Chương 15: 15: Hoa Rum

[Đam Mỹ] Dư Hương

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Bữa tối cuối cùng vẫn không nấu, Úc Lê gọi đồ ăn ngoài, 3 phần súp thịt viên.
Nói theo lời Úc Lê là để dành bụng tối ăn đồ nướng, bây giờ tạm thời ăn gì lót dạ là được.
Dư Tri Ý kê một chiếc bàn gấp nhỏ ở trước cửa, ba người ngồi vây quanh, hưởng thụ gió chiều cùng hoàng hôn.
Lục Cảnh Niên bưng một hộp lên, mùi tiêu xay rất nồng, bên trên là một lớp rau thơm, bên dưới là những viên thịt nhiều màu sắc, trắng, đen, vàng, có cả màu xanh lục, Dư Tri Ý giới thiệu: "Màu trắng là cá viên, màu đen là mực, màu xanh là thịt heo với rau cải, còn màu vàng thì bỏ thêm lòng đỏ trứng muối, anh nếm thử xem, quán này rất nổi tiếng, từng được nhiều blogger ẩm thực giới thiệu đấy."
Úc Lê cũng ngồi xuống, mở một hộp ra "A, quên ghi chú không bỏ rau thơm, hai người có ai muốn ăn rau thơm không?"
"Đưa cho anh."
"Đưa cho tôi."
Hai người đồng thanh nói, Dư Tri Ý cười cười, "Cho anh Niên em đi."
"A, hai người đều ăn rau thơm à, sao em cứ thấy mùi rau thơm nó giống với,...!ừm, nói sao ta, giống với mùi bọ xít ấy."
Lục Cảnh Niên lấy rau thơm mà Úc Lê gắp cho, "Cũng được, trước đây tôi cũng không ăn, có lần ăn cháo niêu ở Quảng Châu thấy bỏ rau thơm vào càng đậm đà hơn, sau này ăn nhiều nên quen."
Dư Tri Ý nói: "Ngày mai tôi dẫn anh đi ăn một món, anh ăn được rau thơm thì chắc chắn sẽ rất thích."
"Được." hắn không hỏi là món gì, chỉ đồng ý.
Úc Lê vừa nghe thì hiểu ngay: "Các anh đúng là....!điên rồi!"
Dư Tri Ý nhìn về phía Lục Cảnh Niên, thuận miệng hỏi: "Anh hình như không kén ăn, đồ ngon thì ăn nhiều thêm hai miếng, không ngon cũng ăn như bình thường."
"Cũng có thứ không ăn," Lục Cảnh Niên nói.

"Hành tây tôi chỉ ăn khi xào mềm hoặc nấu chín, còn nửa sống nửa chín thì không ăn, còn có hải sản sống, cá sống cắt lát, mấy món đó tôi không tài nào ăn được."
Úc Lê "À" lên một tiếng, "Vậy chắc chắn anh không ăn được bít tết với đồ Nhật, món bít tết lúc nào cũng có hành tây nửa sống nửa chín, em cũng không ăn được, bưng lên thế nào thì dọn xuống thế đó, còn đồ ăn Nhật thì em có thể ăn được sushi."
Dư Tri Ý nghĩ hình như chưa từng nấu món gì có hành tây nửa sống nửa chín, vừa nghĩ vừa yên lặng ghi nhớ, gần đây không mua hành tây, sashimi thì khỏi lo, anh cũng chưa từng thấy chỗ nào sashimi, món này yêu cầu rất cao, chắc chỉ ở những nhà hàng lớn mới có.
Lục Cảnh Niên cắn một miếng cá viên, nhấm nháp, thịt cá còn tươi mới, lại uống một ngụm canh, vị cay của tiêu xông thẳng vào cổ họng, khiến cả người cũng tràn đầy sức sống.
Mùa hè không phải chỉ có đồ lạnh mới mang lại cảm giác sung sướng, món canh nóng hổi thơm ngon này cũng có thể khiến cho người ta thỏa mãn.
Gió chiều mát lạnh, chuông gió ở trên lầu hai kêu đinh đang, tiếng chuông truyền xuống lầu một, tâm trạng Lục Cảnh Niên trở nên tĩnh lặng theo.
Không biết trấn an hắn là gió đêm, tiếng chuông, mùi hoa, hay là người đang ngồi bên cạnh.
Lục Cảnh Niên nhìn anh một cái, lại yên lặng dời ánh mắt đi.
Trong lúc đó, Úc Lê nghe đang điện thoại, cô nói bằng giọng địa phương, tốc độ rất nhanh, Lục Cảnh Niên nghe không hiểu, Úc Lê cúp máy xong bắt đầu phàn nàn, nói mẹ mình lại bắt về đi xem mắt.
"Anh Dư, anh Niên, các anh có thấy bố mẹ nào cũng giống nhau hay không? Trước kia còn đi học, mẹ em mỗi ngày đều cấm em không được yêu sớm, lúc thì kể con gái nhà ai quen một người đàn ông, sau khi mang thai thì người đàn ông kia chạy, lúc thì nói có người bị người yêu đánh cho bầm dập cả người, mẹ nói nhiều đến nỗi khiến khiến em có một thời gian không dám yêu nghĩ tới chuyện yêu đương với người khác giới, nhưng sau khi tốt nghiệp thái độ của mẹ lại quay ngoắt 180 độ, ngày nào cũng kể với em là cháu trai nhà ai nói thương mà ngoại, không thì con trai nhà nào đó đẹp trai sáng sủa công việc tốt, bảo em thêm số wechat nói chuyện một chút, em nghĩ rốt cuộc là mẹ em có vấn đề hay em mới là người có vấn đề."
Dư Tri Ý nói: "Cứ từ từ nói chuyện với nhau, đừng gấp gáp."
"Haizz, ngày nào cũng gọi, em giờ nghe thấy tiếng chuông là sợ."
Lục Cảnh Niên nghe đến đây lại nghĩ tới mình, trước đây bố rất ít khi gọi điện cho hắn, mỗi lần gọi tới đều nói trong nhà cần tiền, hoặc anh trai đang gặp khó khăn không thể giải quyết, những cuộc điện thoại lo lắng hỏi thăm như của Úc Lê, hắn trước nay chưa từng được nhận.
Hắn lại nghĩ tới Dư Tri Ý, mấy ngày nay ở bên cạnh hình như chưa từng nghe anh kể chuyện người nhà, cũng không thấy nhận một cuộc gọi nào từ người thân hay bạn bè.
Không khỏi nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương liên.
Dư Tri Ý ăn được một nửa thì buông đũa, nhỏ giọng nói: "Ăn không nổi nữa, thật lãng phí."
Úc Lê vẫn đang chơi điện thoại, không biết nhắn tin với ai mà cười híp mắt, Lục Cảnh Niên nghe được rõ ràng, dịch chén của mình đến trước mặt anh: "Ăn không hết thì đưa tôi."
Lại thêm một câu: "Đừng bỏ phí."
Dư Tri Ý ngơ ngác, anh nhớ hồi còn nhỏ chỉ có mẹ ăn đồ thừa của anh, sau lớn rồi chưa từng có ai chủ động nói với anh câu, "Ăn không hết thì đưa cho tôi."
"Cái này...!tôi đã ăn dở rồi."

Lục Cảnh Niên gắp một miếng mực viên lên, "Không sao."
Dư Tri Ý sợ hắn ăn quá nhiều, còn thừa 4 viên, gắp hai cái cho Lục Cảnh Niên, còn hai cái tự mình ăn.
Lục Cảnh Niên thật ra cũng không muốn ăn nữa, không phải no mà là ngán, nhưng hắn vẫn ăn hết đồ Dư Tri Ý gắp tới.
9 giờ rưỡi tối, Đàm Vĩ cưỡi một chiếc xe máy điện chạy tới, chở theo Đàm Hiếu Dương, Đàm Hiếu Dương đội mũ bảo hiểm ngồi ở phía sau, trên mũ có gắn một con vịt vàng nhỏ.
Xe còn chưa dừng hẳn, Đàm Hiếu Dương đã trượt từ phía sau xuống, từ xa chạy lại: "Ông chủ Cá, ông chủ Cua, chị Quả Mận, đi nhà Dương Dương ăn thịt nướng!"
"Chạy từ từ," Dư Tri Ý đón được nhóc, "Cẩn thận, đừng để bị ngã."
"Sẽ không đâu, cháu có vịt nhỏ bảo vệ, sẽ không bị ngã, à, đúng rồi, cháu có 5 con vịt nhỏ," Đàm Hiếu Dương lấy từ trong túi ra mấy con vịt vàng, giống như trao tặng giải thưởng chia cho Dư Tri Ý một con, "Con này cho chú, của ông chủ Dư là vịt đội mũ đỏ."
Đàm Vĩ đậu xe xong đi lại, "Đừng để ý đến nó, em tới lấy chút trái cây với đá, nó cứ nằng nặc đòi đi theo, anh Dư mọi người cũng chuẩn bị rồi đi luôn."
"Được." Dư Tri Ý ôm Đàm Hiếu Dương vào trong tiệm.
Đàm Hiếu Dương rất vui vẻ, "Cái này là cho ông chủ Cua, ông chủ Cua nhìn rất ngầu, cho nên mang kính râm, còn con vịt mặc váy này thì cho...!cho anh trai em, còn con vịt cầm gậy gỗ này cho chị Quả Mận."
Mọi người bị chọc cười, Dư Tri Ý hai tay bưng vịt vàng, nói: "Vậy cảm ơn đại gia Dương Dương."
Lục Cảnh Niên lần đầu tiên nhận được món quà nhỏ dễ thương như vậy, có chút cứng ngắc nói: "Cảm ơn Dương Dương."
Đàm Hiếu Dương phẩy phẩy tay, "Không cần khách sáo, ai cũng có phần hết, chị Quả Mận, sao chị không lại lấy."
"Nói bao nhiêu lần rồi, chị là Quả Lê, không phải Quả Mận!"
"Không phải đều giống nhau sao?"
Úc Lê nản chí, cúi người nhận vịt, "Cảm ơn nhóc, nhưng mà tại sao không cho chị con vịt mặc váy? Chị không giống nữ sinh mặc váy sao?"
"Tại anh trai em nói chị là bà đàn ông, mà đàn ông thì không mặc váy, vậy nên váy phải cho anh trai em."
"Đàm Vĩ!" Úc Lê lao tới chỗ Đàm Vĩ, Đàm Vĩ nhanh tay xách thùng trái cây với đá sải bước lên xe, nói với Úc Lê, "Giúp tôi đóng cửa, Dương Dương giao cho mọi người, lát nữa chở nó về nhé, tôi về trước chuẩn bị."

Dư Tri Ý nói: "Chúng ta cũng dọn đồ thôi, anh Niên, giúp tôi bưng thùng hoa kia ra ngoài cửa với."
Lục Cảnh Niên bưng thùng hoa ra, Dư Tri Ý đã viết sẵn trên tấm biển: "Hoa tươi tự lấy, nếu thích hãy đưa chúng về nhà."
Lục Cảnh Niên nhìn một cành hoa đứng thẳng bên trong, cảm giác có chút kiêu ngạo lạnh lùng, hắn kìm lòng không được rút ra, đặt ở trước mũi ngửi.
"Đó là hoa rum, màu hồng nhạt, nhập khẩu từ Hà Lan, chỉ còn một cành, tặng anh."
Lục Cảnh Niên rất thích, tìm một cái bình cắm hoa lên.
Trước tới giờ không cảm thấy mình là người thích hoa, dường như chỉ mới ở chung với Dư Tri Ý mấy ngày ngắn ngủi, một số thứ đã âm thầm thay đổi.
Dư Tri Ý đặt hoa vào quầy giữ tươi, lau sàn nhà, Lục Cảnh Niên phụ trách chơi với Đàm Hiếu Dương, cái gọi là chơi chính là Đàm Hiếu Dương cầm vịt vàng dạo loạn trên đầu hắn.
Úc Lê đóng cửa trễ hơn một chút, ném rác, rửa dụng cụ pha chế, tắt máy khí, làm xong cũng đã 10 giờ.
"Haizz, kiệt sức luôn, chúng ta có thể đi được rồi."
Dư Tri Ý hỏi: "Giờ đi thế nào?"
"Chạy xe điện đi, xe của em mới sạc xong, anh Dư, xe của anh vẫn luôn để ở sân sau đúng không, anh bữa giờ không đi không biết có bị phơi nắng hỏng không nữa."
"Vậy chúng ta đi xe điện, hai xe, em chở Dương Dương, anh chờ anh Niên."
"Được, xe anh chắc vẫn còn điện đúng không."
Dư Tri Ý vào nhà tìm chìa khóa xe, lâu rồi không đi, suýt chút nữa quên mất mình còn có một chiếc xe máy điện, "Chắc là có, lúc trước sạc đầy vẫn chưa đi lần nào."
Xe điện của Úc Lê là một chiếc xe rùa màu hồng nhạt, dựng ở trước cửa tiệm, cô đi trước hai người.
Dư Tri Ý khóa kỹ cửa, dẫn Lục Cảnh Niên đi vòng sang bên trái tiệm của Úc Lê, "Anh Niên hình như lần trước anh nói chưa từng đi xe điện lần nào đúng không."
"Đúng vậy, chưa đi lần nào."
"Vậy tôi chở anh, cho anh một cái mũ bảo hiểm."
Lục Cảnh Niên cầm lấy định đội lên bị Dư Tri Ý ngăn lại, "Có thể có bụi đấy, lấy khăn lau đã."
Anh cầm khăn lau xong mũ bảo hiểm lại đi lau yên xe, Lục Cảnh Niên nghĩ anh dường như luôn là bộ dạng này, dịu dàng cẩn thận.
"Được rồi, còn một thứ cuối cùng, lại đây, đưa vịt của anh cho tôi, tôi gắn giúp anh."
Dư Tri Ý nhìn Lục Cảnh Niên đầu đội mũ bảo hiểm, phía trên còn gắn một con vịt vàng nhỏ, khóe miệng không kìm được vểnh lên.
Lục Cảnh Niên nhìn mình trong kính chiếu hậu, cũng cười theo, "Có phải trông ngốc lắm không?"
"Không phải, rất đáng yêu."
Khuôn mặt bị che hơn phân nửa, trong vẻ thành thục lại lộ nét đáng yêu, loại đáng yêu không hợp với tuổi tác với khí chất, Dư Tri Ý thừa nhận khoảnh khắc này không thể rời mắt khỏi khuôn mặt hắn.
"Đáng yêu sao, vậy chúng ta cùng nhau đáng yêu." Lục Cảnh Niên nói xong cầm một con vịt vàng nhỏ khác dán lên mũ của Dư Tri Ý.
Hai người đàn ông trưởng thành đứng ở góc đường nhìn nhau cười, người đi đường đều ngoảnh lại nhìn.
"Được rồi, đi thôi."
Lục Cảnh Niên ngồi ở yên xe phía sau, phía sau cao hơn phía trước một chút, hơn nữa bản thân hắn cũng cao hơn Dư Tri Ý mấy cm, nhìn từ góc độ của hắn, kính xe phản chiếu khuôn mặt tươi cười của Dư Tri Ý, cơn gió thổi tới, trước mắt là vịt nhỏ lắc lư.
Hắn nhìn trộm Dư Tri Ý trong kính chiếu hậu, Dư Tri Ý cũng đang nhìn trộm hắn.
Dư Tri Ý nghĩ, quả nhiên, hắn cười rộ lên càng đẹp.
Càng đi về phía trước gió càng lớn, rời xa những tòa nhà xi măng sắt thép lạnh lẽo, gió biển tùy ý đánh vào người, nhấc vạt áo sơ mi màu xanh mà Dư Tri Ý đang khoác trên người lên, một cơn gió thổi tới, vạt áo đánh lên mặt Lục Cảnh Niên rót một luồng hương thơm vào trong mũi hắn.
Đó là mùi hương của Dư Tri Ý, là mùi hương của khoảng thời gian dài tắm mình trong những bông hoa.
Là dành dành, ngải tiên, bách hợp, hoa lan, hoa hồng, là mùi hương đặc trưng riêng của Dư Tri Ý.
Lục Cảnh Niên lén lút ngửi mùi hương kia vào sâu trong đáy lòng.
Gió biển mang theo hơi ẩm kéo đến, Dư Tri Ý thả chậm tay lái, hơi quay đầu lại hỏi Lục Cảnh Niên: "Anh tới đây mấy ngày rồi, có phải vẫn chưa ra biển lần nào đúng không?"
"Đúng vậy."
"Muốn đi không?"
Lục Cảnh Niên trả lời trong gió: "Bây giờ sao?"
"Bây giờ!"
Dư Tri Ý tăng tốc, Lục Cảnh Niên nắm chặt khung phía sau xe, đi ngang qua một cột mốc đường, nương theo ánh trăng Lục Cảnh Niên nhìn rõ dòng chữ phía trên: -> Cửa Nam Môn..