Chương 7: Lý do hắn bị giết

Cưới Chồng Ma

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bà lên tém rèm cửa, kéo chăn gọi tôi dậy, tôi lơ mơ ngồi dậy tóc rối xù còn ngáp vài cái thật dài làm mất hình tượng của một đứa con gái.

"Mau tắm rửa thay đồ đi với mẹ".

Bà nói xong nhìn lướt qua tôi rồi đi ra khỏi phòng, tôi ngẩn ngơ nhìn ra cửa, đi đâu cơ? Tôi không quan tâm lắm nên làm theo lời bà mà không hỏi lí do.

Tít...tít...

Tôi cầm điện thoại lên xem là giáo viên nhắn tin thông báo nghỉ vài ngày, tôi thở dài đi theo mẹ tới một căn nhà nhỏ sâu thẳm tít trong con hẻm lối mòn, tầm hai mươi mét cả ngang lẫn dọc, trong phòng có một người phụ nữ trung niên ngồi nhắm mắt, phòng màu đỏ rực như màu máu, theo kinh nghiệm xem phim ma lâu năm như tôi thì đây là phòng của một thầy trừ tà.

Chả phải bà bảo không tin vào tâm linh sao? Lôi tôi đến ba cái nơi tối đen này làm gì?.

Mẹ níu tay áo tôi giật giật, hất cằm về phía thầy ý bảo tôi chào.

"Con chào thầy".

Tôi chiều theo ý mẹ, khom người chào theo lời mẹ tôi, tôi không thích mấy chỗ này cho lắm, tôi liên tục đảo mắt xem căn phòng.

"Dạ con nghe danh thầy đã lâu hôm nay mới được gặp thầy, con muốn thầy xem con gái của con có bị vong theo không ạ".

Bà ngồi quỳ xuống thể hiện lòng thành kính, bà thấy tôi ngơ ngơ đứng nhìn xung quanh liền kéo mạnh, suýt chút nữa là tôi ngã nhào xuống thềm nhà.

"Con không sao chứ? Mẹ xin lỗi mẹ kéo hơi mạnh".

Tôi lắc đầu, bà yên tâm mà quay về phía thầy.

Người phụ nữ này mở mắt ra nhìn tôi một lượt rồi chầm chậm nói.

"Con bé bình thường, không có màu đen xung quanh nên không có vong nào theo quấy rầy cả".

Khi người phụ nữ này nhìn tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ là hơi mất tự nhiên, khi người phụ nữ này nói là không ai theo nên tôi cũng nhẹ nhõm, hắn cũng không hại gì tôi nên tôi cũng chẳng muốn đụng chạm gì hắn, do gia đình tôi chạm vào nơi ăn ngủ của người ta trước.

Tôi nhìn người phụ nữ với ánh mắt hơi nghi ngờ, có ma theo ám nên tôi mới thành như thế này mà nói không có vong theo? Có phải mẹ gặp phải thầy dỏm rồi không?.

"Dạ thầy xem kỹ giúp con, con bé dạo này hay chạy ra hét lớn với con là trong nhà có ma".

"Theo kinh nghiệm hai mươi năm của tôi chắc chắn là không có vong nào theo hoặc do con bà mệt mỏi nhìn gà ra vịt thôi".

Bà cũng im lặng không nói gì thêm, bà đặt một ít tiền lên bàn rồi thành tâm chào người phụ nữ đó về, trên đường về bà chốc chốc lại nhìn tôi.

"Mặt con có dính gì ạ?".

Tôi sờ khắp nơi trên khuôn mặt, ngoài sự mịn màng của làn da thì chả dính gì sất.

Bà lắc đầu lo lắng hỏi tôi.

"Con thật sự có thấy ma không?".

Tôi nặn một nụ cười méo xệch.

"Do cơ thể con mệt mỏi mới nhìn gà ra vịt như lời thầy nói, con xin lỗi vì làm mẹ lo lắng".

Tôi mở cửa xe cúi đầu chào tạm biệt bà rồi bước vào nhà, hôm nay họ đi công tác xa nhà, tranh thủ kịp chuyến bay mà ký hợp đồng với đối tác làm ăn.

Mới bước vào nhà điều đầu tiên là xuống tầng hầm để gặp hắn ta, đứng giữa phòng tôi ôm hai bả vai xoa xoa cho bớt lạnh, lạnh dọc sóng lưng, tôi không kịp hiểu chuyện gì thì hắn bất thình lình xuất hiện bóp cổ tôi giơ lên cao, tôi nghẹt thở vùng vẫy cố gắng thoát khỏi như chú cá bé nhỏ muốn bỏ trốn dưới lưỡi dao sắt bén.

Máu ở cổ tay tôi rơi xuống thềm nhà tạo ra âm thanh kinh dị trong không gian tĩnh lặng như tờ, hắn ném tôi sang một bên, trên tay hắn dính máu, hắn đưa mũi ngửi.

"Đúng là máu của cô rất đặc biệt, thềm nhà mà máu của cô có thể làm mềm ra thì có thể được việc rồi".

Tôi bị hắn ném sang một bên liền hít lấy hít để, cơn đau bị cắt ở tay liền chạy thẳng lên não làm khuôn mặt của tôi trở nên khó coi, sau một phút cổ tay tôi lành lại như chưa từng bị cắt. Điều này tôi phát hiện lúc bé, tuy thời đó hoảng sợ nhưng lớn rồi cũng quen dần điều siêu nhiên ấy.

"Tôi muốn biết tại sao anh ở đây mà không chịu siêu thoát".

Tôi khó khăn bò lên giường ngồi.

Hắn đột nhiên cười phá lên, tôi vì nụ cười đó mà giật mình.

"Tôi bị nhốt thì siêu thoát kiểu gì?".

Không phải do tôi vô cảm mà không biết buồn hay sót dùm người khác nhưng câu hắn vừa nói tôi nghe thấy hơi buồn cười, tôi nén cười không để bật thành tiếng hỏi tiếp.

"Anh có thể nói rõ hơn không?".