Chương 13: Thích một người chỉ cần một khoảnh khắc

Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kỳ Mặc Vũ về đến phòng thì không thấy Tô Giai Nghê đâu cả, có lẽ là chưa về. Đúng lúc này điện thoại vang lên, Hồ Nhã Hinh cuối cùng cũng chịu gọi lại.

"Đêm qua thế nào rồi? Có phải có thu hoạch lớn không? Đừng quên cảm ơn mình nha."

Kỳ Mặc Vũ còn chưa nói gì thì đã nghe tiếng Hồ Nhã Hinh không ngừng đòi khen thưởng. Kỳ Mặc Vũ hít vào một hơi: "Hồ Nhã Hinh!"

"Không phải cậu nói chiếu cố mình sao? Cậu lại đem mình quăng đến chỗ Khuất lão sư, hại mình mất mặt. Cậu xem mình phải tính sổ với cậu thế nào đây?"

Giọng Hồ Nhã Hinh trở nên yếu ớt, quay sang cầu cứu Tô Giai Nghê đang còn bên cạnh: "Bà cô ạ, cả hai người đều uống say, mình một mình làm sao chăm sóc ổn thỏa, giao cho Khuất lão sư không phải tốt hơn sao? Người ta tìm đến cửa muốn giúp đỡ, ngại gì không tận dụng. Đúng không Giai Nghê?"

Kỳ Mặc Vũ liền nghe tiếng Tô Giai Nghê phụ họa: "Phải, phải, chính là như vậy."

Lời giải thích này của Hồ Nhã Hinh khiến Kỳ Mặc Vũ khó lòng bắt bẻ, nhưng mà nàng vẫn phải cảnh cáo Hồ Nhã Hinh: "Lần sau đừng hòng rủ mình đi uống rượu."

Hồ Nhã Hinh vội vàng đánh trống lảng: "Được rồi, nhưng mà tối qua thế nào? Có hấp dẫn không? Chúng mình thật tò mò nha."

"Hấp dẫn cái đầu cậu."

Kỳ Mặc Vũ đáp.

Hồ Nhã Hinh lộ rõ vẻ thất vọng: "Vậy a, nếu vậy thì thật đáng tiếc. Xem ra phải tìm cơ hội khác."

Kỳ Mặc Vũ nghe thế liền nghẹn họng, đúng là không biết hối cải mà: "Cậu đừng có làm bừa, mình sẽ cho cậu biết tay, có hiểu không?"

Hồ Nhã Hinh nghe thế liền cười hì hì rồi cúp máy: "Chuyện đó tính sau, haha."

"Hồ Nhã Hinh, Nhã Hinh..."

Âm thanh tút tút vang lên, Kỳ Mặc Vũ đành bất lực thở ra một hơi. Người bạn Hồ Nhã Hinh này của nàng đúng là mãi không chịu lớn.

===

Năm nay Tết Nguyên Đán rơi vào hạ tuần tháng 1, kỳ thi học kỳ cũng đã kết thúc. Vốn định ở lại Bắc Thành thêm mấy hôm nhưng ba mẹ Kỳ đã thúc giục nàng trở về, còn chỉ định tài xế đến tận ký túc xá đón.

Tác phong làm việc này Kỳ Mặc Vũ cũng đã quá quen thuộc, mấy tháng qua để nàng tự do bay nhảy tại đây cũng xem như là đã nhượng bộ mấy phần. Thế nên nàng đương nhiên phải nể mặt. Dù sao ở lại thì cũng không thể gặp Khuất Tĩnh Văn, thôi thì về sớm còn hơn.

Kỳ Mặc Vũ đề nghị Tô Giai Nghê cùng về với mình để đỡ tốn thêm chi phí, nhưng Tô Giai Nghê muốn ở lại làm thêm mấy ngày, tranh thủ thời gian nghỉ. Vả thời điểm cận Tết lương sẽ cao hơn, cô có thể có thêm chi phí sinh hoạt cho học kỳ tiếp theo.

Kỳ Mặc Vũ nghe vậy cũng không miễn cưỡng, nàng đành trở về một mình. Khoảng cách từ Bắc Thành đến Vĩnh Thành không xa, Kỳ Mặc Vũ cũng không mang theo quá nhiều hành lý. Đồ đạc ở nhà nàng không thiếu, chỉ xách theo mấy thứ cần thiết là đủ.

Kỳ Mặc Vũ không quên bảo tài xế chạy mấy vòng, ghé vào các cửa hàng nổi tiếng mang một ít đặc sản Bắc Thành về cho ba mẹ. Là quan tâm cũng được, là lấy lòng cũng không sao. Nhưng bổn phận của người con nàng chắc chắn không thể quên.

Bánh xe lăn đều trên đường nhựa, cảnh vật cũng dần trở nên quen thuộc. Kỳ Mặc Vũ tựa vào cửa xe, lắng nghe âm thanh phát ra từ điện thoại. Đây là ca khúc lần trước Khuất Tĩnh Văn đã mở khi chở nàng về.

"Tiểu Vũ, đang nghĩ gì thế? Nếu mệt có thể ngủ, một lát nữa là đến rồi."

Chú Trần là tài xế nhà họ Kỳ, mấy năm qua đều do ông phụ trách đưa đón Kỳ Mặc Vũ đến trường, xem nàng như con cháu trong nhà, vô cùng thân thuộc.

"Con đang nghĩ ba mẹ dạo này có còn bận rộn như lúc trước không?"

Trong câu hỏi vốn đã có câu trả lời. Thật ra thứ Kỳ Mặc Vũ đang nghĩ đến trong đầu không phải là ba mẹ Kỳ mà chính là nữ nhân họ Khuất nào đó.

Chú Trần cười khà khà: "Ba mẹ con bây giờ xem ra còn bận hơn trước, lần này con về nhớ bắt họ nghỉ ngơi đó."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu. dù sao cũng sắp tới Tết, nghỉ ngơi là chuyện nên làm.

Cuối cùng thì Kỳ Mặc Vũ cũng không có ngủ.

Xe rất nhanh rẻ vào cổng lớn nhà họ Kỳ, căn nhà này nàng cũng đã ở được mười năm, đôi khi lại cảm thấy nó quá rộng lớn.

Nhưng mà Kỳ Mặc Vũ cũng không thể phủ nhận, cảm giác được trở về nhà đúng thật là vô cùng thoải mái. Ở đây có những điều nàng quen thuộc cũng có những người luôn sẵn sàng che chở nàng.

Thái Vịnh Nghi hôm nay không đến công ty, bà ở nhà đợi Kỳ Mặc Vũ trở về, nhân tiện kêu dì Phó chuẩn bị thêm ít món ăn và thu dọn phòng ngủ.

Cứ cách ngày dì Phó lại dọn, nhưng hôm nay đặc biệt cẩn thận hơn một chút.

Kỳ Mặc Vũ vào nhà thấy mẹ đang ngồi chờ sẵn ở phòng khách thì có hơi bất ngờ, dù sao thời gian này Thái Vịnh Nghi sẽ luôn ở công ty.

"Mẹ, con về rồi. Con nghĩ đến tối mới được gặp ba mẹ a."

Thái Vịnh Nghi ngoắc ngoắc Kỳ Mặc Vũ: "Lại đây."

"Đúng là tối mới có thể gặp, ba con tối mới về."

Kỳ Mặc Vũ đi đến chỗ bà, nghe xong liền bật cười: "Hôm nay mẹ còn biết nói đùa."

Thái Vịnh Nghi bảo Kỳ Mặc Vũ xoay một vòng để bà đánh giá. Mấy tháng xa nhà, Kỳ Mặc Vũ đã trông rắn rỏi, thành thục hơn. Bớt đi bộ dáng bá đạo cùng nổi loạn ngày nào.

"Gầy đi rồi, có ăn uống đầy đủ không?"

Kỳ Mặc Vũ nghe Thái Vịnh Nghi quan tâm hỏi han thì thụ sủng nhược kinh*, mẹ nàng hôm nay uống lộn thuốc rồi sao?

*Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thương mà sinh ra lo sợ

Nội tâm Kỳ Mặc Vũ tuy ấm áp nhưng da thịt tự dưng nổi da gà, nàng kéo ra một nụ cười tinh nghịch, thuận nước đẩy thuyền: "Không phải là do học hành quá vất vả hay sao? Mẹ xem, còn không có thời gian nghỉ ngơi a."

Lời than vãn này của Kỳ Mặc Vũ cũng quá thương tâm đi, nhưng mà Thái Vịnh Nghi bỗng dưng lại trở mặt: "Mẹ thấy là con ham chơi không có thời gian nghỉ ngơi thì có. Đừng để sau bốn năm không thể ra khỏi cổng Hoa Đại."

"Này cũng oan quá rồi, con đúng thật là học hành chăm chỉ nha. Nhất định có thể tốt nghiệp."

Thái Vịnh Nghi nghe nàng nói thế mới cất đi khí thế hung dữ, cất đi ánh mắt nhìn thấu hồng trần.

"Phải rồi, con có mang về một ít đặc sản Bắc Thành cho ba mẹ, chú Trần, dì Phó dùng thử."

Kỳ Mặc Vũ vừa nói vừa mở balo đem mấy thứ sáng giờ mình tìm được quăng lên bàn. Thái Vịnh Nghi ngồi đó quan sát, đúng là không tin được...

"Con còn biết mua mấy thứ này, có bị người ta dụ không?"

Từ khi Kỳ Mặc Vũ ra đời, chưa bao giờ thấy nàng có biểu hiện biết quan tâm ba mẹ như thế này, Thái Vịnh Nghi không khỏi sinh ra chút hoài nghi.

"Làm gì có a. Là do con gái đã trưởng thành rồi nha."

Vả lại gần người lễ nghĩa ít nhiều cũng có ảnh hưởng.

Lời này Kỳ Mặc Vũ không có nói ra.

Thái Vịnh Nghi tạm tin tưởng tấm lòng này của con gái,, bà kêu dì Phó mang vào trong xem thử, có thứ gì ăn được thì mang ra trước một ít.

"Mẹ đã kêu chị Phó dọn phòng, lên đó nghỉ ngơi tắm rửa đi. Đợi ba con về có thể ăn cơm."

Đúng là thời gian vẫn còn sớm, vừa đủ để Kỳ Mặc Vũ tắm rửa rồi ngủ một giấc. Tuy đoạn đường không quá xa nhưng ngồi xe cũng có chút mệt mỏi, vả lại từ sáng nàng đã phải chạy tới chạy lui khắp Bắc Thành.

"Vậy con lên trước đây."

Vẫn là căn phòng quen thuộc, đã mấy tháng không về, bước vào liền có chút xúc động. Kỳ Mặc Vũ quăng balo qua một bên, đặt lưng xuống chiếc giường mềm mại, nhắm mắt không biết nghĩ gì.

Hôm nay thật ra nàng rất muốn nhắn tin cho Khuất Tĩnh Văn thông báo rằng mình đã về Vĩnh Thành nhưng cứ soạn rồi lại xóa.

Bình thường nếu nàng tìm đến Khuất Tĩnh Văn nếu không phải hỏi bài thì chính là hỏi thăm Đông Đông, tự dưng hôm nay khi không lại nhắn thông báo nàng về quê, có gì đó không được tự nhiên.

Suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn là dẹp bỏ suy nghĩ đó. Kỳ Mặc Vũ nằm thêm một chút rồi bật dậy tìm đến chiếc hộp cất trong tủ. Đó là chiếc hộp có tấm ảnh của Khuất Tĩnh Văn mà năm đó vô tình nàng có được.

Đã lâu không có người đụng tới, bên ngoài có một lớp bụi mỏng nhưng tấm ảnh thì vẫn sạch sẽ, sạch sẽ như chính khí chất mà Khuất Tĩnh Văn toát ra.

Kỳ Mặc Vũ say mê ngắm nhìn, dù đã gặp trực tiếp người kia nhưng nàng cảm thấy những khoảnh khắc vô tình như thế này lại khiến cho người ta sinh ra cảm giác luyến lưu, giống như người ta thường nói, thích một người chỉ cần một khoảnh khắc, nhưng quên một người lại phải tốn cả đời.

Nếu năm đó Khuất Tĩnh Văn không lướt qua nàng chắc có lẽ nàng sẽ không vào Hoa Đại. Nếu Khuất Tĩnh Văn khác xa so với tưởng tượng của nàng thì cõi lòng nàng cũng chẳng thể nào gợn sóng như lúc này đây.

Đang chìm trong suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên, Kỳ Mặc Vũ vội cất tấm ảnh vào chỗ cũ rồi chạy ra mở cửa.

"Dì Phó, có chuyện gì ạ?"

Dì Phó đưa mấy cái khăn trong tay cho Kỳ Mặc Vũ: "Khăn trong phòng tắm dì mang đi giặt chưa có xếp vào, sợ con tắm không có dùng lên mới mang lên đây."

Kỳ Mặc Vũ nhận lấy, còn nở một nụ cười cảm ơn dì Phó sau đó mới đóng cửa.

"Đi tắm rồi à?"

Thấy dì Phó xuống lầu, Thái Vịnh Nghi lên tiếng hỏi.

Dì Phó gật đầu: "Lần này về trông tiểu Vũ có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều."

Thái Vịnh Nghi thở ra một hơi: "Bước ra ngoài xã hội, cũng không thể lúc nào cũng tùy hứng được. Để nó một mình xem ra cũng không phải chuyện xấu."

Căn nhà rộng lớn sau một hồi ồn ào lại tiếp tục rơi vào tĩnh lặng. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng xào nấu của dì Phó là vang lên dưới bếp.

Màn đêm đổi chỗ cho ngày nắng, Kỳ Mặc Túc cũng đã trở về. Hôm nay hắn về sớm hơn, trong lòng vô cùng mong đợi gặp con gái.

"Sao Mặc Vũ còn chưa thức a, anh muốn gặp con bé."

Kỳ Mặc Túc sau khi tắm rửa xong ngồi một hồi vẫn chưa thấy bóng dáng Kỳ Mặc Vũ đâu, hắn liền sốt sắng đi qua đi lại.

Thái Vịnh Nghi liền cho hắn một ánh mắt: "Anh không thể ngồi yên sao?"

Kỳ Mặc Túc nghe vợ lên tiếng liền nghiêm túc ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía cầu thang. Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ con gái, hắn đã chạy lên tìm rồi.

Kỳ Mặc Vũ ngủ dậy đi xuống lầu đã thấy ba mẹ ngồi ở đó, Kỳ Mặc Túc nhìn thấy con gái liền lập tức đứng dậy: "Con gái, lại đây, lại đây ba xem."

Kỳ Mặc Vũ buông xuống cái tay đang dụi mắt, mặt mày hớn hở: "Ba, thật nhớ ba nha."

"Ba cũng nhớ con gái. Con nói đi, muốn quà gì, ba mua tặng con, xem như khen thưởng con học hành vất vả."

Cảnh tượng này, Thái Vịnh Nghi lần nữa đỡ trán.

Kỳ Mặc Vũ vội lắc đầu: "Không cần đâu ạ, đợi con tốt nghiệp rồi tính sau."

"Vậy sao được..."

Kỳ Mặc Túc còn muốn nói tiếp đã nghe Thái Vịnh Nghi hắng giọng.

"Rửa tay đi ăn cơm."

Hai cha con nghe vợ, mẹ lên tiếng thì lập tức chạy đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn. Bữa ăn hôm nay khá là thịnh soạn, nhìn qua trên bàn đều là mấy món Kỳ Mặc Vũ yêu thích.

"Cảm ơn dì Phó, toàn mấy thứ con đang thèm."

Dì Phó vừa bưng thức ăn lên, nghe nàng nói liền đáp lại: "Con nên cảm ơn mẹ con, là bà ấy kêu dì chuẩn bị."

Kỳ Mặc Vũ không khỏi ồ lên một tiếng, sau đó nhìn mẹ mình, thành tâm nói tiếng cảm ơn.

Thái Tịnh Văn cất đi khí thế, cho con gái một ánh mắt ân cần: "Dù sao mẹ cũng là người đẻ ra con, con có cần bất ngờ vậy không?"

Kỳ Mặc Vũ cười hì hì, Kỳ Mặc Túc cũng góp vui, hắn bắt đầu liên tục gắp thức ăn vào chén của Kỳ Mặc Vũ.

"Con gái, ăn nhiều vào, trông con gầy quá, ba thật đau lòng."

Kỳ Mặc Vũ nhìn chén chất đầy thức ăn, không khỏi đỡ trán: "Ba để con tự làm, gắp nhiều thế làm sao con ăn được a."

Nghe con gái nói vậy hắn cũng không gắp nữa mà chuyển sang ngồi nhìn Kỳ Mặc Vũ, thấy con gái ăn vui vẻ tự dưng hắn cũng no.

Kỳ Mặc Túc năm nay mới 45 tuổi, đều nói đàn ông ở độ tuổi này là sung mãn nhất, thật ra hắn và Thái Vịnh Nghi hoàn toàn có thể sinh thêm vài đứa nữa nhưng Kỳ Mặc Túc cảm thấy như vậy đã đủ. Một phần hắn không muốn vợ vất vả, phần còn lại hắn chính là rất yêu thương đứa con gái này, cũng không muốn chia sẻ thêm.

Kỳ Mặc Vũ sáu phần là giống hắn, nhất là đôi mắt, vừa nhìn đến đứa con này trái tim hắn đã mềm nhũn.

"Đã quen với cuộc sống đại học chưa?", Thái Vịnh Nghi hỏi.

Kỳ Mặc Vũ còn đang nhai thức ăn trong miệng, nghe mẹ hỏi liền cố nuốt xuống để trả lời: "Rất tốt ạ, bạn học và lão sư ở đó đều rất giỏi."

Thái Vịnh Nghi gật đầu. Kỳ Mặc Túc liền chen vào: "Con với con bé Giai Nghê ở chung đúng không? Con bé có về chung với con không?"

"Không ạ, cậu ấy muốn ở lại đi làm thêm.", Kỳ Mặc Vũ trả lời.

"Cũng thật vất vả, nếu con bé muốn giúp gì kêu nó đừng ngại nói, ba mẹ sẵn lòng hỗ trợ."

Kỳ Mặc Túc và Thái Vịnh Nghi đều nghe qua hoàn cảnh của Tô Giai Nghê, nhiều lần hai người ngỏ lời muốn giúp nhưng Tô Giai Nghê đều bảo chưa cần đến, bọn họ cũng không miễn cưỡng.

"Con biết rồi, ba mẹ yên tâm, cậu ấy vẫn còn tốt."

Bữa cơm cứ như vậy kết thúc trong không khí vui vẻ, Kỳ Mặc Vũ cảm thấy thật ra xa nhà cũng tốt, bởi vì những lúc trở về như thế này trong lòng sẽ vô cùng hạnh phúc.