Chương 39-40: Sự cố đêm Nguyên đán

Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trùng Sinh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cuối cùng người phụ nữ kia có đi tìm hai người Chung Đề hay không Ngô Thần không biết. không biết, nói tóm lại là cô ta không có tới tìm Âu Dương Hiên là tốt rồi.

Tiệc tối là được tiến hành ở sảnh lớn của khách sạn Bên trong đại sảnh dựng lên một cái sân khấu nhỏ, ở bên dưới xếp hàng dãy ghế để ngồi. sau khi ăn tối xong xuôi mọi người sẽ sang bên này cử hành lễ luôn.

Bữa tiệc này thuộc thể loại tự thân vận động, tất cả mọi người phải tham dự. Đây là đương nhiên, đến ba lão tổng của công ty còn  biểu diễn  tiết mục , nhân viên bọn họ làm sao dám ngồi không mà xem chứ.

Ngô Thần hôm nay cố ý mời  Đường Vũ đến đây giúp mình trang điểm,cô còn  chuẩn bị  hai bộ lễ phục để thay đổi, buổi tiệc tối cô và Chung Đề phối hợp chủ trì.

Có thể đó là nguyên nhân mà người phụ nữ kia kiên quyết đòi làm người dẫn trương trình đi. Dù sao có thể dẫn cùng nhau, có khi sau buổi tiệc lại phát triển thêm chuyện gì đó ngoài khả năng thì sao nào. Nhưng những việc này trong mắt của Ngô Thần là không có ý nghĩa .

“Thưa các vị khách quý, nhân viên nữ, nhân viên nam của toàn thể công ty, hoan nghênh mọi người đã tới chung vui đêm hôm nay.” Tiếng vỗ tay vang lên ~

“Tiếng chuông báo hiệu một năm mới sắp vang lên, bánh xe thời gian để lại thêm một  dấu vết thật sâu  . Cùng với ánh mặt trời ấm áp, tết nguyên đán 2007 đúng hẹn mà tới; ••••••”

Nói xong lời mở màn, bởi vì Chung Đề đã ở trên mặt làm chủ trì,người  mở màn đọc diễn văn chỉ có thể là Trương Dã hoặc là Âu Dương Hiên. Nhưng là Âu Dương Hiên bởi vì còn vẫn làm  chỉ huy phía sau, cho nên điều quang vinh này được quang giao cho  đồng chí Trương Dã.

Ngô Thần đợi trước khi tiết mục của ba người  Âu Dương Hiên bắt đầu thì đi thay lễ phục, bởi vị cô muốn xem trọn vẹn tiết mục của người Âu Dương Hiên.

Ngô Thần kéo Đường Vũ đi vào phòng thay quần áo bên cạnh. Nhưng đã tìm rất lâu rồi cô vẫn không tìm được bộ lễ phục thứ hai của mình đâu.

“Em xác định nhớ đúng là em để đồ ở đây không đó?” Đường Vũ ở chỗ này hỏi một câu lần thứ N, cũng không tìm được bộ lễ phục kia của Ngô Thần.

“Đương nhiên rồi, bằng không quần áo của em còn có thể chạy đi được sao.” Ngô Thần bây giờ sốt ruột đứng nhìn giờ sắp đến tiết mục của ba người Âu Dương Hiên rồi , nhưng cô lại không biết được đồ của mình chạy đi đâu.

“Thế này là thế nào?” Đường Vũ ở trong thùng rác tìm được bộ lễ phục màu  phấn lam của  Ngô Thần  . Vạt trước của lễ phục bị xé rách, thân váy còn có những vết cắt thật to.

“Đây là ai làm chứ.” Ngô Thần còn chưa phát giận, Đường Vũ  đã khí thế bừng bưng mà quát lên ầm ầm.

Học sinh nghệ thuật vốn tình tình rất kiêu ngạo. Đường Vũ từ nhỏ muốn gió được gió muốn mưa được mưa , bây giờ nhìn thấy em gái nhỏ của mình bị người ta chơi xấu sau lưng, cô không cáu lên mới là kỳ quái đó.

Ngô Thần tự hỏi , trừ người phụ nữ đáng ghét kia ra thì làm gì còn ai vào đây nữa.

“Em biết là ai rồi à?” Đường Vũ nổi giận đùng đùng  hỏi Ngô Thần.

“Ừm, cũng đã biết đại khái.” Ngô Thần liếc liếc mắt nhìn lễ phục trong tay Đường Vũ, tuy nói bộ váy này không hề rẻ, ở trong mắt của Ngô Thần cũng không đáng để quan trọng . Cô chỉ nghĩ đến rằng không ngờ mình ở công ty của Âu Dương Hiên  lại bị người ngáng chân như thế, mình cũng chả phải thánh nhân, cũng sẽ bực mình.

“Để chị gọi cho Ma Giai!” Đường Vũ kéo Ngô Thần ra ngoài để đi tim người kia.

“Chị gọi Ma Giai làm gì? Chị ấy bây giờ làm gì có thời gian. Em biết là ai , chờ em xác nhận lại sau đó sẽ cho chị đi tìm cô ta nhé.” Ngô Thần giữ chặt tay Đường Vũ, bây giờ quan trọng nhất là tìm được lễ phục thay thế.

“Nếu không quần áo của em bây giờ thì làm sao đây, thôi khỏi đổi luôn.” Ngô Thần bị Đường Vũ lôi kéo lại đại sảnh yến hội. Khi Ngô Thần đi vào  thì ba người kia đã diễn được một lúc rồi . Chỉ nghe thấy Chung Đề ở bên trên tay cầm vàng dụ dỗ  Trương Dã nói “Phá bàn giới, chân chính  phá bàn giới a. Phá bàn, bàn tử phá vài lần, không phải một lần, là hơn mười lần a. Còn do dự cái gì chứ , mười đồng tiền, anh không mua thì chịu thiệt, mười đồng tiền anh mua không được mưu ••••••” chỉ thấy nhân viên bên dưới ha ha ầm ỹ.

Đường Vũ cũng ôm Ngô Thần ha ha  mà cười, “Không nghĩ được ba người này lại còn có cả khả năng này, kịch bản này là ai viết vậy, giỏi thật.”

“Cám ơn ngài đã khích lệ.” Ngô Thần cũng không có gì ngượng ngùng , trực tiếp cảm ơn  khích lệ của Đường Vũ  .

“Ôi chà, khi nào thì ngài đây cũng có thế làm được như thế này nha.”

“Đi thôi.” Ngô Thần kéo Đường Vũ đi đến bên dưới chờ ba người kia chuẩn bị đi xuống.

Âu Dương Hiên nhíu mày nhìn thoáng qua Ngô Thần, “Sao em còn chưa thay quần áo?”

Những lời này lại đem  lửa giận của Đường Vũ  bốc lên, “Nhị ca, người của công ty các anh gan cũng to lắm cơ, dám phá hỏng hết lễ phục của Ngô Thần . một công ty luật mà lại có thể xảy ra được vụ việc này, đây là kiểu gì thế!” May mắn chỗ này cách khá xa chỗ những người khác, nếu không bằng cái cổ họng này của Đường Vũ tất cả mọi người trong sảnh nhất định sẽ nghe được.

“Ai làm như thế này?” Âu Dương Hiên nghe thế, mặt cũng đen đi.

Trương Dã cùng với Chung Đề cũng nghiêm túc hơn, “Tiểu Thần, chuyện này nếu là người trong công ty,thì đừng nể mặt bọn anh, cứ bảo để anh xử lý.” Chung Đề lần đầu tiên ở trước mặt Ngô Thần nói chuyện nghiêm túc  như vậy, luật sư không hổ là luật sư, chuyện xảy ra như vậy rồi mà nói chuyện vẫn còn có vẻ như là đàm phán.

“Vâng, em biết rồi. Nói như thế nào cũng phải cho ba người bọn anh chút mặt mũi không phải sao?” Ngô Thần cười cười. Mình làm với Âu Dương làm thì khác gì nhau à, có lẽ nếu là mình xử lí thì ít ra còn là đàn bà với nhau.

“Thần Thần, nói cho chị biết là ai. Về sau chị đây gặp một lần đánh một lần.” Đường Vũ lôi kéo tay Ngô Thần muốn cô ra xác nhận người đó là ai.

Ngô Thần nở nụ cười, “Chị là lưu manh a? Gặp người một lần đòi đánh người một lần. Đã nói cho ba anh ấy mặt mũi, chúng ta sẽ không nói gì nữa chị nói đúng không?”

Đường Vũ không cam lòng  bĩu môi, “Em cũng đã nói thế rồi thì chị còn gì mà nói nữa.”

Ngô Thần vốn là không phải là người mềm lòng, chỉ là những người trước kia cũng không trêu chọc cái gì quá đáng đến cô, cô cũng sẽ không nói thêm gì nữa. Nhưng nếu cô ta muốn tổn thương tới mình, thì cũng đừng trách cô chứ .

Hôm nay nữ nhân kia dám phá nát bộ đồ của cô, nếu còn lần sau nữa cô ta còn dám làm những hành động nào cô không chắc chắn được. Đối với những người như thế, Ngô Thần tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy. Nếu bọn Âu Dương Hiên muốn tiếp nhận, vậy Ngô Thần sẽ giao cho bọn họ. Ba người họ cũng chả phải những người nhân từ, Ngô Thần tin tưởng bọn họ sẽ giải quyết tốt hơn cô nhiều.

Chuyện này xảy ra làm cho bọn họ cảm thấy hết hứng thú, nhưng lại không phải lỗi của những nhân viên khác, ba người kia và Ngô Thần không thể bỏ nhân viên ở lại đây mà đi về được. Bọn họ vẫn quy củ điều hành cho đến khi kết thúc, “Đạp  nhịp thanh xuân  , chúng ta đi tới  mùa xuân, một đường múa ca, một đường cười nói, vạn vật ở đầy trời phong tuyết trung vui vẻ chờ đợi. ••••••”

” Vào năm mới này, chúng ta chắc chắn sẽ có rất nhiều công việc phải hoàn thành, có rất nhiều nhiệm vụ phải làm, chúng ta hãy cũng nhau khiêu chiến với một năm mới sắp đến nào. Chúc các bạn một năm mới vạn sự như ý, Tiệc đón năm 2007 đến nay là kết thúc rồi, các bạn a, hẹn hặp lại.”

Sau khi kết thúc, ba người Âu Dương Hiên lôi kéo Ngô Thần đến phòng thay quần áo đêm bộ lễ phục bị cắt nát kia cầm trở về. Âu Dương Hiên nói rằng những người như thế mà nói, là quan trọng nhất chính là có chứng cớ.

Nếu đã làm tổn hại đến Ngô Thần như vậy , Âu Dương Hiên một chút cũng sẽ không nương tay . Ngô Thần bình thường luôn quấn quít lấy mình,nhiều việc anh để cho cô tự mình giải quyết, nhưng  lần cô xử lí vô cùng không thông minh.

Lần trước khi người kia ngăn Ngô Thần lại , vừa lúc Âu Dương Hiên đứng ở góc khuất ngay đó, nhưng anh cảm thấy chuyện này  không thích hợp để mình nhúng tay, nhưng  hôm nay cô ta thế nhưng lại dám làm ra chuyện như vậy, vậy anh sẽ không tha thứ nữa. bất kỳ một ai làm tổn thương đến Ngô Thần, Âu Dương Hiên cũng không cho phép ở lại bên cạnh Ngô Thần.

“Người phụ nữ này chắc là coi trọng anh hả?” Sau khi đưa Đường Vũ trở về trường, Âu Dương Hiên và Ngô Thần mới cùng nhau trở về nhà.

“Hả?” Âu Dương Hiên không rõ tại sao Ngô Thần lại nói những lời này.

“Kỳ thật lần trước cô tới tìm em đã khiến cho em có chút nghi hoặc rồi, có lẽ nguyên nhân chân chính hẳn là vì anh đi?” Khi người phụ nữ kia đến tìm cô, cô đã cảm thấy kỳ quái, theo lý mà nói, nếu là vì chuyện công việc, cho dù là tranh giành một chức vị, cũng sẽ không dùng phương pháp như vậy. Nếu suy đoán thêm ra hẳn là còn vì có chuyện gì đó khác .

Mà Ngô Thần chưa bao giờ  gặp cô ta, như vậy khả năng duy nhất  chính là từ Âu Dương Hiên .

Âu Dương Hiên lúc này chỉ có thể hợp thời  mà im lặng, càng nói càng sai, không nói cũng sai, cứ im có khi lại còn bảo trì được tính mạng.

Hai người cứ lặng im như vậy, Ngô Thần cũng  không có nói cái gì nữa. Cô nói vậy cũng chỉ để phát tiết bực dọc trong lòng một chút thôi, nếu bởi vì nữ nhân đâu đâu kia mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người bọn họ , vậy thật không đáng giá chút nào.

Âu Dương Hiên lẳng lặng  lái xe, mà trong đầu vẫn còn suy nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào đây. Trong công việc của bọn họ không tránh được những chuyện như vây, bọn họ cũng vẫn còn cần người đi xã giao, Âu Dương Hiên nghĩ nếu không liền thay đổi một chút  đi.