Chương 32: 32: Sinh Thần Của Mẹ Phía Sau Buổi Tiệc

Đã Thuộc Về Em Từ Bao Giờ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Còn ba ngày nữa sẽ đế sinh thần của mẹ cô, bà sẽ về nước ngay vào ngày sinh nhật của mình.

Bà là chủ tịch của một tập đoàn đá quý lớn nên sinh nhật của bà được tổ chức rất linh đình mọi năm tại biệt thự của gia đình cùng với sự góp mặt của rất nhiều người quyền quý, các lãnh đạo và những đại gia tiếp tăm.

Năm nay cô là người quản lý sắp xếp mọi việc về bữa tiệc để sinh nhật của mẹ cô được diễn ra tốt đẹp nhất.

Ngày sinh nhật của mẹ cô đến, cô cùng mọi người trong đó có cả Vĩnh Ân đến sân bay đón mẹ cô.

Vừa nhìn thấy anh, bà đã mỉm cười đôn hậu:
- Con là Vĩnh Ân đúng không?
- Dạ phải, sao dì...à sao mẹ biết con là Vĩnh Ân?_ Anh có chút bối rối.
- Vì mẹ nghe những người trong nhà nói mấy tháng gần đây Lam nó đưa một nam thần về nhà...
- Con có thấy nam thần gì đâu chứ? _ Cô nhíu mày nhìn anh.

Bà véo nhẹ mũi cô:
- Con bé này thiệt là...người ta đẹp trai như vậy mà con không thừa nhận.

- Mẹ mới gặp ảnh lần đầu mà mẹ binh ảnh rồi._ Cô nũng nịu.

- Mẹ nói sự thật thôi mà.
- Bỏ qua chuyện đó đi...hôm nay là sinh nhật mẹ mà, đảm bảo về nhà mẹ sẽ bất ngờ.
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Vừa bước chân vào cổng biệt thự, mẹ cô đã vô cùng ngạc nhiên khi toàn bộ khoảng sân được bố trí đẹp thơ mộng như trong truyện cổ tích, sân khấu được bày trí lộng lẫy, khéo léo với nhiều loại nhạc cụ như đàn tranh, trống, piano, đàn violong...vừa nhìn đã bị cuốn hút.

Gần đến giờ đón khách đến dự tiệc, anh khoác trên mình bộ vest màu đen trông cực kỳ lịch lãm và tuấn tú hết phần người khác.

Chờ khá lâu mà vẫn chưa thấy cô bước ra, anh nóng lòng gõ cửa phòng nhưng không thấy cô trả lời.

Anh vội mở cửa bước vào thì trước mắt anh là một nữ thần khoác trên mình chiếc đầm xòe với họa tiết trang nhã hở lưng tuyệt đẹp, cô đang ngồi tren ghế sofa, gương mặt xinh đẹp mê đắm lòng người đang suy tư nhìn ra cửa sổ.
Anh bước đến bên cô, khẽ đưa tay vuốt lên mái tóc xoăn dài mềm mượt...
- Thục Tâm, sao trông em suy tư vậy?
Cô nhìn anh mỉm cười nhưng nụ cười rất gượng gạo:
- Em có sao đâu! Tới giờ rồi phải không? Mình ra ngoài thôi anh.

Nói rồi cô chậm rãi đứng dậy bước nhẹ nhàng ra ngoài, anh ôm lấy eo cô cau mày:
- Em giấu anh chuyện gì đúng không?
Cô xoay người lại bối rối nhìn thẳng vào mắt anh.
- Em làm gì có chuyện giấu anh...
- Em không giấu được anh đâu Tâm, nói anh biết đi, em bị làm sao...
- Em...em _ Cô không dám nhìn vào mắt anh.

- Nếu em không nói, anh không để em ra ngoài!_ Anh nâng cằm cô lên nhìn vào mắt cô.
**Chương 54**
Cô nhất quyết nói với anh rằng không có chuyện gì rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Anh lo lắng đi theo ngay sau cô.

Trước buổi tiệc linh đình mới bắt đầu, một người con gái xinh đẹp như tiên nữ lạc vào chốn nhân gian khẽ khàng cất bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng từ trên lầu bước ra ngoài.

Tất cả mọi người đang có mặt không thể rời mắt khỏi cô, vóc dáng của cô vẫn thon thả quyến rũ và bụng vẫn còn khá phẳng lì lại thêm phần cô lựa chọn chiếc đầm hết sức tinh tế nên không ai có thể nhận ra được cô đang mang thai.

Hàn phu nhân vui mừng nắm lấy tay cô giới thiệu với tất cả quan khách về cô con gái xinh như thiên thần của bà.


Gần hai năm nay bà chưa công khai chuyện tìm được con gái ruột vì bà không muốn báo chí khai thác quá sâu vào cuộc sống cá nhân của bà và hơn nữa bà không muốn cô cảm giác không thoải mái khi bỗng nhiên bị nhiều nhà báo đưa tin.

Mẹ cô muốn cô dần quen với cuộc sống thượng lưu rồi mới công khai mối quan hệ mẹ con cho nhiều người biết, ngày sinh nhật của bà hôm nay là lúc thích hợp để nói ra mọi chuyện trước truyền thông.

Đình Luận và Bá Kỳ phấn khởi khi nhìn thấy cô, họ vội bước đến nắm tay cô trước sự ngưỡng mộ của những người có mặt tại đó về mối quan hệ cũng như ngoại hình nổi trội của họ.

Bữa tiệc đang diễn ra rất tốt đẹp, cô cầm ly rượu trên tay, quý phái nâng ly cùng các vị khách, những chàng trai say mê cô, rất nhiều chàng ngỏ ý muốn theo đuổi nhưng cô đều lãng sang chuyện khác, anh luôn đứng khá gần cô để quan sát, anh rất muốn đến bên cô để nói cho những người đàn ông kia biết rằng cô là vợ của anh.

Một doanh nhân người Mĩ chuẩn soái ca đến trò chuyện cùng cô.
- You are the most beautiful girl Ive ever met.

( Em là cô gái đẹp nhất tôi từng gặp).
- Thank you for the compliment, it was great.

( Cám ơn lời khen, nó thật tuyệt vời.)
- After today, can you give me an appointment? ( Sau hôm nay, em có thể cho tôi một buổi hẹn?)
- I would be happy if the appointment was for the job! ( Tôi sẽ rất vui nếu buổi hẹn đó dành cho công việc.) _ Cô từ chối khéo léo.
Chàng doanh nhân tỏ ra rất thích cô, họ trò chuyện cùng nhau vui vẻ trong khi có một ngọn lửa ghen đang bùng cháy lặng lẽ.

- Thục Tâm giỏi ngoại ngữ thật! _ Bá Kỳ bước đến bên cạnh Vĩnh Ân.
- Cô ấy thạo tiếng anh như vậy thì đâu cần gì tôi dạy nữa!_ Anh cau mày cho tay vào túi quần.

- Con dạy tiếng anh cho Thục Tâm? _ Đình Luận vừa ngạc nhiên vừa nhâm nhi ly rượu trên tay.

- Cô ấy bảo cô ấy không quá giỏi về giao tiếp nên con nói sẽ dạy cho cô ấy.

_ Anh ngây người.

- Con bé chọc con đó! Chú đã mấy lần cùng cô ấy đi ký đồng với người nước ngoài nên chú biết rất rõ trình độ tiếng anh của Song Lam, phải nói là xuất sắc! _ Luận vỗ vai anh.

Mặt anh lúc này đen lại, anh nghĩ thầm:
- Em được lắm Thục Tâm, để xem anh trừng trị em như thế nào...
Trong bầu không khí đầy náo nhiệt hòa quyện cùng tiếng nhạc du dương êm ái, có cả bao nhiêu là thức ăn ngon, rượu quý, thật khiến người ta không muốn buổi tiệc đi đến hồi kết.

Đang ngồi thưởng thức rượu quan sát thiên thần của anh thì anh bỗng thấy cô bước vào phía trong nhà, trông cô vội vã như đang sợ người khác chú ý.

Anh nhanh chóng đi theo cô, cô đi vào phòng đóng cửa lại, anh thấy có điều gì đó không ổn vội gõ cửa nhưng cô không trả lời, anh lo lắng mở cửa vào thì thấy tay cô đang nắm chặt lấy ga giường nhíu mày gương mặt tỏ rõ sự đau đớn.

Anh hốt hoảng bước đến ôm cô vào lòng, người cô lạnh như băng khiến anh không khỏi sửng sốt...
- Em sao vậy Thục Tâm? Em đau ở đâu hả? Em ráng chịu một chút, anh gọi cấp cứu, em sẽ không sao đâu!
Anh vừa lấy điện thoại ra thì cô lập tức ngay cản anh bấm số.
- Đừng gọi! Em xin anh...đừng....