Đăng vào: 12 tháng trước
Căn phòng này đột nhiên còn có hai người, không có Nhất Thần để gây nhau, dường như làm sao ở chung đều quên hết.
Buổi tối ăn cơm, trên bàn không ai nói gì, Ngô Tranh thì ngậm đũa lén lút nhìn Kỷ Niệm.
Cô ấy đang tập trung ăn cá hấp chưng, vẻ mặt nghiêm túc giống như con mèo nhỏ.
Ngô Tranh len lén cười, nhìn một chút, lại một chút, thì bị phát hiện rồi.
Kỷ Niệm cầm đũa gõ qua: "Muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn."
"Tôi đâu có nhìn đâu." Ngô Tranh xấu hổ, liền ăn cơm.
Vì vậy hai người đều im lặng.
Đến khi ăn xong trên bàn chỉ còn lại xương cá, Kỷ Niệm đề nghị: "Ăn cơm xong chúng ta đi hóng mát đi?"
Có lý do để từ chối sao? Làm sao có chứ!
Ngô Tranh cười, nói, "Được."
Sau đó tốc độ ăn cơm liền nhanh gấp hai lần, chưa đến nữa tiếng, hai người đã ngồi ở trên xe.
Trong xe Kỷ Niệm đang mở ca khúc mà Ngô Tranh thích nhất <<Hiệp Sĩ Xanh>>
Trong xe là mùi hương Ngô Tranh thích nhất, mùi nước hoa Kỷ Niệm hay dùng.
Những gì liên quan đến người bên cạnh, nàng đều thích.
Ngô Tranh thoải mái đem cánh tay khoác lên trên cửa sổ xe, nhìn cảnh đẹp ban đêm ở Luân Đôn.
Xe chạy vào rừng cây nhỏ ven sông Thames, Kỷ Niệm dừng ở ven đường, hai người xuống xe.
Nơi này có thể nhìn thấy nơi được gọi là "cửa chính Luân Đôn", cầu tháp Luân Đôn. Cái bóng to lớn phản chiếu dưới nước, thật đồ sộ và mê người.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Ngô Tranh tới, vẫn có cảm giác đẹp say lòng người.
"Tới quán cafe ở cầu tháp không?" Kỷ Niệm nằm nhoài bên lan can trên cầu, nghiêng đầu nhìn Ngô Tranh. Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, gió sông lùa vào tóc nàng, xung quanh là bờ sông Thames, làm Ngô Tranh như người đang say mộng.
Dọc theo con đường sáng đèn trong rừng nhỏ, hai người một trước một sau bước từng bước một.
Kỷ Niệm xoay đầu, liền đụng vào Ngô Tranh đang nhìn mình ngơ ngác. Cô cười, rồi xoay người tiếp tục bước đi, nhưng lại đưa tay phải quơ quơ trước mặt người kia.
Ý gì đây?
Ngô Tranh liền kinh ngạc, sau đó cũng chạy đuổi theo, do dự một chút liền nắm tay.
Lần thứ hai nắm tay, đều là do Kỷ Niệm chủ động. Theo tập làm văn học sinh tiểu học hay nói, Ngô Tranh như chú nai vàng ngơ ngác.
Bàn tay người đẹp như không có xương, mềm như nước. Ngô Tranh không dám nắm mạnh, chỉ sợ lỡ mạnh tay, làn nước này sẽ tản đi mất.
Đi chưa được bao lâu thì đổ mồ hôi, nhất là trên tay.
Rõ ràng là mùa thu, rõ ràng là buổi tối, rõ ràng là rất lạnh. Ngô Tranh coi thường mình.
Kỷ Niệm không có buông tay ra. Liền hỏi.
"Cô vẫn luôn đi du lịch sao?"
Đây là lần đầu người đẹp đối với lai lịch của nàng có hứng thú.
"Ừ. Được ba năm rồi."
"Ba năm? Vậy lúc mười tám tuổi cô đã đi sao?"
Thì ra người đẹp còn nhớ mình hai mươi mốt tuổi, Ngô Tranh liền vui vẻ gật đầu. Nghĩ lại chắc người đẹp không thấy nàng trả lời, lại lên tiếng: "Ừ."
"Ba mẹ cô không lo lắng sao?"
"Ha ha" Ngô Tranh cười khổ: "Tôi không còn ba mẹ."
"Hả?" Người đẹp liền nghi ngờ.
"Lúc tôi được mười sáu tuổi họ đều qua đời hết rồi." Ngô Tranh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, dường như câu nói này tốn hết toàn bộ khí lực của nàng. Ba năm qua, đây là lần đầu tiên có người hỏi đến ba mẹ, trong lòng đột nhiên rất đau.
Kỷ Niệm không nói chuyện, xoay người sang chỗ khác, tiếp tục bước đi, chỉ là nắm tay Ngô Tranh càng chặt, im lặng truyền cho một sức mạnh.
Ngô Tranh cảm động, nhìn bóng lưng của Kỷ Niệm.
Nàng sợ nhất là người ta sẽ dùng một vẻ mặt thương hại nói "Thật xin lỗi."
Có cái gì phải xin lỗi? Đây là cuộc sống phải trải qua, muốn khóc cũng khóc rồi, muốn đau lòng cũng đau lòng rồi, khó khăn chịu đựng cũng qua. Bây giờ nàng đã quen sống với cuộc sống mới, không cần bất kỳ ai thương hại hay tội nghiệp.
Có thể từ khi bắt đầu du lịch, chính là muốn rời khỏi nơi làm nàng đau lòng.
Chậm rãi đi tới dưới tháp cầu, lên tháp cao, quang cảnh hai bờ sông Thames thu hết vào trong tầm mắt, đèn đuốc óng ánh chiếu trên mặt nước, giống như dãi ngân hà trãi dài từ đầu đến cuối.
Kỷ Niệm dựa vào cửa sổ, ánh mắt u buồn nhìn về phương xa: "Ngô Tranh, cô nói xem, chúng ta sống vì cái gì đây."
Ngô Tranh nhìn thật sâu vào mắt Kỷ Niệm.
Mỗi lần Kỷ Niệm ở trong màn đêm, hầu như không phải là cô gái hung dữ lúc ban ngày. Nét mặt cô ấy yếu đuối đến mê man, nhưng lại không hề nhỏ bé, làm cho nàng đau lòng.
Ngô Tranh cũng đi qua dựa vào, nhìn theo cô về một nơi rất xa, "Không biết nữa. Chỉ là phải sống cho thật tốt, mới có thể tìm được câu trả lời."
Quán bar không mở cửa, nên hai người chỉ đứng ở trên tháp cầu hóng gió. Không còn hứng thú nữa, nên hai người đi về.
Rõ ràng không nói bao nhiêu câu, nhưng cảm giác dường như đã rút ngắn lại một chút. Từ 30cm còn 10cm, đã gần thêm chút rồi.
Đi ngang qua phố Tàu, Ngô Tranh đột nhiên nói Kỷ Niệm: "Kỷ Niệm! Tôi muốn xuống xe ở chỗ này."
"Có chuyện gì sao?" Kỷ Niệm lái xe chậm lại.
"Tôi vào mua đồ." Ngô Tranh trả lời đại.
"Tôi đi cùng cô." Kỷ Niệm dừng xe, mở dây an toàn, định xuống xe.
"Không cần không cần không cần!" Ngô Tranh vội vàng ngăn Kỷ Niệm lại, "Cô đi về trước đi, tôi mua đồ xong thì đón xe đi về."
Kỷ Niệm nhíu mày nhìn chằm chằm Ngô Tranh được mười giây, giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Đã mười giờ hơn, buổi tối không an toàn, nhớ về sớm."
"Tôi biết." Được Kỷ Niệm cho phép, Ngô Tranh liền xuống xe, cười rồi khoát tay với Kỷ Niệm. Nhìn xe chạy đi thật xa.
Thật ra nàng muốn mua quà sinh nhật cho Kỷ Niệm. Mấy thứ đắt tiền thì nàng không mua nổi, có điều thấy kính chiếu hậu trên xe của Kỷ Niệm không treo gì. Người Trung Quốc rất hay treo hay đem theo bùa bình an.
Thôi thì làm một con diều nhỏ cho cô ấy đi, xem như chút lòng. Coi như có rời đi, thì cũng có lưu lại chút kỷ niệm. Chứ không phải đi ngang qua đời nhau, nhẹ nhàng như áng mây.
Tìm tới cửa hàng thủ công mỹ nghệ lần trước, chọn một tảng đá mà xanh sẫm, mua một cây dao nhỏ.
Trong lòng đã có sẵn hình dạng con diều.
Lúc về nhà đón xe không được, Ngô Tranh bắt đầu sốt ruột, nhìn đồng hồ đã mười một giờ, chắc Kỷ Niệm đang lo lắng đây.
Không thể đứng đợi mãi, nên nàng đi bộ về nhà. Sau lưng là con đường nhỏ, Ngô Tranh liền nhìn vào đó, một ánh đèn cũng không có, làm sao có thể có xe chứ?
Đang chuẩn bị đổi một con đường khác về nhà, lúc quay người, nàng rõ ràng nghe được tiếng cô gái hét lên "Cứu mạng!" Hoàn toàn thê thảm cùng tuyệt vọng.
Trọng điểm lại là, cô gái đó nói tiếng Trung Quốc.
Ngô Tranh lập tức dừng lại, chỉ một giây qua trong đầu liền suy nghĩ nhiều thứ.
Đi xem? Hay không đi?
Mấy giây sau kiềm chế lòng đồng cảm, nhanh chóng móc điện thoại báo cảnh sát, nói địa chỉ. Sau đó quay về hướng người đang la hét, chắp tay trước ngực, cúi đầu đọc thầm: "Cầu mong Bồ Tát phù hộ cô. Tay tôi trói gà không chặt, liễu yếu đào tơ, nhất định sẽ không đánh lại mấy tên hung thần ác sát đó, nên chắc cũng không thể cứu được cô. Mong là cảnh sát mau tới nơi, A Di Đà Phật."
Ngô Tranh nhanh chóng quay người đi, chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi. Mới đi được hai bước, lại là tiếng khóc thê thảm của cô gái kia truyền đến "Đừng!"
Giọng nói kia chạy thẳng vào trong đầu của Ngô Tranh, Ngô Tranh liền dừng chân lại.
Đó là người Trung Quốc! Ở đấy khách quê người mà có thể gặp được đồng hương Trung Quốc, giống như hạn hán lâu năm gặp mưa, là niềm vui. Huống chi còn nhìn thấy đồng hương hai mắt đẫm lệ.
Coi như đánh không lại, có thể cản một hai phút đồng hồ đợi đến cảnh sát đến cũng tốt!
Đại não Ngô Tranh nóng lên, xoay người, việc nghĩa chẳng từ nan chạy thẳng vào ngỏ nhỏ.
Men theo tiếng kêu la của cô gái đó, chưa tới 200m đã thấy một cái ngỏ hẻm nhỏ khác, đen thui chỉ có ánh sáng từ hai cái đèn pin, chính là chỗ này.
Ngô Tranh nuốt nước bọt, dồn khí đan điền, hét to: "Không được cử động!" Vừa dứt lời, cô gái bên trong bắt đầu gào khóc: "Cứu..... cứu tôi! Cứu tôi!!!" Giọng nói đó làm Ngô Tranh sốt ruột, dựa vào tường đi từng bước tới.
"Who's that!" (Ai đó)
Hai người cầm đèn pin chiếu thẳng tới, làm chói mắt Ngô Tranh, không đầy hai giây toàn bộ cơ thể đều nhìn thấy.
Ngô Tranh hơi hối hận, quả nhiên nàng không lên dẫm lên vũng nước đục này. Nhưng vẫn kiên cường nói, hỏi: "What are you doing!" (Mấy người làm gì đó!)
Đứng đó, nàng có thể nghe thấy âm thanh nức nở của cô gái, đầu nàng xoay xoay, nghĩ cách để không bị tổn hại, không xảy ra vũ lực, cố gắng trì hoãn chờ cảnh sát đến.
"Oh~a pretty girl!" (Oh, cô gái dễ thương!) Trong ngõ hẻm có một người đang cười. Trong đó còn có một âm thanh trẻ con vang lên "An Asian girl! she's mine!" (Một cô gái châu á! Cô ấy là của tao!)
Hai người kia cười nói không ngừng, trong lòng Ngô Tranh càng phát hoảng, cơ thể căng thẳng đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy trái tim có thể từ miệng nhảy ra ngoài.
Ngay lúc này, một người chạy tới, ôm chặt Ngô Tranh khóc lớn. Ngô Tranh giật mình, sự kiên cường bị đánh sập. Vừa nhìn thấy cô gái 17-18 tuổi, trên người chỉ có mỗi cái váy mỏng ngắn, chưa kịp nhìn rõ, thì một người nữa hét lên đuổi tới. Ngô Tranh hoảng hồn, lập tức nắm tay cô bé cố chạy thật nhanh ra khỏi con hẻm.
Ánh đèn pin càng lúc càng gần, Ngô Tranh dùng hết sức lực, nhưng chưa đầy hai bước đã bị túm tóc kéo lại. Cái đau làm nàng nghiến răng, lần thứ nhất cảm thấy để tóc dài là một bi kịch.
Nàng dùng sức đẩy cô bé ra, nhịn đau, theo bản năng xoay người, dồn hết sức thục đầu gối lên, mạnh mẽ đập mạnh vào thân dưới của tên đàn ông.
"Ah~~ .000h..." Người kia bụm quần, ngả xuống.
Ngô Tranh còn chưa kịp chạy, thì <bốp>, cái trán bị trúng đòn. Đầu choáng váng, hai mắt chỉ toàn sao với trăng xoay vòng vòng.
Một dòng nước ấm từ trán chảy xuống, mắt mơ màng. Sau đó thời gian như chậm lại, đầu của nàng chiếu lại lời dặn của Kỷ Niệm một tiếng trước: "Ban đêm không an toàn, nhớ về sớm."
Thật xin lỗi, Kỷ Niệm, tôi không nghe lời cô.
Cơ thể mềm nhũn, Ngô Tranh cảm giác cổ tay bị nắm kéo về trước, gò má nóng lên vì bị đánh một bạt tai. Nàng cũng không còn sức để trốn, mắt chỉ còn thấy ánh sáng lờ mờ phía trước.
"Bitch!" (Con khốn/con đ*) Người lôi nàng hung tợn nói.
Ngô Tranh thật muốn học theo phim ảnh, hung hăng phun một bãi nước miếng vào mặt kẻ xấu. Nhưng đầu óc của nàng đang choáng váng, không phân biệt rõ đông tây nam bắc, chứ đừng nói là phun nước miếng. Ngay cả mắt cũng sắp mở không lên.
Ở chỗ này nhất định sẽ bị giết, thi thể để tới sáng mới bị phát hiện. Ngô Tranh đang suy đoán vết thương của mình ở khắp cơ thể, liền đổ mồ hôi lạnh. Cảnh sát, mau tới đây đi, Ngô Tranh ở trong lòng đang kêu thảm.
Đang lúc tuyệt vọng, sau lưng bỗng nhiên có một thanh âm lớn tiếng kêu từ xa xông lại gần.
"Go ——to ——hell! ! !" (Đi chết đi) Là giọng nói của cô bé kia. Trong lòng Ngô Tranh đang căng thẳng, cô bé kia tại sao không chạy đi? Liền tức giận, tại sao ngốc như vậy, nghĩa khí không nên dùng vào lúc này.
Ngay sau đó là một tiếng vang trầm thấp, liền nghe thấy cô bé kia hét lên.
Sau đó là tiếng đấm đá. Ngô Tranh đau lòng khôn siết, nghiến răng la lên Stop, nỗ lực ngăn cản cái kẻ đang điên cuồng đấm đá kia.
Bổng nhiên Ngô Tranh cảm thấy một bãi nôn dính một ít vào tai mình, bắp thịt toàn cơ thể căng cứng.
Bên tai vang lên giọng nói âm trầm: "Don't worry, it's your turn." (Đừng lo, tới lượt mày.)
Ngô Tranh buông thả, nhắm mắt lại, cầu nguyện cho bản thân. Khi nghe tiếng bước chân đến gần mình, thì cảm nhận một luồng ánh sáng chiếu tới, cơ thể được buông ra.
Nàng nhanh chóng mở mắt ra, thì ra là đèn xe cảnh sát.
Hzai, Ngô Tranh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vô cùng thoải mái, mặc dù là tới chậm, nhưng cuối cùng nàng cũng được cứu.
Lúc này đột nhiên có cảm giác rất sợ, cả người đều xụi lơ, đứng cũng không vững, cái trán và gương mặt rất đau.
Ngô Tranh tiện tay sờ soạn mặt mình, nhìn lại, đầy máu. Ngay lập tức liền sợ hãi, trong đầu toàn là nét mặt lạnh băng của Kỷ Niệm.