cái liền đã nhìn ra.


"Chờ hội nghị kết thúc ngươi đến văn phòng ta lấy băng dính dính gót chân, về sau có thể mang một đôi dép lê, về sau ra vào văn phòng của ta mang dép lê là được, ra bên ngoài tầng hai mươi lại mang giày cao gót vào."


Nói xong, Liễu Khinh Ca tiếp tục đi, đè đè cái nút thang máy.


"Ân... Đã biết."


Hoa Ngữ An cảm thấy trong lòng một mảnh ấm dào dạt, nàng vốn tưởng rằng Liễu Khinh Ca là người cuồng công tác, đối với cấp dưới nhất định cũng sẽ thập phần nghiêm khắc, vô luận từ phương diện gì, nhưng hôm nay vừa thấy, cảm giác bề ngoài nàng lãnh diễm mà đạm mạc, nhưng bên trong rất có tình người.


Tầng mười hai, là văn phòng bộ phận phát triển, lúc Liễu Khinh Ca tiến vào phòng họp, bên trong đã ngồi đầy đủ người, Liễu Khinh Ca tiến vào sau, tất cả mọi người đứng lên, động tác nhất trí nhìn Liễu Khinh Ca, sau đó ánh mắt thực mau rơi xuống thân ảnh của Hoa Ngữ An.


"Ngồi."


Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng nói một câu, tất cả mọi người ngồi xuống, mà Hoa Ngữ An vẫn như cũ cảm giác được ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người mình, mặt không khỏi nóng lên, hơn nữa càng ngày càng khẩn trương.


"Đây là trợ lý mới của ta, tên là Hoa Ngữ An, về sau có chuyện gì trực tiếp liên lạc nàng, nàng sẽ giúp ta an bài hết thảy."


Liễu Khinh Ca nói xong, mọi người phía dưới đều sôi nổi lên tiếng, Hoa Ngữ An gật gật đầu, nói: "Chào mọi người, ta là Hoa Ngữ An, về sau thỉnh các vị chỉ giáo nhiều hơn."


Hoa Ngữ An chưa từng thử qua trường hợp tự giới thiệu long trọng như vậy, hơn nữa thoạt nhìn ngồi ở nơi này, đều là cấp bậc giám đốc.


"Hảo, hiện tại nói tới hạng mục, đây là hạng mục phát triển trị giá năm trăm triệu, ta hy vọng không có bất luận sai lầm gì, trước nói tới cái này..."


Liễu Khinh Ca mở PPT ra, mà Hoa Ngữ An vẫn còn trợn mắt há mồm... Hạng mục năm trăm triệu... Một bên Liễu Khinh Ca giảng giải yêu cầu của mình đối với hạng mục cùng với mục tiêu muốn đạt tới, người phía dưới tất cả đều làm bút ký, chính mình cũng lập tức đem mỗi cái trọng điểm mà Liễu Khinh Ca nói ký lục xuống.


Nhóm Giám đốc cũng nhất nhất đưa ra vấn đề, Liễu Khinh Ca cũng nhất nhất giải đáp, sau khi phân phối công việc xong, hội nghị cuối cùng cũng kết thúc.


Sau khi nhóm Giám đốc sôi nổi cùng Hoa Ngữ An hàn huyên vài câu mới rời đi, lúc này có một nữ nhân cực kỳ mỹ diễm đi tới, cách ăn mặc của nàng nhìn không giống như nhân viên chính thức, một cái áo sơ mi màu trắng, áo khoác cao bồi màu lam cùng váy ngắn, nhưng lại xứng với mái tóc dài lượn sóng kim sắc của nàng, không hề cảm thấy phản cảm.


"Tiểu muội muội ngươi hảo, ta là Lạc Phỉ, Tổng giám đốc bộ phận thiết kế nội thất."


Lạc Phỉ vươn tay, Hoa Ngữ An cũng lễ phép vươn tay mà cầm, Lạc Phỉ thực loá mắt, chỉ là vừa rồi nàng quá khẩn trương, nhất thời không có chú ý tới sự tồn tại của nữ nhân này.


"Hy vọng chúng ta về sau hợp tác vui vẻ."


Lạc Phỉ nghịch ngợm chớp chớp mắt với Hoa Ngữ An, tâm Hoa Ngữ An bỗng nhiên trật nửa nhịp... Này... Người này là đang đùa giỡn mình sao?


Còn chưa hình dung xong tưởng tượng của mình, thanh âm thanh lãnh của Liễu Khinh Ca liền truyền tới.


"Lạc Phỉ, ngươi nên đi làm việc."


Lạc Phỉ thè lưỡi, lập tức quay đầu rời đi, Hoa Ngữ An quay đầu nhìn về phía Liễu Khinh Ca, lại thấy nàng nhẹ nhàng nhăn mày lại...


Liễu tổng thật là đẹp mắt


"Liễu tổng..."


Hoa Ngữ An ẩn ẩn cảm giác được Liễu Khinh Ca có chút không vui, từ cặp con ngươi lạnh băng kia liền có thể nhìn ra, hay là do Lạc Phỉ cùng nàng cảm tình không tốt?


"Lạc Phỉ là nhà thiết kế số một số hai trong quốc nội, ngươi có thể hướng nàng học tập, nhưng mà ta không hy vọng ngươi cùng nàng có quá nhiều tiếp xúc."


Liễu Khinh Ca một bên nói, một bên thu thập notebook của mình.


"Vì... Vì cái gì?"


Hoa Ngữ An cảm thấy có chút tò mò, Lạc Phỉ kia thoạt nhìn rất có thiện cảm, hay là...


"Nàng sinh hoạt cá nhân không biết kiềm chế."


Nói xong, Liễu Khinh Ca liền thu thập hảo, dẫm giày cao gót đi ra ngoài, Hoa Ngữ An lập tức đi theo, bất quá nàng cũng không bị lời nói của Liễu Khinh Ca dọa, dù sao là thành phố lớn, dạng người nào cũng đều có.