Chương 33: 33: Sen Gừng

[Đam Mỹ] Dư Hương

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Dư Tri Ý nhanh chóng giới thiệu với Lục Cảnh Niên: "Đây là bạn thân của em ở Vũ Hán, trước đây em có kể người bạn giúp em mở cửa hàng này, là cậu ấy, Thẩm Hướng Du.

"
"Hướng Du, đây là Lục Cảnh Niên.

"
Lục Cảnh Niên bắt tay với Thẩm Hướng Du, Thẩm Hướng Du nhướng mày liếc nhìn Dư Tri Ý, "Bạn của cậu ai cũng đẹp trai vậy sao?"
Dư Tri Ý cười nói: "Cậu đang tự khen mình đúng không?"
"Có đâu? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.

"
Lục Cảnh Niên chủ động đi pha trà, "Hai người lâu rồi không gặp, cứ ngồi đó trò chuyện đi, anh lên lầu pha trà.

"
"Sao cậu lại tới đây, thầy Phương nhà cậu đâu, không đi cùng nhau sao?"
Lại nói, Dư Tri Ý cũng coi như được chứng kiến toàn bộ quá trình yêu đương đầy khó khăn của Thẩm Hướng Du với thầy Phương, từ những ngày đầu Thẩm Hướng Du tìm mua hoa linh lan cho tặng thầy Phương, đến tự mua hoa hồng tặng cho bản thân, cuối cùng là thầy Phương hầu như ngày nào cũng dẫn Thẩm Hướng Du đi tới cửa hàng mua hoa, bọn họ nhờ vậy cũng dần trở thành bạn tốt.

Thẩm Hướng Du cầm một cành sen gừng lên nhẹ ngửi, "Ngày mai sinh nhật 60 tuổi mẹ anh ấy, vốn định đi cùng, nhưng công ty anh ấy đột nhiên có việc phải đi công tác Thượng Hải, mẹ anh ấy bảo anh ấy không cần phải tới.

"
"Vậy tối nay cùng nhau đi ăn bữa cơm? Đã đặt chỗ nghỉ chưa?"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hướng Du tới cửa hàng bán hoa này của anh, cậu cười trêu: "Nếu không có chỗ ở thì cậu cho tôi ở lại à? Cậu không sợ người bạn kia ghen à?"
Dư Tri Ý chột dạ nhìn về phía cầu thang, "Chưa đâu vào đâu cả, tối nay chúng ta đi ăn cùng nhau, thầy Phương không ở đây thì có thể uống vài chén.

"
Ngoài cửa vang lên tiếng cười trầm thấp, "Muốn trốn anh đi đâu uống rượu?"
Thẩm Hướng Du vội vàng chạy ra, "Sao anh lại tới đây? Không phải anh bảo rất bận sao?"
"Không còn cách nào khác, bận cũng phải làm cho xong, nếu không ngày mai em một mình trong bữa tiệc không có ai bên cạnh phiên dịch tiếng địa phương cho em, anh không yên tâm.

"
"Không phải anh bảo đã để em họ mình ngày mai đi theo em sao?"
"Vậy cũng không yên tâm, anh phải tự mình đến giám sát, nếu không đến lại sợ em gặp chuyện, ví dụ như bị ông chủ nào đó dẫn đi uống rượu.

"
Dư Tri Ý làm một động tác khoa trương, "Hai người bớt bớt lại chút, tôi chịu không nổi!"
Lục Cảnh Niên bưng trà xuống, mấy người lại trò chuyện thêm vài câu, Thẩm Hướng Du nói muốn đi mua chút đồ, bốn người hẹn thời gian tối cùng nhau đi ăn.

"Đợi một chút," Dư Tri Ý cầm một bó sen gừng đưa cho Thẩm Hướng Du, "Tặng hai người.

"
Sen gừng không phải là sen mà là một loại cây thuộc họ gừng, cánh hoa giống với hoa sen, nên được gọi là sen gừng, mùi hương thanh nhã, đóa hoa hình dáng xinh đẹp, vẻ ngoài giản dị lại mang nét cao quý, ý nghĩa của nó là sự tin tưởng, Dư Tri Ý cảm thấy rất hợp với Thẩm Hướng Du và Phương Đình Quy.

"Cảm ơn, tối gặp.

"
Nhìn hai người rời đi, Dư Tri Ý kể với Lục Cảnh Niên về chuyện của hai người họ, kể xong Dư Tri Ý hỏi: "Nghe chuyện của người khác anh có suy nghĩ gì không?"
Lục Cảnh Niên ngẩng đầu: "Những người có tình quanh đi quẩn lại cũng sẽ về bên nhau.


"
Còn một điều hắn không nói, hắn cho rằng một mối quan hệ ổn định đều dựa trên cảm giác an toàn, cảm giác an toàn không phải chỉ bao gồm tình cảm giữa đôi bên mà còn có rất nhiều yếu tố chi phối, sự nghiệp ổn định cũng là một cách để cho đối phương có cảm giác an toàn, hắn không khỏi lại nghĩ đến bản thân mình, công việc hiện tại ở Quảng Châu rất tốt, nhưng tạm thời đang bị đình chỉ, chuyện của anh trai còn chưa giải quyết xong, nếu thật sự muốn ở bên Dư Tri Ý, ít nhất cũng nên có sự nghiệp vững vàng, không thể kéo chân sau đối phương.

Bữa tối mấy người hẹn nhau ở một nhà hàng lâu đời, ngày mai là mở biển, hôm nay không có nhiều hải sản lắm, phần lớn đều là hải sản tự nuôi hoặc nhập khẩu.

Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện không khí rất tốt, có Dư Tri Ý với Thẩm Hướng Du ở đây thì không thể nào chán được, Dư Tri Ý trời sinh là mặt cười, ai cũng nói chuyện được, tính cách Thẩm Hướng Du hướng ngoại, hai người ngồi với nhau rộn ràng cả một góc, Phương Đình Quy mỉm cười tỏ ý xin lỗi với Lục Cảnh Niên, lại nói với hắn về xu hướng của thị trường chứng khoán sắp tới ở Quảng Châu,
Món cuối cùng được bưng lên là món đặc biệt của quán: Sashimi suất đặc biệt.

Ốc, bào ngư, cá hồi, sò điệp, tôm ngọt Bắc Cực,! bàn không thể xoay, đồ ăn được đặt ở phía Thẩm Hướng Du, Thẩm Hướng Du đứng lên dùng đũa chung gắp cho từng người.

Lục Cảnh Niên giơ hai tay cầm lấy đồ ăn Thẩm Hướng Du đưa tới, gắp một miếng tôm ngọt, tôm đã được sơ chế qua, hắn nếm một miếng rồi đặt sang một bên, Dư Tri Ý ăn xong phần của mình, bình tĩnh cầm lấy đĩa đồ ăn Lục Cảnh Niên để cạnh ăn luôn.

Ăn được nửa bữa, điện thoại Lục Cảnh Niên vang lên tiếng chuông, là Lục Cẩm Hoa gọi tới, Lục Cảnh Niên nói câu "Mọi người ăn trước, tôi nghe điện thoại" rồi đi ra ngoài, cuộc điện thoại này không thích hợp nghe trước mặt bạn của Dư Tri Ý.

Phương Đình Quy cũng tạm thời đi vệ sinh, trên bàn ăn chỉ còn lại Dư Tri Ý với Thẩm Hướng Du, Thẩm Hướng Du trực tiếp hỏi: "Tình hình giữa hai người như thế nào rồi? Vẫn chưa đâm thủng giấy cửa sổ?"
Dư Tri Ý nhấp một ngụm nước, "Có giấy để mà đâm hay không còn chưa biết, hai chúng tôi đều không nói gì hết, bây giờ vẫn chỉ xem như bạn bè.

"
"Cậu thích anh ta thì phải cho anh ta biết, phải nói ra, mạnh dạn lên một chút, thích thì thổ lộ.

"

Dư Tri Ý lắc đầu, "Không phải, tôi thích, nhưng sẽ không nói với anh ấy, sự nghiệp, người thân của anh ấy đều ở Quảng Châu hết, nếu tôi thổ lộ, với tính cách của anh ấy bất kể có tình cảm với tôi hay không đều sẽ cảm thấy có lỗi, nảy sinh sự áy náy, bây giờ mà nói ra cũng là một loại áp lực, nếu anh ấy có ý với tôi, anh ấy sẽ không an tâm quay về, còn nếu không có ý thì lại càng khó chịu, tôi không muốn gây thêm phiền não cho anh ấy.

"
"Thế cậu biết anh ta nghĩ thế nào không?" Thẩm Hướng Du hỏi.

"Không biết, tôi không hỏi, tôi nghĩ nếu anh ấy có ý với tôi, tôi cũng sẽ không muốn anh ấy vì tôi mà ở lại, nơi này không thích hợp với anh ấy.

"
Anh hy vọng Lục Cảnh Niên có thể làm bất cứ thứ gì hắn muốn, tự do tự tại, không áp lực, không âu lo, anh không muốn bản thân mình trở thành gông cùm kìm hãm hắn.

Lục Cảnh Niên mở cửa đi ra, đầu bên kia không có âm thanh gì, hắn gọi hai tiếng anh mới có người đáp lại, "Tiểu Niên, anh về Quảng Châu rồi, nghe nói em đi tìm anh.

"
"Không nói đến chuyện này, bây giờ anh đang ở đâu?"
"Ở nhà bạn, ngày mai! ngày mai anh sẽ đi bệnh viện kiểm tra.

"
Hai người không nói gì, từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, Lục Cẩm Hoa vẫn luôn trốn tránh, ngay cả bệnh viện cũng không dám đi, đầu dây bên kia lại nói: "Vậy, không còn chuyện gì nữa thì cúp máy, em nhanh về đi.

"
"Anh," Lục Cảnh Niên gọi anh một tiếng, "Anh, cho dù kết quả như thế nào, chúng ta là người một nhà, chị dâu vẫn đang đợi anh, Tiểu Vinh vẫn đang đợi ba, anh phải tin tưởng chính mình, em ngày mai sẽ trở về.

"
Lục Cảnh Niên đứng bên ngoài một lúc mới quay vào trong.

Bữa tối xong xuôi, có người gọi Thẩm Hướng Du, cậu nhìn điện thoại quay đầu nói với Phương Đình Quy: "Là em rể anh, Vu Lỗi.

"
Vu Lỗi nói: "Anh Hướng Du, hai người tối nay có kế hoạch gì không? Nếu không thì đi hát với nhau?"
Thẩm Hướng Du: "Có hẹn với bạn đi ra biển, có muốn đi cùng không?"
"Vậy thôi, biển em ngắm chán rồi, em thà ở nhà ngủ còn hơn, à đúng rồi, các anh định đi chỗ nào? Em thấy trên vòng bạn bè bảo mấy ngày nay sẽ có Nước mắt xanh.

"
"Nước mắt xanh?"
"Để em gửi hình cho anh, bảo anh cả dẫn anh đi xem, mọi người chơi vui vẻ.

"
Cúp điện thoại, Thẩm Hướng Du lại hỏi: "Nước mắt xanh có phải là ánh huỳnh quang trên bờ biển mà TV từng chiếu đúng không?"
Dư Tri Ý nói: "Chắc là vậy, tôi từng nghe Đàm Vĩ nói, rằm tháng 8 với tháng 9 là hai ngày có xác suất xuất hiện Nước mắt xanh cao nhất, chúng ta đi thử vận may xem? Anh Niên, anh có muốn đi không?"
Lục Cảnh Niên gật đầu, "Có.

"
Phương Đình Quy thì không cần phải hỏi, Thẩm Hướng Du đi đâu hắn đi đấy, hắn lập tức đứng dậy đi thanh toán, Dư Tri Ý vội vàng chạy theo cầm lấy hóa đơn, "Hai người vất vả mới về một chuyện, để tôi mời khách, chờ khi tôi về Vũ Hán hai người mời lại tôi là được.

"
Trong lúc tranh nhau trả tiền, người phục vụ đột nhiên nói: "Bàn của mọi người đã được anh đây thanh toán rồi ạ.

"
Dư Tri Ý nhìn về phía Lục Cảnh Niên, "Động tác của anh nhanh vậy.

"
"Ừm, lúc nãy ra ngoài nhân tiện thanh toán.

".